Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 1: Chương 1




Tháng 3, Dụ Tranh Độ nhận được thông báo tới công ty loại nhỏ ở Công viên khoa học công nghệ của Khu phát triển Phù Thành*.

(*Nghĩa là nhiều doanh nghiệp sẽ tập trung ở một khu. Có ba loại doanh nghiệp chính là doanh nghiệp tư nhân, trường đại học và doanh nghiệp nhà nước. Còn công viên là ở trong khu như ở đây đề cập là doanh nghiệp thuộc mảng công nghệ.)

“Hoan nghênh gia nhập công ty trách nhiệm hữu hạn phụ trách quản lý nhân sinh La Phong.” Giám đốc nhân sự xinh đẹp Lục Linh Tê híp mắt cười, cả người như trút được gánh nặng, “Chúng tôi tuyển dụng cho bộ phận kỹ thuật này lâu lắm rồi. Cuối cùng cũng có người nhận.”

Dụ Tranh Độ im lặng một chút hỏi: “Chẳng lẽ chức vụ kỹ thuật của công ty rất khó mời sao?”

Không phải chỉ là lập trình viên bình thường thôi sao, công ty này mặc dù không đáng tin nhưng chẳng lẽ không mời nổi một nhân viên về mảng công nghệ chứ?

“Chủ yếu là sếp chúng tôi yêu cầu tương đối cao.” Lục Linh Tê bĩu môi, “Trước đây có mấy người phỏng vấn thích hợp nhưng bọn họ bị hói đầu.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Yêu cầu này thật sự rất cao, thời đại này muốn tìm kỹ sư vừa có kỹ thuật tốt mà không hói là chuyện không hề đơn giản.

Mà cậu không ngờ tới mình được tuyển chọn là vì có nhiều tóc.

Cậu theo bản năng sờ sờ mái tóc mềm trên đầu, đối với sự chuyên nghiệp của công ty này sỉnh ra sự hoài nghi sâu sắc.

Dụ Tranh Độ năm nay đang học đại học năm cuối, vốn đã nhận được thông báo tuyển dụng từ công ty công nghệ Tân Tinh nổi tiếng, chuẩn bị qua hết năm thì bắt đầu thực tập, tốt nghiệp xong sẽ chính thức vào làm, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn là đàm phán* thất bại.

(*Bản raw dùng từ offer. Tra ra là công ty gửi thư tuyển dụng nhưng vì thất bại nên có thể là do hai bên đàm phán hợp đồng không thành.)

Cậu cũng không sốt ruột lắm, trên thực tế ngoại trừ Tân Tinh thì còn nhiều xí nghiệp khác ném cành ô-liu cho cậu nhưng cậu không nhận. Cậu lại lên trên web tuyển dụng tìm tòi, cuối cùng nhận lời mời của công ty nhỏ không chút bắt mắt này.

Công ty này ở trên web tuyển dụng ghi là công ty cố vấn cao cấp, được gọi là công ty quản lý quy hoạch nhân sinh, Dụ Tranh Độ không làm rõ rốt cuộc là quy hoạch cái gì, nhưng cậu nhìn phòng làm việc thì quy mô không quá hai mươi người, hoàn cảnh làm việc tương đối đơn sơ, tài lực rõ ràng kém xa trên giới thiệu.

Tâm thái Dụ Tranh Độ rất vững vàng, không quên hỏi: “Đúng rồi, hợp đồng lao động của tôi đâu?”

Lục Linh Tê dừng một chút, nói: “Cậu không chờ thích ứng hoàn cảnh rồi mới ký sao?”

Dụ Tranh Độ yên lặng nhìn cô một cái, chậm rì rì nói: “Không ký hợp đồng, công ty sẽ đóng bảo hiểm xã hội cho tôi sao?”

Lục Linh Tê vỗ ót một cái: “Thiếu chút nữa thì quên cậu cần bảo hiểm xã hội.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Đây chính là quy trình tuyển dụng của công ty lừa đảo trong truyền thuyết sao?

Bất kể thế nào, cậu vẫn thuận lợi ký xong hợp đồng, Lục Linh Tê cũng chân thành đảm bảo nhất định sẽ nộp bảo hiểm xã hội cho cậu.

Làm xong thủ tục, Lục Linh Tê dẫn cậu đi xem từng bộ phận nhận thức đồng nghiệp mới, Dụ Tranh Độ đếm toàn bộ công ty thêm cậu nữa là tổng cộng mười lăm người, cùng với diện tích văn phòng hoàn toàn xứng đôi, một chút cũng không khiến cậu ngạc nhiên.

Không chỉ vậy, cậu còn là nhân viên duy nhất của bộ phận kỹ thuật.

