Thương Khuyết khiến cả đám ngây người nửa ngày, Trần Tư Tiệp tức giận mắng một câu: “Tên thần kinh này ở xó nào chạy tới vậy?”
Tiểu đạo sĩ cũng có cảm giác nghèn nghẹn muốn bộc phát, trên mặt nhịn tới đỏ bừng, nhìn cha Trần nói: “Trần cư sĩ, các ông có ý gì?”
Mục đạo trưởng hơi cúi đầu với cha Trần: “Trần cư sĩ, truyền thừa của chùa Thanh Liên đến nay đã có lịch sử hơn một nghìn năm, từ các nghi lễ linh thiêng cho tới lập đàn cầu khấn đều là đời đời truyền lại, chưa bao giờ lừa người đời lấy danh tiếng. Lần này từ Đế Dương xuống đây thật sự là bởi vì trân trọng tấm lòng thành của Trần tiểu sư sĩ, nếu các người đã không tin năng lực của bần đạo thì bần đạo sẽ rời đi.”
Trần Tư Tiệp vừa nghe đã cuống lên, nói với cha: “Cha, Mục đạo trưởng là cao nhân đắc đạo nổi danh ở Đế Dương, biết bao nhiêu người xếp hàng cũng không mời được ông ấy, cha đừng để cho chị nháo loạn nữa.”
Cha Trần quả thực oan ức, ông nghe không hiểu Thương Khuyết đang nói cái gì, vội vàng nói: “Đạo trưởng, ngài hiểu lầm rồi. Tôi thật sự tin tưởng ngài mà.”
Trần Tư Tiệp quay đầu đuổi Thương Khuyết và Dụ Tranh Độ: “Hai người các anh là tên lừa đảo ở xó xỉnh nào thì mau cút về chỗ đó đi.”
Nếu hôm nay Trần Tư Dư nhượng bộ cho đứa em trai kia để hai người kia trở về tay không như vậy thì sau này cha cô sẽ không còn tin tưởng cô nữa. Cô vội vã liếc mắt nhìn Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết muốn họ có thể biểu hiện một chút.
Thương Khuyết nhìn cô, vẻ mặt hờ hững: “Thái độ của nhà mấy người thế này muốn công ty chúng tôi ra tay thì phải thêm phí.”
Trần Tư Dư: “...”
Mọi người: “...”
Trần Tư Dư quả thực hối hận muốn chết, cô tưởng công ty này có chút bản lĩnh nên mới túm lấy khi tuyệt vọng, ai biết vị sếp này không hề biết xem xét tình thế ném hết mặt mũi của cô trước mặt em trai.
Dụ Tranh Độ cũng không nhịn được mà cho anh sếp cái nhìn sùng bái, không hổ là quỷ vương ngay cả trong tình huống này mà còn dám hét giá. Cậu sợ bọn họ sẽ bị người nhà này vì biểu hiện của sếp mà đuổi họ đi nên vội vã hòa giải: “Mọi người đừng kích động. Chúng tôi không phải có ý nói đạo trưởng lừa đảo, chỉ là kỹ thuật của hai bên dùng không giống nhau mà thôi.”
Tiểu đạo sĩ bị chọc tức tới bật cười, không quản sư phụ ngăn mà tiến lên một bước nói: “Các người còn nói không có? Chúng tôi trừ tà tránh hung, muốn giao thiệp với âm vật không phải là mấy thủ đoạn che mắt người của lũ lừa đảo. Các người không đi thì cẩn thận sẽ bị ném vào...”
Cậu ta vừa nói thì Dụ Tranh Độ lấy điện thoại ra mở app rồi quét cơ thể cha Trần, nói: “Đạo trưởng, ông đừng hiểu lầm. Chúng tôi cũng là trừ tà...”
Tiểu đạo sĩ thấy cậu lấy điện thoại thì càng tức giận: “Làm sao? Cậu lấy điện thoại chụp hình dò quỷ hay gì?”
Mới vừa nói xong thì thấy Dụ Tranh Độ giật mình nhìn cha Trần: “Trần tiên sinh, cánh tay trái của ông có ổn không?”
