Dụ Tranh Độ bị chấn động, sửng sốt một hồi mới phục hồi tinh thần lại, nói: “Thật xin lỗi, cháu nghe không rõ lắm nên mong bác lặp lại lần nữa.”
Ông cụ lặp lại lời nói ban nãy rồi trịnh trọng cường điệu: “Cậu ơi, cả đời tôi không làm chuyện gì phạm pháp, coi như không được làm người thì cũng là làm trâu làm ngựa đi. Sao tới nông nỗi làm heo chứ?”
Dụ Tranh Độ: “...”
Dụ Tranh Độ suy nghĩ ước chừng nửa phút, mới nghiêm túc trả lời: “Bác à, đây là điện thoại làm việc nên mong bác không nên gọi điện để đùa giỡn.”
Nói xong cậu cúp điện thoại, nghĩ thầm lẽ nào nhảy khiêu vũ ở quảng trường đã không thể thỏa mãn người lớn tuổi nữa rồi sao?
Dụ Tranh Độ một bên cảm khái thói đời nay lạ lùng, một bên đi xuống lầu ăn cơm trưa.
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, nhóm đồng nghiệp mới lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phòng làm việc.
Dụ Tranh Độ không để chuyện buổi trưa ở trong lòng, cậu lục tìm mấy bản mẫu đơn từ chức để chuẩn bị viết, trước giờ tan tầm sẽ đưa cho Lục Linh Tê.
Cậu vừa viết đơn từ chức vừa mở Wechat ra đọc tin nhắn, hình như có chuyện gì mới nên đang bàn luận khá sôi nổi.
Liên minh chống hói:
Trương Thanh Thanh: [Anh em ơi, tớ được nhận đề nghị từ công ty Song Giác rồi, chuẩn bị phỏng vấn.]
Bạn học giáp: [Oa, chúc mừng.]
Bạn học ất: [Còn tớ chưa nhận được gì cả. *gào khóc-ing*]
Bạn học bính: [*gào khóc-ing* +1, tớ cũng muốn được như Thanh Thanh.]
Trương Thanh Thanh: [Sao lại ước giống tớ chứ, có ước cũng phải giống Tranh Độ ấy. Cậu ấy đã sớm được nhận đề nghị từ Tân Tinh đó, đấy mới thật sự công ty bự.]
Chu Ngạn: [ (:з” ∠)_ Vậy là năm nay chỉ có một mình Tranh Độ được nhận đề nghị từ Tân Tinh?]
Bạn học giáp: [Hình như thế.]
Hầu Quang Tông: [Hahaha, không phải chứ. Tôi cũng có đề nghị từ Tân Tinh nhưng mấy ngày trước tớ đi nhận thông báo đâu thấy Tranh Độ đâu.]
Bạn học ất: [Oa, Quang Tông cũng được nhận từ Tân Tinh à? Thật lợi hại.]
Hầu Quang Tông: [May mắn mà thôi.]
Trương Thanh Thanh: [Trước không nghe nói gì cả, ra là giấu tới giờ nha.]
Chu Ngạn: [Ồ, vậy Tranh Độ có chuyện gì rồi? Năm ngoái rõ ràng tớ thấy cậu ấy nhận được thư mà, tôi còn mở ra đọc với cậu ấy nữa.]
Bạn học giáp: [@Dụ Tranh Độ, dùng thuật triệu hồi, học bá hiện thân!]
Dụ Tranh Độ viết xong đơn từ chức thì đã thấy mình bị mười mấy @ rồi, cậu nhanh chóng đọc lại đoạn đối thoại, nhìn thấy câu nói của Hầu Quang Tông thì chỉ cảm thấy hơi buồn cười nhưng cậu không giải thích nhiều.
Dụ Tranh Độ: [Ừ, không đi công ty bự nữa, tớ đổi công ty rồi.]
Mấy người trong lớp giật mình, bạn học dồn dập hỏi nguyên nhân, có người hỏi công ty mới của cậu là gì.
Dụ Tranh Độ trực tiếp bỏ qua vấn đề trước, đang muốn nói mình chuẩn bị từ chức thì đúng lúc này một ông cụ tóc hoa râm vội vàng chạy vào công ty, quét mắt nhìn bốn phía rồi lắp bắp hỏi: “Xin hỏi đây có phải là công ty La Phong không?”
Công ty này nhỏ tới mức còn không có bảng tên nữa, Dụ Tranh Độ ngồi khá gần cửa nên liền nhô nửa người ra đáp: “Đúng, xin hỏi bác có chuyện gì ạ?”
“Vậy là tìm đúng nơi rồi.” Ông cụ lệ nóng doanh tròng, từng bước đi về phía trước, vừa lấy điện thoại vừa oán thán với Dụ Tranh Độ, “Cậu à, bác là Trần Khang, sáng nay bác nhận được tin nhắn...”
