Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 3: Chương 3




Biểu hiện của Thương Khuyết quá tự nhiên, quá đàng hoàng khiến Dụ Tranh Độ có ảo giác tất cả mọi chuyện xảy ra nãy giờ là chuyện bình thường.

Bầu không khí vốn nên kỳ dị nhưng không hiểu sao lại có cảm giác buồn cười không chịu được, Dụ Tranh Độ cảm thấy chính mình cần phải tỏ ra sợ sệt một chút mới phải phép nhưng lại sợ không nổi. Cậu bình tĩnh nhìn Thương Khuyết hồi lâu rồi mở miệng hỏi: “Vậy rốt cuộc các người là tổ chức gì?”

“Nếu phải giải thích thì...” Thương Khuyết suy nghĩ một chút, đáp, “Nên gọi là văn phòng địa phủ nhân gian.”

Dụ Tranh Độ ngẩn ngơ: “Địa phủ?”

“Ừ, chính là điều cậu đang nghĩ đấy.” Thương Khuyết hất mặt về phía phòng mình, “Vào trong rồi nói.”

Hai người đi vào phòng làm việc của Thương Khuyết, hắn ngồi xuống chỗ của mình rồi đột nhiên sắc mặt thay đổi, nói: “Cậu chờ một chút.”

Vừa dứt lời, hắn kéo bàn phím lại, mười ngón tay như bay điên cuồng gõ rồi sắc mặt mới từ từ bình tĩnh lại, còn không quên tức giận chửi một câu: “Tiên sư nhà nó, có người thừa dịp tôi treo máy giết tôi.”

“...” Dụ Tranh Độ vô cảm phụ họa, “Quá hèn hạ.”

Thương Khuyết quay đầu nhìn cậu: “Cậu có thể tạo ra một phần mềm hack không, tôi muốn đuổi giết tên này dù chân trời góc bể.”

(*Ý của anh sếp là anh muốn hack game đang chơi để thay đổi nhân vật của mình mạnh hơn để game là dễ.)

Dụ Tranh Độ kiến nghị: “Anh có thể cho cấp dưới của anh đi hù chết thằng đó.”

Thương Khuyết: “...”

Thương Khuyết tắt game đi, làm bộ không có chuyện gì phát sinh, nói: “Bàn chuyện chính sự đi.”

Dụ Tranh Độ ngồi nghiêm chỉnh, biểu thị xin rửa tai lắng nghe.

“Nói đơn giản là công ty chúng ta chính là địa phủ.” Thương Khuyết không phí lời mà nói thẳng, “Chính là thế giới của người chết theo nhân gian lưu truyền, chưởng quản lục đạo luân hồi, phụ trách đánh giá công đức của một người rồi quyết định kiếp sau của người đó.”

Dụ Tranh Độ cả kinh, khóe mắt nhìn quanh phòng làm việc có chút mộc mạc của sếp rồi sinh ra sự hoài nghi sâu sắc nhưng ngón tay cậu vẫn theo bản năng chỉ xuống đất: “Địa phủ... không phải nên ở dưới đất sao?”

Thương Khuyết vắt chéo hai chân, tư thế ưu nhã đáp: “Chuyện này ước chừng phải ngược lại năm mươi năm trước..”

Tự Bàn Cổ khai thiên tích địa, hỗn độn chia thành tam giới, thần giới trên trời, ma giới dưới đất, mà ở giữa trời đất chính là nhân giới, còn có thế giới khác nhưng không đáng để nói.

Tam giới lục đạo tồn tại chủ yếu dựa vào linh lực cùng tín ngưỡng, mà theo thời gian trôi qua, linh khí càng thưa dần, đến thời cận đại thì lượng linh khí để duy trì thiên giới và ma giới bắt đầu trở nên ít ỏi đến đáng thương, căn cơ bất ổn mà chỉ còn tín ngưỡng của nhân giới miễn cưỡng có thể duy trì.