Cha Trần nghe vậy thì sắc mặt khẽ thay đổi, ngữ khí có chút kỳ lạ: “Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
Dụ Tranh Độ nhìn màn hình, nói: “Căn cứ vào kết quả phân tích của máy đo âm khí thì toàn thân ông bị âm khí bao phủ, toàn thân thường phát lạnh mà nửa người bên trái bị nghiêm trọng hơn, đặc biệt là tay trái...”
Cậu nhíu chặt mày: “E là mỗi lần cầm nắm đồ vật đều rất đau.”
Cha Trần vốn có chút ngờ vực, nghe vậy thì tinh thần chấn động, luôn miệng nói: “Đúng đúng, đúng là vậy.”
Ông bước tới bên cạnh Dụ Tranh Độ, mắt nhìn điện thoại của Dụ Tranh Độ: “Đây là ứng dụng gì vậy? Làm sao mà chỉ cần quét qua là có thể biết tình trạng của tôi?”
Trên giao diện là cơ thể của ông, toàn bộ đều bị bao phủ bởi màu đen, có chỗ thâm chỗ nhạt, còn có cả chỉ số tương ứng.
Dụ Tranh Độ chỉ vào màn hình giải thích: “Trên người ông đang bị âm khí ăn mòn nên mới cảm giác lành lạnh. Chỗ có màu sắc đậm, chỉ số cao là nơi có âm khí nặng nhất, những chỗ này đều bị nhức mỏi nặng hơn những chỗ khác.”
Cha Trần càng nhìn càng mở to mắt, vẻ mặt khó mà tin nổi: “Quá thần kỳ, chính là những chỗ này đều là mấy nơi tôi cảm thấy không thoải mái nhất. Ngay cả bệnh viện không có kiểm tra được nhưng tại sao các cậu làm được?”
“Đây là kỹ thuật độc quyền, bí mật.” Dụ Tranh Độ cười nói, “Âm khí gây nên cảm giác lạnh lẽo, trong người không khỏe không phải vì sinh bệnh hoặc do ngoại lực tác động lên cơ thể tạo thành thương tổn nên bệnh viện mới không thể kiểm tra ra được.”
Cha Trần nhìn ứng dụng kia càng thấy kỳ lạ, mặt đầy thán phục, trong lúc nhất thời quên luôn Mục đạo trưởng và đồ đệ ở sau lưng.
Trần Tư Tiệp trơ mắt nhìn cha mình thay đổi thái độ với hai tên lừa đảo kia, cả người ngây ngẩn, lắp bắp nói: “Cha đừng để bọn họ lừa.”
Cha Trần liếc Trần Tư Tiệp: “Chuyện này sao có thể lừa được? Con có biết họ kiểm tra chính xác thế nào không?”
Trần Tư Tiệp:...Đương nhiên là con không biết.
Mục đạo trưởng cũng có chút bất ngờ, ông hơi nhíu lông mày, nói: “Bần đạo bắt đầu tu đạo từ năm tám tuổi, đến nay đã hơn năm mươi năm, gặp quỷ quái vô số nhưng xưa nay chưa từng nghe nói âm khí có thể đo lường.”
Trên khuôn mặt Thương Khuyết không biểu hiện gì nhưng lời nói lại mang theo tia trào phúng: “Nếu không thì tại sao lại nói các ông không biết tiến bộ chứ.”
Mục đạo trưởng có thể nhẫn nhưng đồ đệ của ông thì không thể, tiểu đạo sĩ nhảy lên nói: “Anh đừng ăn nói linh tinh. Loại lừa đảo như anh tôi thấy nhiều rồi, chỉ là tùy tiện lấy điện thoại rồi nói gì mà công nghệ tiên tiến, nói vòng vo tam quốc mãi cũng chỉ là do vận may, trùng hợp lừa gạt người khác thôi.”
Cậu ta cười lạnh: “Nói nửa ngày cuối cùng cũng là bán thực phẩm chức năng, thiết bị chữa bệnh thôi.”