Dụ Tranh Độ nhất thời ngây ngẩn, theo bản năng đọc tin nhắn trên điện thoại, chỉ thấy trên màn hình điện thoại cũ là dòng tin nhắn:
[Khách hàng thân mến, thời gian đầu thai của bạn đã được sắp xếp thỏa đáng. Mời bạn vào buổi sáng ngày 20 tháng 3 năm 2018 tới giếng cổ Phù Thành xếp hàng chờ đợi đầu thai. Mã số của bạn là 1022, căn cứ vào giá trị công đức khi còn sống của bạn thì đời sau bạn sẽ đầu thai thành lợn chăn nuôi. Nếu như có bất kỳ nghi vấn nào mời liên lạc số 000-xxxxxxx để tư vấn.
Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý nhân sinh La Phong.]
Dụ Tranh Độ: “...”
Dụ Tranh Độ: “???????”
Dụ Tranh Độ: “!!!!!!!!!!”
Cậu không tin nổi đọc lại tin nhắn lần nữa mới biết được là ông cụ ở trong cú điện thoại kia là nói thật chứ không phải đùa giỡn.
Điều này nói lên được gì?
Điều này nói lên là công ty La Phong này là công ty lừa đảo! Là loại đê tiện tới mức cả cụ già cũng không tha.
Hơn nữa thủ đoạn lừa dối đặc biệt kém sang, lại dám gạt người gia đầu thai thành heo?
“Bác ơi, đây chỉ là tin nhắn lừa đảo thôi. Bác tuyệt đối đừng tin, mau về nhà đi ạ.”
Ông cụ lại nghe không lọt, luôn mồm nói: “Không được, bác phải hỏi cho rõ. Ngày mai bác đi đầu thai rồi, chuyện này không đùa được...”
Dụ Tranh Độ có chút bất đắc dĩ, người lớn tuổi như ông cụ Trần Khang này thật sự cậu đã thấy nhiều rồi, bởi vì thiếu năng lực phán đoán lại thêm nỗi sợ về cái chết nên bọn họ thường tin tưởng bọn lừa đảo không chút nghi ngờ, thậm chí có người nói gì nghe nấy nữa.
Trước mắt chính là một ví dụ sống sờ sờ đấy, Dụ Tranh Độ đang định kéo Trần Khang ra ngoài để khuyên bảo thì bộ phận tư vấn đã có người phát hiện tình huống ở đây nên đứng lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dụ Tranh Độ vội vã đem Trần Khang che ở sau lưng mình, nói: “Không có chuyện gì...”
Lời còn chưa dứt liền nghe thấy Trần Khang chờ không kịp hô lên: “Cậu ới, thông tin đầu thai của tôi có vấn đề.”
Người này nói sao cũng không cản được, Dụ Tranh Độ thở dài, lần này cho dù cậu phải vào vai ác thì cũng không thể nhìn ông cụ bị lừa gạt như thế được. Cậu đang chuẩn bị dùng ngôn từ chính nghĩa khiển trách đồng nghiệp kia thì đột nhiên cả người phát lạnh sau đó thấy hoa mắt, giây sau chỉ thấy Trần Khang lập tức chạy tới trước mặt người kia, thân hình tựa hồ còn mang theo một tàn ảnh trong suốt.
Dụ Tranh Độ: “...????”
Cậu chấn kinh nửa ngày mới ý thức được là Trần Khang trực tiếp xuyên qua thân thể cậu chạy qua.
Dụ Tranh Độ ngơ ngác nhìn Trần Khang chạy tới người tư vấn: “Này cậu, đây là tin nhắn tôi nhận được.”
Bộ phận tư vấn nhiệt tình tiếp đãi ông: “Mời bác đưa chứng minh thư.”
Trần Khang đưa cho người kia chứng minh thư rồi đối chiếu một chút nói, “Bác chờ một chút để cháu kiểm tra tư liệu.”
Cậu ta đối chiếu thông tin trên máy tính một hồi rồi mới xin lỗi Trần Khang nói: “Thật sự xin lỗi bác, công thức tính toán của sổ sinh tử xảy ra vấn đề nên tính sai giá trị tạo nghiệp của bác. Dựa vào những gì từng trải của bác thì kiếp sau của bác đầu thai thành người, hơn nữa còn được sinh vào một gia đình rất khá.”
Trần Khang nghe vậy thì vui mừng vô cùng, kích động nói: “Có thật không?”
Đồng nghiệp gật đầu: “Là thật, cháu vừa mới sửa lại kết quả. Chờ sau đó cháu sẽ gửi tin nhắn lần nữa nên mời bác yên tâm trở về chuẩn bị đầu thai.”
Trần Khang luôn miệng cảm ơn, hai người khách sáo vài câu rồi đồng nghiệp kia tiễn Trần Khang rời khỏi công ty.
Chỉ có điều là hai người trực tiếp xuyên qua công ty đi ra ngoài.
Dụ Tranh Độ vẫn ở trong trạng thái dại ra nhìn toàn bộ quá trình, khi thấy đồng nghiệp kia cùng Trần Khang đồng thời xuyên tường đi ra, cậu rốt cuộc mới tìm thấy một chút âm thanh, nhìn về phía đồng nghiệp khác: “Mấy người có thấy gì kỳ lạ không? Hay là tôi sinh ra ảo giác?”