Dụ Tranh Độ giật nảy cả mình: “Cái gì? Phòng kỹ thuật chỉ có mình tôi?”

Lục Linh Tê buông tay, có chút ngượng ngùng nói: “Hết cách rồi, chúng tôi trước mắt chỉ mời được một người sống.”

Dụ Tranh Độ đắm chìm trong sự khiếp sợ về việc chính mình là nhân viên phát triển công nghệ duy nhất nên nhất thời không chú ý tới lời giải thích “người sống“.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc riêng cách bọn họ không xa đột nhiên mở ra, một người nam nhân đi ra hỏi: “Linh Tê, nhân viên mới phòng kỹ thuật tới nhận việc sao?”

Lục Linh Tê đáp: “Tiểu Dụ, người này là sếp của chúng ta, Thương Khuyết.”

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu nhìn lại, cả người nhất thời bị chấn động.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi vô cùng đẹp trai, ngũ quan tuấn mỹ tới mức phi giới tính, cho dù bây giờ trên Internet có thể nhìn thấy nhiều người đẹp nhưng dung mạo của hắn vẫn khiến cậu sáng mắt lên.

Dụ Tranh Độ theo bản năng nói: “Chào sếp!”

“Ừ, chào cậu.” Thương Khuyết vừa gật vừa quan sát đường chân tóc của cậu, hài lòng nói, “Rất tốt, nhiều tóc.”

Dụ Tranh Độ nịnh bợ nói: “Tóc của sếp cũng không ít.”

Thương Khuyết: “...”

Lục Linh Tê: “...”

Thương Khuyết ngẩn người rồi mới nhớ chuyện chính, ngoắc tay với cậu: “Đến phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện.”

Lục Linh Tê đẩy Dụ Tranh Độ: “Đi đi, bộ phận kỹ thuật của chúng tôi có chút giản dị nên sếp tự mình quản.”

Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn Lục Linh Tê một chút, tâm nói mấy người đừng có dùng từ sai nghĩa, nào có “giản dị” chứ, vốn dĩ đã không có rồi được không!

Lục Linh Tê dường như không nghe thấy sự khinh bỉ của cậu, nghiêng đầu rời đi.

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết vào phòng, văn phòng của sếp không lớn, trưng bày khá đơn giản, bên trái là giá sách lớn nhưng trong tủ sách để vài cuốn rồi bày đầy chai lọ to nhỏ khác nhau.

Dụ Tranh Độ liếc nhìn một cái, trong đó có bình rượu, lọ gia vị, bình sữa,... Thậm chí có chai nước uống chưa xong nữa, có thể nói là rất hỗn tạp không phù hợp với khí chất của sếp đẹp trai chút nào, không biết Thương Khuyết thu thập mấy thứ này làm gì.

“Ừm...” Thương Khuyết nhìn Dụ Tranh Độ, suy nghĩ một chút, đem màn hình vi tính dời một chút sang chỗ cậu, “Nếu không, đầu tiên cậu sửa máy cho tôi đi.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Cậu mặt không biểu tình nói: “Thưa sếp, phát triển công nghệ không sửa máy tính.”

(*Trong raw là phát triển công nghệ 技术开发 là nghề nghiệp hẳn hoi bên Trung nhưng tui không biết cái chức vụ nào như thế nên đành để như thế. Ai biết nói tui sửa nhé.)

Thương Khuyết lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Sẽ không sao?”

Dụ Tranh Độ không chút do dự: “Không biết.”

“Thật đáng tiếc.” Thương Khuyết tiếc nuối, đôi mắt đẹp đẽ nháy một cái, ai oán nói, “Không biết vì sao máy tính của tôi bị lag, tôi nghi là người ta đã bán máy tính dởm cho tôi.”

Dụ Tranh Độ thuận tay kéo máy tính của hắn nhìn một cái, cả người nhất thời: “...”

Chỉ thấy trên màn hình vi tính mở cùng lúc nhiều game trực tiếp khiến máy chết.

Dụ Tranh Độ act cool 5s rồi yên lặng khởi động máy tính lần nữa.

Thương Khuyết: “...”

Thương Khuyết làm bộ không có chuyện gì xảy ra, tư thế ưu nhã dựa ra sau, tay đan vào nhau đặt trước người, nói: “Tiếp theo chúng ta bàn tới công việc của cậu đi.”

Dụ Tranh Độ kéo ghế ngồi xuống, đáp: “Mời sếp nói.”

Thương Khuyết nhìn cậu: “Là như vầy, hai năm qua nghiệp vụ* của công ty tăng lên rất nhiều, nhân viên hay mắc sai lầm. Nên tôi hy vọng cậu có thể tạo ra hệ thống tiên tiến để nâng cao hiệu suất làm việc, giảm sai sót.”