“Không phải mà..” Dụ Tranh Độ vô tội, “Chúng tôi cũng có thể trừ tà bắt quỷ..”
“Có thể cái... Cái gì?” Tiểu đạo sĩ đang phẫn nộ bất thình lình bị sặc nước bọt, nhất thời trợn to mắt, “Các người bắt quỷ?”
Ngay cả Trần Tư Dư cũng kinh ngạc. Từ từ đã, cô chưa đội mũ bảo hiểm mà sao cua gắt quá vậy, cô bật thốt: “Tiểu Dụ, các anh không phải là bán nam châm đổi vận sao?”
Tiểu đạo sĩ vừa nghe Trần Tư Dư nói liền hiểu được, hai tên lừa đảo này định lừa người kiếm tiền thế nhưng trùng hợp gặp phải cậu ta và sư phụ là người có bãnh lĩnh thật sự ở đây nên kịch bản trước không xài được nữa nên giờ mạnh miệng nói bậy cả chuyện bắt quỷ cũng nói được.
Tiểu đạo sĩ vừa nghĩ thông, tâm tình tốt hơn một chút, nghiêm mặt nói: “Các người mà có thể bắt quỷ sao? Bắt thế nào?”
Thương Khuyết lười biếng nói: “Lấy tay bắt.”
Mọi người: “...”
Dụ Tranh Độ: “...” Trở về nhất định phải cùng sếp đàm luận về nghệ thuật ăn nói mới được!
Mục đạo trưởng than thở: “Quá càn quấy.”
Tiểu đạo sĩ hung hăng trừng mắt nhìn cha Trần: “Trần cư sĩ, ông muốn tin tưởng lời nói của bọn lừa đảo thì chúng tôi đi. Ông cứ để bọn bắt quỷ cho ông đi.”
“Ấy, đừng đừng, đạo trưởng đừng nói vậy.” Cha Trần hoảng loạn, tuy kỹ thuật của hai người trẻ tuổi này thoạt nhìn rất tuyệt nhưng nói chuyện thực sự không có căn cứ, giờ chuyện thế này thì đương nhiên vẫn phải tin tưởng đạo sĩ hàng thật giá thật mới khiến người yên lòng, ông vội vã chạy tới nắm chặt lấy tay Mục đạo trưởng, cúi người nói: “Kính xin đạo trưởng lập đàn làm phép, vì tôi mà diệt trừ ác quỷ.”
Thấy cha cuối cùng vẫn lựa chọn đại sư mà mình mời tới, Trần Tư Tiệp rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhìn Trần Tư Dư khiêu khích.
Trần Tư Dư lúc này cảm thấy bất đắc dĩ hơn là tức giận, ngay cả bản thân cũng cảm thấy chính mình đã mời tới hai người sống trên giời xuống...
Cha Trần nhìn tới Dụ Tranh Độ: “Cậu này, kỹ thuật của các cậu rất tốt nhưng làm phép thì vẫn phải để đạo trưởng làm. Như vậy đi, tôi để Tư Dư đưa các cậu về, còn phí thì sẽ không thiếu của các đâu...”
Thái độ của cha Trần khiến Thương Khuyết hài lòng một chút, hiếm khi thấy hắn thưởng cho ông một ánh mắt, nói: “Chúng tôi bắt quỷ so với lão đạo sĩ còn chuyên nghiệp hơn.”
Mục đạo trưởng: “...”
Cha Trần đổ mồ hôi ròng ròng, ông đang định khuyên thì tiểu đạo sĩ nóng tính không nhịn được nữa giành trước một bước nói: “Được, vậy các người ở lại xem chúng tôi lập đàn làm phép, chờ con quỷ kia bị dẫn tới trước đàn xem các người làm được nên trò trống gì.”
Mục đạo trưởng nghiêm mặt: “Nguyên Thanh, đừng nói bậy.”
Cùng lúc, Thương Khuyết thuận miệng đáp: “Có thể.”