“Mãi đến tận năm mươi năm trước...”

Nói tới chỗ này, Thương Khuyết dừng một chút, vừa nhìn là biết đó nhất định là một đoạn lịch sử dậy sóng.

Thân thể Dụ Tranh Độ không kìm được nhướn về phía trước, ngữ khí hơi kích động: “Năm mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Thương Khuyết hơi trầm xuống, nói: “Năm mươi năm trước, ở Hoa Hạ đã triển khai cuộc vận động “Diệt bốn điều cũ”*, quét đi tất cả tín ngưỡng quỷ thần. Điều này khiến hai giới thiên ma vốn đang trên đà đổ xuống thì tựa như rút củi dưới đáy nồi...”

(*Diệt bốn điều cũ: Nghĩa là loại bỏ bốn điều cũ bao gồm ý tưởng cũ, thói quen cũ, phong tục cũ, văn hóa cũ. Vào ngày 1 tháng 6 năm 1996, tờ Biên tập Nhân dân nhật báo đưa ra khẩu hiệu “Phá vỡ tư tưởng cũ, ý tưởng cũ, thói quen cũ, phong tục cũ của người dân do tầng lớp bóc lột gây ra trong hàng ngàn năm“. Điều 16 cũng nói rõ “diệt bốn cũ” và “xây bốn mới” là mục tiêu quan trọng của Cách mạng Văn hóa.. Phiên họp toàn thể lần thứ 11 của Ủy ban Trung ương lần thứ VIII của Đảng Cộng sản Trung Quốc, được tổ chức từ ngày 1 tháng 8 đến ngày 12 tháng 8 năm 1966, đã thông qua “Quyết định về Cách mạng Văn hóa”, tiếp tục khẳng định việc xây dựng bốn điều mới.. Nhưng làm thế nào để loại bỏ bốn điều cũ thì chính quyền trung ương đã không giải thích.)

Đức tin bị phá vỡ, trời đất theo đó cũng tan vỡ. Giới thần tiên cùng giới cõi âm đã từng hưởng thụ sự kính ngưỡng của nhân gian, có vô số pháp lực lại đồng thời bị tiêu diệt. Tuy minh giới biến mất nhưng trên nhân gian vẫn còn sinh lão bệnh tử, vì vậy người chết thành quỷ vẫn còn lưu lạc ở nhân gian, đầu thai thì dựa vào vận may, lục đạo luân hồi lâm vào hỗn loạn.

Quãng thời gian đó, người tốt đầu thai thành súc vật, kẻ ác lại gửi hồn tới gia đình phú quý là chuyện thường.

“Để giải quyết vấn đề này thì biện pháp duy nhất là mở lại địa phủ, nhưng minh giới đã mất nên hiện tại chỉ có thể thuê văn phòng mở ở trần gian tiến hành công việc.” Thương Khuyết mỉm cười, người hơi tiến lại gần nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Dụ Tranh Độ, động viên nói, “Chẳng qua là cậu yên tâm. Công ty chúng tôi đã đăng ký đẩy đủ, hằng năm đều đóng đủ thuế, sẽ không nợ lương cậu đâu.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Cậu nhận được lượng thông tin quá lớn nên trong lúc nhất thời cậu không biết nên phản ứng gì, sửng sốt một hồi lâu, ánh mắt cậu trở nên ngây ngốc rồi hỏi: “Anh là nói thiên địa bị diệt là do “diệt bốn điều cũ” sao?”

Thương Khuyết suy nghĩ một chút: “Cũng không thể nỏi như vậy, “diệt bốn điều cũ” chỉ là lấy đi cọng cỏ cuối cùng của con lạc đà thôi.”

Dụ Tranh Độ càng ngu người: “Anh có biết là điểm thi môn Mác của tôi đạt tối đa không?”