(*Nghiệp vụ là khái niệm dùng để chỉ kỹ năng, phương pháp thực hiện công việc chuyên môn của một nghề, một vị trí nào đó nhằm hoàn tốt nhiệm vụ được giao.)

Dụ Tranh Độ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của sếp, chậm rãi hỏi: “Một mình tôi làm?”

“Ừm.” Thương Khuyết gật đầu, hắn ngược lại không cảm thấy áp lực gì, thẳng thắn nói, “Tiền trong tài khoản của công ty chỉ đủ mời được một người.”

Dụ Tranh Độ trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ từ chức, cậu đè lại lồng ngực của mình, lại hỏi: “Vậy dự toán* phát triển đâu?”

(*Dự toán là việc dự tính các số liệu liên quan đến công việc sắp tới, cần đưa ra các con số dự báo trước để có kế hoạch chuẩn bị thông qua việc tính toán tổng thể các hạng mục.)

Thương Khuyết nghi hoặc: “Dự toán là cái gì? Không phải chỉ cần máy tính là có thể làm sao?”

Dụ Tranh Độ: “...”

Xong, người ngoài ngành chỉ tay năm ngón thì làm ăn gì nữa.

Dụ Tranh Độ: Ý nghĩ từ chức trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cậu đỡ trán một chút, nghiêm túc nói: “Thật xin lỗi, tôi không thể hoàn thành yêu cầu của sếp được.”

“Rất khó sao?” Thương Khuyết yên lặng nhìn cậu, hai mắt hắn rất sâu, con ngươi màu đen tuyền không nhìn thấy hình phản chiếu lại vô tình người ta khó có thể rời tầm mắt của hắn.

Dụ Tranh Độ vốn muốn bỏ gánh mà đi nhưng bị hắn nhìn như thế lại mềm lòng, thở dài, giải thích cho hắn về quy trình phát triển công nghệ.

Thương Khuyết chăm chú nghe xong, sắc mặt dần ngưng trọng: “Không nghĩ tới muốn phát minh một hệ thống lại cần nhiều tiền như vậy.”

Dụ Tranh Độ gật đầu, tâm trạng có chút vui mừng, ít nhất Thương Khuyết không phải kiểu cấp trên tự biên tự diễn, hoàn toàn không màng tới thực tế.

Ngón tay trỏ của Thương Khuyết nhẹ gõ lên bàn làm việc, trên mặt lộ ra phiền não: “Giờ thì phiền phức thật rồi. Công ty chúng ta làm gì có tiền chứ, chỉ đủ hẳng tháng trả tiền thuê với tiền điện nước, tiền lương của cậu là vất vả trích ra đấy.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Sếp nói chuyện quá thẳng thắn khiến cậu không tự chủ được lo lắng về tiền lương của mình có khi nào sẽ bị quỵt không.

Dụ Tranh Độ rời khỏi phòng làm việc của Thương Khuyết trở về chỗ của mình, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ viết đơn từ chức.

Tuy cậu cố ý tìm công ty nhỏ không đáng chú ý làm việc nhưng tình trạng tài chính công ty này thật sự không đáng tin cậy quá rồi. Cậu lo là mình mới còn trẻ mà đã lâm vào con đường cầm bảng đi đòi lương.

Dụ Tranh Độ đang do dự chưa quyết thì nghe cách đó không xa vang lên tiếng độ thoại cố định của bộ phận tư vấn.

Tiếng chuông lanh lảnh mà vang dội nhưng không ai nhận.

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu lên thì phát hiện tất cả đồng nghiệp đều không còn ai nữa.

Dụ Tranh Độ: “....???”

Cậu nhìn đồng hồ mới phát hiện giờ đã là giờ nghỉ trưa, cậu không thể làm gì khác hơn là nhận cuộc gọi: “Alo, xin chào.”

Đầu bên kia truyền tới âm thanh của ông lão: “Xin chào, xin hỏi đây là công ty quản lý nhân sinh La Phong sao?”

Dụ Tranh Độ: “Vâng, xin hỏi có chuyện gì?”

Thanh âm của đối phương có chút nóng nảy: “Chào cậu, tôi tên là Trần Khang. Sáng sớm nay tôi nhận được tin nhắn của công ty các cậu nói ngày mai tôi đi đầu thai nhưng trong tin nhắn nói kiếp sau tôi đầu thai thành heo. Có phải có sai sót gì không, sao tôi lại đầu thai thành heo được?”

Dụ Tranh Độ: “?????”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.