Những đồng nghiệp khác ngẩng đầu lên, nghe vậy thì mấy mặt nhìn nhau rồi lắc đầu: “Không có mà, tất cả đều bình thường.”
Dụ Tranh Độ: “....”
Đại khái là nghe thấy tiếng động bên ngoài nên anh sếp đẹp trai Thương Khuyết từ phòng làm việc của mình đi ra rồi liếc mắt nhìn, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Dụ Tranh Độ nhìn hắn, có lẽ là chịu xung kích quá lớn nên biểu hiện của cậu trái lại quá mức bình tĩnh: “Sếp, hình như tôi thấy quỷ.”
Tiếng nói vừa dứt, đồng nghiệp vừa mới tiễn Trần Khang vừa vặn trở về, đương nhiên là xuyên cửa qua.
Trên mặt Dụ Tranh Độ không hề gợn sóng, dùng sức kéo tay áo Thương Khuyết: “Sếp, anh có thấy được không?”
Chỉ thấy Thương Khuyết thay đổi sắc mặt, không vui trừng người đồng nghiệp kia rồi nói: “Khang Tấn, tại sao cậu lại xuyên tường? Nói bao lần là ở nhân gian phải có bộ dạng của con người, đừng có dùng thói quen của quỷ nữa.”
Đồng nghiệp kia không ngờ mình bị sếp bắt quả tang, sợ đến thiếu chút nữa nhào tới ôm đùi, hoảng sợ kêu to: “Aaaaa, sếp ới, không phải em cố ý đâu. Chỉ là em nhất thời quên mất, sếp đừng ăn em mà...”
Dụ Tranh Độ: “...”
Khang Tấn sợ tới mức cả thân thể suýt thành trong suốt, xác định anh sếp sẽ không ăn mình mới lén lút thở phào nhẹ nhõm, rụt cổ chạy về chỗ mình làm việc.
Thương Khuyết bất mãn hừ một tiếng, chuyển hướng về Dụ Tranh Độ, quan tâm hỏi: “Có phải là có chút kích thích không?”
Dụ Tranh Độ lộ ra nụ cười cứng ngắc mà không mất lễ phép, lời nói của sếp thật là hàm súc, đây chỉ là “có chút” kích thích” à?
Thương Khuyết không chút chột dạ giải thích: “Vốn là muốn cậu thích ứng hoàn cảnh công tác mới nói cho cậu biết chân tướng...”
Dụ Tranh Độ nhìn gương mặt đẹp đến không giống người phàm của Thương Khuyết, trong giây lát sinh ra cảm giác cực kỳ hoang đường.
Cậu cảm thấy bản thân cần phải sợ sệt mới đúng mà không hiểu sao cậu còn sức lực cò kè mặc cả, hỏi hắn: “Sếp, tôi có thể từ chức không?”
Thương Khuyết yên lặng nhìn cậu, một lát sau mới chậm rãi đáp: “Có thể, chúng ta là một công ty rất nhân tính hóa..”
Dụ Tranh Độ nhìn một con quỷ hư hư thực thực trong bộ dạng nhà tư bản nói tới “nhân tính hóa”, loại cảm giác hoang đường đang ngày càng che lấp trái tim cậu.
Hai ngón tay cái của Thương Khuyết chạm vào nhau rồi nhẹ nhàng vuốt nhẹ: “Nhung cậu đã ký hợp đồng lao đồng cho nên trước khi hết hạn thì cậu tốt nhất không nên từ chức..”
Dụ Tranh Độ khó giải thích được nhưng vẫn cố gắng vì chính mình tranh thủ quyền lợi: “Dựa theo luật lao động thì cho dù đã ký hợp đồng thì nhân viên có thể từ chức bất cứ lúc nào..”
Cậu có cảm giác kỳ quái khi mình cùng một con quỷ giảng giải về hợp đồng lao động.
Thương Khuyết buông tay: “Dựa theo pháp luật nhân gian thì đúng là không có vấn đề gì nhưng cậu ký là hợp đồng cõi âm, làm tròn số thì cũng giống như ký khế ước với quỷ. Trước khi hoàn thành ước định mà cưỡng chế giải trừ thì có thể sẽ gặp phản phệ.”
Dụ Tranh Độ đánh bạo trách cứ: “Các người là cố ý bẫy đi, rõ ràng là trước khi ký hợp đồng phải báo trước cho người lao động chứ?”
Thương Khuyết nháy mắt: “Không phải là vì cậu vội vã lấy bảo hiểm xã hội sao?”
Dụ Tranh Độ: “...”
Dụ Tranh Độ không nhịn nổi mà phun tào: “Các anh.. công ty như vậy mà cũng có bảo hiểm xã hội sao?”
Ngừng một chút là do cậu không muốn nói từ mẫn cảm kia.
Thương Khuyết gật đầu, nghiêm túc nói: “Chúng tôi là công ty chính quy nên đã đăng ký ở Cục công thương rồi.”
Dụ Tranh Độ cạn lời.
Chủ nghĩa xã hội quá trâu bò rồi, cả quỷ cũng nghiêm chỉnh tuân theo nữa.