Chuyện nháo tới mức này, cha Trần cũng không tiện nói gì nữa, bên nào đúng bên nào sai thì cứ để hai bên tự phân cao thấp đi.
...
Sau khi cha Trần dặn dò xong, người hầu nhanh chóng chuẩn bị đẩy đủ dụng cụ bố trí đàn thờ ở đại sảnh.
Ăn cơm tối xong, Mục đạo trưởng còn ở trước đàn tĩnh tọa thì tiểu đạo sĩ trở nên bận rộn, cậu ta lấy trong xe cái rương rồi mở ra lấy pháp khí, bùa chú, thậm chí còn lấy ra lư hương cũ kĩ, bên trong là tàn tro.
Trên mặt tiểu đạo sĩ mang vẻ kiêu ngạo liếc mắt nhìn Thương Khuyết: “Đây là tro hương trong chùa chúng tôi. Quanh năm được thờ trước bàn tọa của Trương chân nhân, có tác dụng trừ tà giữ nhà.”
Không chỉ tro hương này mà pháp khí cậu ta lấy ra đều vừa cũ vừa nặng, nhìn là biết đồ cổ lâu đời, chùa Thanh Liên quả nhiên danh bất hư truyền.
Thương Khuyết ngồi trên sofa chơi game, hoàn toàn không để ý gì tới khiêu khích của tiểu đạo sĩ.
Trần Tư Tiệp nắm chặt cơ hội đi châm chọc Trầm Tư Dư: “Chị, không phải trước đây chị luôn nói không nên mê tín dị đoan sao? Sao bây giờ cả chị cũng tin có khác gì tôi đâu? Còn tìm đến mấy thứ lừa đảo tới nhà nữa chứ.”
Trần Tư Dư buồn chẳng muốn phản bác, cô cảm thấy chỉ trong một ngày mà trong lòng nẫu tới mức muốn bạc đầu rồi.
Trần Tư Tiệp hiếm khi thắng được chị mình một lần nên cảm thấy gáy một lần chưa đã nên phải gáy to hơn nữa rồi chế nhạo Dụ Tranh Độ: “Công ty các cậu có chuẩn bị gì không, đừng nói là thật sự tay không bắt quỷ đấy?”
Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút: “Thật ra chúng tôi cũng có..”
Trần Tư Tiệp đang muốn tra hỏi thì tiểu đạo sĩ đã chuẩn bị xong, nói: “Bắt đầu rồi, mời những người không liên quan giữ trật tự.”
Cha Trần là người lo lắng nhất nên vội vã nói với Trần Tư Tiệp: “Yên lặng, yên lặng nào.”
Mục đạo trưởng đứng lên, từ trên bàn thờ rút một thanh kiếm gỗ rồi bắt đầu bấm tay niệm chú.
Thanh âm của ông ta rất nặng nề khiến người nghe trầm xuống nhưng tỉ mỉ lắng nghe thì có thể nghe thấy âm thanh không mấy hòa hợp – đến từ game điện thoại Thương Khuyết đang chơi.
Trần Tư Tiệp nhịn không được lườm hắn một cái, còn Trần Tư Dư cảm thấy càng phức tạp hơn.
Dụ Tranh Độ ghé sát người anh sếp rồi thấp giọng nói: “Sếp, anh nể mặt người phàm tí đi.”
Thương Khuyết nhìn cậu một chút rồi mới bất đắc dĩ cất điện thoại đi, nói: “Nể mặt cậu.”
Lúc này, trong phòng bỗng nhiên có trận gió thổi tới mà không phải đến từ cửa sổ hay cổng lớn mà là từ trần nhà thổi xuống khiến cây nến trên bàn thờ cứ chập chờn.
Tất cả mọi người không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lại, đèn thủy tinh cũng bắt đầu lắc lư, ánh đèn lúc sáng lúc tối khiến lòng người bắt đầu lên xuống bất ổn.
Gió càng mạnh, cảm giác lạnh lẽo càng thấm vào trong người, Dụ Tranh Độ vội vã nắm lấy tay áo.