“Triết học Mác?” Thương Khuyết gật đầu, đối với biểu hiện của cậu rất tán thưởng, “Linh Tê đã đưa thành tích học tập của cậu cho tôi xem, quả thực rất ưu tú.”

Dụ Tranh Độ thở ra một hơi dài, giọng điệu vui mừng: “May mắn là tôi sắp tốt nghiệp rồi, nếu giờ đi thi thì chắc chắn môn này sẽ qua.”

Chỉ dựa vào niềm tin chủ nghĩa duy vật của cậu vừa mới tan thành bột phấn bay theo gió thì phỏng chừng sẽ không thể nào đối mặt với bài thi phát triển khoa học.

Là một con quỷ, tính tình của Thương Khuyết coi như không tệ, cũng có thể là hắn sợ dọa lập trình viên vất vả mới nhận vào. Hắn kiên trì giải thích tính chất công ty cho Dụ Tranh Độ.

“Cậu cứ từ từ, ngày mai chúng ta sẽ nói tới chuyện công việc.” Thương Khuyết đuổi khách.

Dụ Tranh Độ chóng mặt đứng dậy, vừa ra tới cửa liền xoay đầu lại hỏi: “Nếu nơi này là địa phủ thì anh chẳng phải là?”

Cậu nhìn khuôn mặt không cần pháp thuật cũng đủ để mê hoặc chúng sinh kia, quả thực khó mà tin nổi: “Diêm vương?”

Thương Khuyết lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Tất nhiên là không phải.”

Dụ Tranh Độ: “Vậy anh là?”

Thương Khuyết: “Tôi là người đại diện pháp lý của công ty.”

Dụ Tranh Độ kìm lòng để không phun tào: “Là đại diện quỷ đi.”

Thương Khuyết thấy cậu không đáp, lúc này mới chợt hiểu ra: “Cậu là hỏi thân phận trước đây của tôi?”

Hắn khẽ mỉm cười: “Ngàn năm trước, nhân gian gọi tôi là quỷ vương La Phong Sơn.”

Dụ Tranh Độ đi ra khỏi phòng Thương Khuyết, chỉ thấy mấy đồng nghiệp đang duỗi cổ hóng về bên này, trong ánh mắt tràn đầy sự nhiều chuyện, người tên là Khang Tấn chột dạ hỏi: “Đồng nghiệp mới, cậu biết hết rồi à?”

Dụ Tranh Độ mặt không đổi nhìn bọn họ: “Tất cả các người là quỷ?”

Tiếng nói vừa dứt thì sắc mặt căng thẳng của đồng nghiệp đột nhiên thả lỏng, gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng.”

Khang Tấn thở phào nhẹ nhõm: “Cậu biết là tốt rồi chứ tôi chẳng thích phải giả dạng làm người lại còn khó nữa.”

Cậu ta vừa nói xong thì hai tay ôm lấy đầu của mình: “Mới nãy sợ tới mức đầu tôi suýt rơi mất.”

Dụ Tranh Độ vội vã can ngăn: “Cậu mau dừng tay!!!”

Khang Tấn mờ mịt nhìn lại.

Dụ Tranh Độ kinh hãi đáp: “Cậu đừng lấy đầu xuống! Tôi không chịu nổi!”

Khang Tấn: “... Tôi chỉ muốn chỉnh tóc giả của mình thôi.”

Cậu ta nói có chút oan ức: “Sếp chúng ta không thích nhân viên bị hói.”

Dụ Tranh Độ thổn thức: “Thì ra quỷ cũng hói đầu.”

Nếu như có thể, Dụ Tranh Độ hoàn toàn không muốn làm việc cùng quỷ, tuy Thương Khuyết thề son thề sắt bảo chứng bọn họ là công ty chính quy nhưng quỷ vẫn chính là quỷ đó!

Chẳng qua giờ cậu chẳng còn cách nào, dựa theo lời giải thích của Thương Khuyết thì cậu ký hợp đồng với La Phong chính là ký với cõi âm, cũng tính là ký khế ước với quỷ, không thể dễ dàng bội ước nếu không sẽ bị phản phệ.

