Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 14: Chương 14




Lý Điềm Điềm trợn mắt há mồm nhìn bạn thân, thấy kịch bản bị sai sai khiến cô đột nhiên không kịp phản ứng, cô lén kéo Trần Tư Dư, nói nhỏ: “Ầy, cậu đâu nhất thiết phải mua?”

Lý Điềm Điềm dù sao cũng đã được ăn học đàng hoàng, tuy thỉnh thoảng thích nói về cung hoàng đạo nhưng đối với huyền học thì chung quy chỉ là nửa tin nửa ngờ, dù thế nào cũng không đến mức phải chấp nhận để người khác làm trò tăng giá gấp đôi như thế.

Trần Tư Dư mấp máy môi, nói: “Cậu không biết, gần đây cha tớ xác thật không được tốt lắm...”

Lý Điềm Điềm không ngờ tới có chuyện này, nhất thời kinh ngạc “a” một tiếng.

Tình cảnh gia đình Trần Tư Dư có chút phức tạp, mẹ mất sớm, cha cưới mẹ kế sinh con trai, quan hệ giữa cô và mẹ kế cùng em trai không tốt, nhưng cha vẫn luôn yêu thương cô.

Có thể nói, cha Trần Tư Dư là người thân duy nhất trong nhà và cũng là người quan trọng nhất của cô.

Thế nhưng hai tháng nay tình hình cha cô trở nên không ổn, trên phương diện làm ăn liên tiếp phạm sai lầm, lỗ rất nhiều tiền, cũng không biết có phải là vì bị đả kích không mà thân thể của ông gần đây chuyển biến xấu, phải nhập viện nhiều lần mà bệnh viện không kiểm tra ra được nguyên nhân, chỉ nói là khí huyết không đủ.

Trần Tư Dư trơ mắt nhìn trạng thái tinh thần của cha ngày một kém đi. Mấy ngày nay, cô vừa bận làm vừa bận chăm sóc cha, bận rộn tới mức chân không chạm đất, ngay cả tinh thần của bản thân cũng kém đi nhiều.

Ban đầu cô không hề hứng thú với lời đề nghị của Lý Điềm Điềm nên cô rất khinh thường mấy thứ như là nam châm đổi vận hay ứng dụng phân tích vận may. Bởi vì trong lòng biết bản thân ít nhiều là do trong nhà ảnh hưởng, không phải tự nhiên mà bị nên ban đầu cô nghĩ người trong công ty này chỉ toàn nói hươu nói vượn.

Thế nhưng cô không ngờ là người được gọi là sếp kia tuy thái độ rất mắc dịch nhưng vừa mở miệng là đâm thẳng vào điểm yếu.

Bởi vì quan hệ gia đình nên cô ít khi kể chuyện trong nhà với người ngoài, kể cả chuyện của cha mình cô cũng chưa nhắc qua với người nào.

Vậy mà Thương Khuyết lại chắc chắn nói là người nhà của cô có chuyện, chỉ vì điểm này mà dù đối phương thật sự là lừa đảo cô cũng nguyện ý thử một lần.

Bởi vì ban nãy tỏ thái độ nên bây giờ Trần Tư Dư hơi lúng túng, nhưng vẫn cố mở miệng: “Có thể cho tôi hỏi là vì sao anh lại biết gần đây người nhà tôi gặp chuyện không may?”

Thương Khuyết liếc cô, nhàn nhạt mở miệng: “Không phải gần đây mà là từ hai tháng trước.”

Lần này Trần Tư Dư thật sự giật mình, cô trợn mắt nhìn Thương Khuyết, lắp bắp nói: “Sao anh.. anh lại biết cả chuyện này?”

Lý Điềm Điềm nghe bọn họ nói chuyện cũng sợ ngây người: “Không phải chứ? Thật hay giả?”

Dụ Tranh Độ đúng lúc ra vẻ cao thâm khó dò, tiện thể quảng cáo cho công ty: “Chúng tôi là dân chuyên nghiệp.”