Bùa chú trên bàn thờ bay phần phật trong gió, một nhà ba người Trần gia ôm lấy nhau, Mục đạo trưởng không hề bị lay động, bình tĩnh nắm một vốc gạo rồi ném lên đất, trong miệng thì thầm: “Thượng cùng bích lạc, hạ biến hoàng tuyền, truy nhiếp vong hồn, đến trước mặt ta...”
Mọi người nhìn xuống đất thấy nắm gạo kia sau khi rơi xuống đất không có dừng lại mà tiếp tục lăn lăn.
Thanh âm cha Trần run run: “Sao gạo này lại tự động?”
Tiểu đạo sĩ trên tay nắm lá bùa, thần sắc nghiêm túc đứng bên cạnh chờ đợi, nghe vậy đáp: “Mắt người thường không nhìn thấy hồn phách nên cần phải mượn ngoại vật để quan sát dấu vết...”
Cha Trần thiếu chút nữa ngất xỉu: “Này, chuyện này.. Chẳng lẽ có quỷ sắp xuất hiện?”
Tiểu đạo sĩ không rảnh trả lời nữa, Mục đạo trưởng đã cầm kiếm chỉ xung quanh nắm gạo, trong miệng niệm quyết không ngừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là đã tới bước cao trào.
Trần Tư Tiệp vừa sợ vừa hưng phấn, tất cả những điều trước mắt đều chứng minh Mục đạo trưởng gã mời tới là cao nhân chân chính, gã không nhịn nổi mà nói với Dụ Tranh Độ: “Không phải các cậu muốn bắt quỷ sao? Sao không tới giúp một tay?”
Gã nói xong thì phát hiện Dụ Tranh Độ không trả lời, còn tưởng rằng đối phương sợ nên quay đầu nhìn lại thấy đối phương đang nghiêm túc nhìn về phía Mục đạo trưởng, nhưng bất đồng với họ là trên mặt Dụ Tranh Độ không có sợ hãi mà là vẻ tò mò.
Dụ Tranh Độ bày ra biểu tình này là bởi vì thứ cậu nhìn thấy khác với những thứ người khác nhìn thấy.
Từ khi gió nổi lên, trong khi mọi người cảm thấy thần bí mà khủng bố thì trong mắt cậu đều rõ ràng.
Sau khi Mục đạo trưởng hành lễ thì một hồn phách của nam nhân từ trên trần nhà rơi xuống đứng trên bàn thờ.
Khiến Dụ Tranh Độ bất ngờ chính là hình tượng nam nhân kia hoàn toàn không giống một lệ quỷ, dáng người nọ thẳng tắp, mặc một thân âu phục thẳng thớm, tóc tai cắt ngắn, rõ ràng là một bộ dáng nhân viên cao cấp.
Nam nhân kia tựa hồ bị phép thuật của Mục đạo trưởng hạn chế, thân hình hơi cứng ngắc nhưng vẫn còn dư lực né tránh kiếm của Mục đạo trưởng.
Dụ Tranh Độ nhỏ giọng hỏi Thương Khuyết: “Chuyện gì xảy ra với quỷ này vậy?”
Thương Khuyết liếc mắt nhìn: “Thì bị người ta gọi tới, đối phương đã phát hiện động tĩnh của lão đạo trưởng nên hai bên đang đấu pháp.”
Dụ Tranh Độ “A” một tiếng: “Còn có chuyện như vậy sao.”
Ngay lúc này, ánh mắt nam nhân kia đột nhiên sáng lên, ngăn cản kiếm của Mục đạo trưởng rồi thừa dịp tháo chạy sang một bên.
Trong mắt người khác, Mục đạo trưởng giống như đang lâm đại địch rồi kiếm gỗ lệch sang một bên, đạo trưởng hét lớn một tiếng, nắm gạo đang lăn không ngừng rốt cục dừng lại.
Tim cha Trần nhảy ầm ầm, hỏi: “Bắt quỷ xong chưa?”
Mục đạo trưởng lộ vẻ mặt xấu hổ: “Chạy.”
Cha Trần sắc mặt tái nhợt, Mục đạo trưởng vung tay: “Đừng vội, để tôi làm phép lần thứ hai...”
“Chúng ta mau đi thôi, chờ ông làm phép xong có mà tới sáng.” Thương Khuyết vừa nói vừa nhìn Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ lập tức hiểu được ý tứ của anh sếp: Chỉ là tiểu quỷ nên hắn khinh thường không động thủ.
Mục đạo trưởng nghiêm mặt nói: “Việc làm phép chưa bao giờ dễ dàng, đừng nói tới một đêm, cho dù là ba ngày ba đêm bần đạo cũng phải...”
Lời chưa dứt thì thấy Dụ Tranh Độ từ trong túi áo lấy ra đồ vật màu bạc rồi đứng lên: “Tôi tới.”
Mọi người định thần nhìn lại thì thấy trong tay cậu cầm... là một cái còng tay.
Mục đạo trưởng suýt hộc máu, rốt cục cũng bạo phát: “Các người đúng là làm bậy!”
Trong lòng Dụ Tranh Độ biết có nói họ cũng không hiểu, tốt nhất là nên tốc chiến tốc thắng nên không đáp lại rồi chạy về phía nam nhân kia.
Quỷ nọ từ trên trời rớt xuống làm sao hiểu được mấy kiểu làm phép này nên đánh bậy đánh bạ, đang định nghỉ ngơi thì thấy cậu thanh niên vẻ mặt trạch nam đột nhiên vọt tới.
Nam nhân nọ ngu ngơ còn tưởng người kia đang đùa giỡn, chờ tới khi Dụ Tranh Độ đến trước mặt thì cả kinh, lập tức chạy đi.
Dụ Tranh Độ hô to: “Đừng chạy, anh đã bị bắt quả tang. Úp mặt ôm đầu ngồi xuống, nam bên trái, nữ bên phải!”
Mọi người: “...”
Trần Tư Tiệp giậm chân: “Chị, có phải chị muốn hại chết cha không?”
Mục đạo trưởng càng tức giận tới mức không cầm kiếm nổi, ôm ngực không ngừng thở dốc: “Quá làm càn.. Quá, quá.. làm bừa..”
Nói chưa xong thì nghe thấy “rầm” một tiếng, là lư hương mà tiểu đạo sĩ lấy làm kiêu ngạo bị Dụ Tranh Độ không cẩn thận làm rơi xuống đất, tro hương ở trong cũng bị đổ ra phủ khắp sàn nhà.
Tiểu đạo trưởng phẫn nộ không kìm được, hét lớn: “Tôi không tha cho cậu!”
Cùng lúc đó, Thương Khuyết đi tới chỗ trống trước mặt nắm lấy gì đó, bước chân Dụ Tranh Độ dừng một chút rồi thở dài một tiếng: “Mẹ nó, chạy mệt chết tôi rồi.”
Cậu vươn tay kéo lại rồi dùng còng tay còng lại, nói: “Cuối cùng cũng bắt được.”
Hai mắt tiểu đạo sĩ đỏ lên: “Còn dám giả thần giả quỷ!”
Vừa dứt lời thì thấy chỗ Dụ Tranh Độ mới đẩy lên đột nhiên xuất hiện dấu chân trên mặt đất phủ tàn tro, ngoài ra còn có dấu còng tay nữa.
Tất cả mọi người nhất thời ngẩn ra, Mục đạo trưởng cũng ngừng thở.
Con ngươi của Trần Tư Tiệp suýt lọt ra ngoài, lắp ba lắp bắp hỏi: “Đây, đây là cái gì?”
“À đúng rồi.” Dụ Tranh Độ ngẩng đầu lên nhìn gã, “Câu trả lời câu hỏi mới nãy của anh là đây, đó chính là trang bị bắt quỷ của tôi.”
Cậu cười nói: “Tuy không giống đạo trưởng lắm nhưng coi như mỗi người một vẻ đi.”
Mọi người: “...”
Bà nội nó chứ mỗi người một vẻ!
...