Chỉ hai ba câu nói của Thương Khuyết mà đã nói chính xác tình huống trong nhà của Trần Tư Dư, cô không cần biết tại sao hắn làm được, Trần Tư Dư nhất định đều phải thử.

Giờ cô muốn mua nam châm, Dụ Tranh Độ lại không dễ dàng bán cho cô, lấy lý do công ty bọn họ là quản lý sức khỏe, áp dụng nam châm phải tùy từng người nên nhất định phải đi tới nhà cô để xem qua tình huống cha cô thế nào thì mới có thể quyết định bán cho loại đá gì.

Còn lý do thật là vì đá cuội của cậu căn bản không có tác dụng gì, chân chính dùng được vẫn là kỹ thuật cõi âm.

Vào lúc này, Trần Tư nào có thể nói hai lời, cô dẹp hết lịch trình buổi chiều rồi tự mình lái xe chở hai người tới nhà.

Lý Điềm Điềm bất đắc dĩ nhìn bạn thân của mình lún còn sâu hơn mình, nhất thời bị nghẹn không biết nói gì, yên lặng chụp hình chung Trần Tư Dư và công ty rồi gửi cho nhóm Wechat của mình.

Lý Điềm Điềm: [Sáng sớm nay Tư Dư còn không chịu theo tôi mua nam châm, hiện giờ thì chở người bán tới tận nhà...]

Trước đó cô đã khoe khoang với đám người này về cục đá, còn bị nhiều người cười nhạo, trong đó Trần Tư Dư là người nói khó nghe nhất, bởi vậy nên khi cô vừa gửi tin nhắn, cả đám nhất thời: [......................]

Bạn giáp: [...Tư Dư, nếu như cậu bị bắt cóc thì nhớ ấn số 1.]

Bạn ất: [Lý Điềm Điềm cậu đã làm gì với Tư Dư rồi!]

Bạn bính: [Vaiz lìn, Điềm Điềm thành công thu thập Tư Dư rồi?]

Bạn bính: [Tỉnh lại đi Điềm Điềm! Đừng sa đọa vào con đường đa cấp nữa!]

Lý Điềm Điềm: [...]

Không được sự đồng ý của Trần Tư Dư, Lý Điềm Điềm không thể tự tiện kể về chuyện trong nhà của cô ấy, chỉ có thể nhìn trí tưởng tượng của đám bạn ngày càng xa mặt đất, nén giận cất điện thoại rồi đi làm.

...

Nhà Trần Tư Dư là ở khu biệt thự nhà giàu nổi tiếng, nghe đâu giá nhà đã cao hơn mười vạn, nhà nhà đều có vườn hoa nhỏ, đến cửa còn có người hầu ra đón.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết xuống xe, Trần Tư Dư nhìn bãi đỗ xe thì thấy có bốn chiếc xe, cô hỏi người hầu: “Hôm nay có khách tới sao?”

Người hầu đáp: “Có vị đại sư tới, là Tư Tiệp mời từ Đế Dương nói là trừ tà cho tiên sinh.”

Sắc mặt Trần Tư Dư tối sầm lại, Trần Tư Tiệp là em trai cùng cha khác mẹ của cô, quan hệ hai người từ trước nay đã như nước với lửa, thêm lời thủ thỉ của mẹ kế nên mấy năm qua hai chị em càng ngày càng không hợp nhau.

Trần Tư Dư trách mắng: “Hồ đồ, nói cái gì mà cha gặp quỷ hay trúng tà. Thời đại nào rồi mà còn mê tín như vậy.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Hầy.

Mấy người mới vào nhà đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ phía hành lang gần phòng khách.

“Đại sư, mời ngài tới bên này nhìn xem.” Một nam nhân trung niên sắc mặt tiều tụy dẫn đầu, dùng tay làm dấu mời.

“Cha.” Trần Tư Dư vội vã chạy tới kéo tay của ông.

Cha Trần kinh ngạc: “Tư Dư, sao hôm nay con về sớm vậy?”

Trần Tư Dư nói: “Con chuyên môn mời người tới cho cha.”

Cô vừa nói xong thì có một thanh niên trẻ tuổi đi theo cha Trần từ phía sau giễu cợt nói: “Là bác sĩ mời từ đâu tới vậy? Đã mời bao nhiêu người rồi mà cha vẫn không tốt hơn được. Chị đừng phí thời gian của cha nữa.”

Người này chính là em trai của Trần Tư Dư, Trần Tư Tiệp.

Bên cạnh Trần Tư Tiệp còn có hai người đều mang trang phục đạo sĩ.

Đạo sĩ đứng trước khoảng sáu mươi tuổi, người gầy gò, chòm râu màu xám trắng, tinh thần phấn chấn, thật sự có mấy phần cảm giác tiên phong đạo cốt.

Đứng sau ông ta là đạo sĩ nhìn khá trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi, chắc là đệ tử của lão đạo sĩ.

“Nếu tôi nói cha không phải sinh bệnh thì sao.” Trần Tư Tiệp liếc mắt nhìn lão đạo sĩ, trong giọng nói mang theo sự đắc ý, “Vị này chính là Mục đạo trưởng từ Đế Dương, chùa Thanh Liên mà tôi mời tới. Mục đạo trưởng đã xem qua tình huống của cha rồi, cha là bị vật bẩn thỉu quấn lấy, chị mau mời bác sĩ của chị về đi.”

Trần Tư Dư châm biếm lại: “Ai nói với cậu là tôi mời bác sĩ về?”

“Không phải bác sĩ?” Trần Tư Tiệp nghi ngờ nhìn cô, “Vậy chị mời ai?”

Chắc không phải cũng mời đại sư về chứ, người chị này của gã đâu phải loại người tin những thứ này.

“Bọn họ...” Trần Tư Dư quay đầu lại nhìn Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết, nhất thời không biết nên giới thiệu thế nào.

Dụ Tranh Độ đúng lúc đứng ra gật đầu với mọi người, mỉm cười nói: “Xin chào, công ty chúng tôi là quản lý sức khỏe.”

Mọi người: “....”

Trần Tư Tiệp đứng tại chỗ bật cười, nhìn Trần Tư Dư: “Đừng nói là chị tính cho cha uống thực phẩm chức năng gì đó chứ?”

Mục đạo trưởng nói với cha Trần: “Trần cư sĩ, chờ chút nữa tôi cần khai đàn làm phép, những người không liên quan tốt nhất không nên ở đây, miễn cho bị liên lụy.”

Cha Trần hơi khó xử nhìn con gái, nói: “Tư Dư, Mục đạo trưởng là trụ trì chùa Thanh Liên, là Tư Tiệp vất vả lắm mới mời được. Nếu không thì con để khách của con về trước đi, trả chút tiền lộ phí là được rồi.”

Trần Tư Tiệp nghe vậy đắc ý liếc mắt Trần Tư Dư.

Trần Tư Dư không phục nói: “Cha, Thương tiên sinh và Tiểu Dụ là người chuyên nghiệp, cha để bọn họ xem một chút đi.”

Mục đạo trưởng nhẹ phất tay áo, nói với Trần Tư Dư: “Tiểu thư Trần, lệnh tôn không phải là bị vấn đề về sức khỏe. Thứ gọi là quản lý sức khỏe không thể giải quyết hết vấn đề của ông ấy, còn có thể làm lỡ chính sự, tôi đề nghị cô không cần phải làm như vậy.”

Trần Tư Tiệp nói theo: “Nghe thấy đại sư nói chưa?”

Trần Tư Dư bị nói một trận, mặt đỏ lên vì tức, hết lần này tới lần khác không thể phản bác.

Bấy giờ Thương Khuyết mới nhấc mắt lên, mở miệng nói: “Thời đại nào rồi mà đạo sĩ chẳng có tiến bộ chút nào vậy? Ngu muội giống hệt với thời phong kiến.”

Trần Tư Tiệp nổi giận, nói: “Anh nói chuyện khách sáo một chút đi!”

Đạo sĩ trẻ đi theo Mục đạo trưởng cũng có chút tức giận, muốn tiến lên cãi lại.

Trái lại Mục đạo trưởng không hề nổi giận, ra hiệu đệ tử lui xuống, tốt tính đáp lại cái lễ về phía Thương Khuyết rồi nói: “Vị cư sĩ này, tôi biết các cậu được nhận giáo dục của thời đại mới, tin tưởng khoa học, không tin quỷ thần. Tuy nhiên thế giới này rất rộng lớn, luôn có những chuyện mà nhân loại không thể nào lý giải hết. Đặc biệt là chuyện âm dương, từ xưa truyền lại tới giờ đã mấy ngàn năm, nếu không có lửa làm sao có khói, chỉ bởi vì cậu chưa tiếp xúc với nó không có nghĩa nó không tồn tại.”

“Tôi khuyên các cậu, thà tin là có chứ đừng nên không tin.”

Mục đạo trưởng nói chuyện đúng mực, ngữ khí trầm ổn, mấy câu ngắn ngủi thôi đã khiến người người nghe rung động trong lòng, ngay cả Trần Tư Dư đều không khỏi sinh ra vài phần tin tưởng.

Cha Trần càng cung kính với ông ta hơn, nói: “Đạo trưởng nói rất có lý.”

Trần Tư Tiệp càng đắc ý hơn liền muốn trách cứ Thương Khuyết.

Thương Khuyết lộ biểu tình xem thường, hờ hững nói: “Ai nói với ông tôi không tin quỷ thần? Tôi nói là đạo sĩ các ông nhiều năm như vậy mà vẫn không có chí tiến thủ, kỹ thuật không có nửa điểm tiến bộ.”

Mục đạo trưởng: “?????”

Những người khác: “?????”

Trần Tư Tiệp vừa muốn nói chuyện đã bị nghẹn họng, mờ mịt nhìn Thương Khuyết rồi nhìn Trần Tư Dư.

Trần Tư Dư cũng không hiểu ra sao rồi nhìn Thương Khuyết.

Không phải các anh chuyên về đổi vận sao?

Mục đạo trưởng không ngại học hỏi: “Xin hỏi vị cư sĩ này, cậu nói kỹ thuật tiến bộ là chỉ...”

Thương Khuyết: “Nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà các ông trừ tà còn phải lập đàn làm phép, chẳng trách bị thế nhân nói là mê tín phong kiến.”

Mục đạo trưởng nhất thời có cảm giác bị đùa giỡn, vẻ mặt suýt chút nữa đã nứt ra, đệ tử của ông ta càng tức giận nên mất phong độ, tiến lên một bước nói: “Anh đùa gì thế? Không lập đàn thì làm sao trừ tà? Đậy là truyền thừa của tổ tiên mấy ngàn năm trước, anh đừng lấy lý do mê tín phong kiến mà chụp mũ...”

Thương Khuyết trực tiếp buông ánh mắt khinh bỉ: “Mấy ngàn năm trước truyền xuống, còn nói không phải là mê tín phong kiến thì là gì? Năm đó “phá bốn điều cũ” chính là muốn phá mấy loại như thế này.”

Đạo trưởng nổi giận.

Trần Tư Tiệp nổi giận.

Cha Trần chỉ lo mọi người nổi giận vội vã muốn giảng hòa: “Này cậu, không nên nói như thế..”

Thương Khuyết lôi Dụ Tranh Độ lên: “Lấy ứng dụng của chúng ta ra để mấy người đạo sĩ kia mở mang kiến thức thế nào gọi là kỹ thuật tân tiến.”

Cha Trần chưa dứt lời, hoang mang nhìn hắn: “A? Cái gì gọi là kỹ thuật tân tiến?”

Thương Khuyết khẽ hừ một tiếng, thần sắc cao lãnh: “Máy đo âm khí, thông qua khoa học kỹ thuật phân tích khả năng người dính quỷ khí.”

Mọi người: “...”

Dụ Tranh Độ: “...”

Sếp à, anh có thể đừng nói thẳng thắn như thế không?

...

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Khuyết: Muốn đi xe đạp*!

(* 自行车 từ này không hiểu nghĩa là gì.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.