Quan trọng nhất là công ty này quản lý chuyện đầu thai, mặc dù rất gà mờ nhưng vạn nhất là thật thì Dụ Tranh Độ sợ nếu bây giờ mỉnh phủi mông rời đi thì trăm năm sau sẽ bị bọn họ trả thù, đời sau sẽ bị đầu thai thành các loại gà vịt heo bò.

Dụ Tranh Độ thở dài, ngồi lại chỗ của mình.

Không nghĩ tới lớp họ còn đang tán gẫu rất nhiệt tình trên Wechat, chủ yếu là show của Hầu Quang Tông.

Hầu Quang Tông: [Kỳ thực Tân Tinh cũng không có gì đặc biệt, không có kỳ vĩ như mọi người nghĩ.]

Hầu Quang Tông: [Bất quá có rất nhiều ngưu nhân* đó, Tranh Độ không tới thật đáng tiếc.]

(*Là ngôn ngữ mạng chỉ người này rất mạnh mẽ và được sử dụng để ca ngợi người khác hoặc làm điều gì đó bất ngờ cho người bình thường khiến những người khác ngạc nhiên và ngưỡng mộ người này, dịch nôm na nghĩa Việt là dân trâu bò.)

Hầu Quang Tông: [Tranh Độ hiện giờ đang làm việc ở đâu vậy? Chắc chắn là còn lợi hại hơn so với Tân Tinh đi.]

Hầu Quang Tông: [@Dụ Tranh Độ, người đâu rồi? Nói cho mọi người biết về công ty mới đi mà.]

Hầu Quang Tông: [Tranh Độ nhỏ nhen quá đi, có gì tốt mà cứ giấu giấu giếm giếm.]

Hầu Quang Tông: [@Dụ Tranh Độ]

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu liếc nhìn đồng nghiệp mới, sau khi bại lộ thân phận thì bọn họ đều buông lỏng, tỷ như lúc này có một đồng nghiệp bay tới chỗ làm việc của đồng nghiệp khác: “Cậu xem giúp tôi công thức excel này sai chỗ nào?”

Dụ Tranh Độ: “...”

Nghĩ một chút, chỉ cần họ không ở đây biểu diễn xiếc đầu bay là được.

Dụ Tranh Độ: [Ừm, công ty mới rất lợi hại.]

Dụ Tranh Độ: [Sợ là sẽ hù chết mọi người *mỉm cười*]

===

Dụ Tranh Độ bắt đầu làm việc chính thức ở La Phong, qua mấy ngày cậu cũng biết nhiều chuyện hơn.

Ví dụ như ở đây được xưng là văn phòng của địa phủ, công việc là quản lý chuyện người chết... đặc biệt nghèo. Thương Khuyết nói công ty vì tuyển cậu mà phải tiết kiệm tiền là nói thật.

Cái gọi là nghiệp vụ tăng lên là do chính sách hai con mở ra dẫn tới lượng đầu thai cũng tăng lên, không kiếm được tiền.

Dụ Tranh Độ: “...”

Mọi người trong công ty cùng nhất trí cho rằng nghèo không thể trách bọn họ, chỉ trách người không thu tiền âm phủ, nếu không sếp bọn họ chính là đại gia rồi.

Dụ Tranh Độ cảm thấy logic này quá vô lý nhưng vô tình lại hợp lý tới lạ.

Mà trên sổ sách chỉ có một ít tiền trần gian, còn lại là để che mắt người lầm tưởng công ty này là loại hình quy hoạch chuyên nghiệp, chuyên vì sức khỏe của nhân dân mà cống hiến.

Dụ Tranh Độ: Mỗi ngày đều vì tiền lương mà sầu não.

Trưa hôm nay, cậu một mình xuống dưới lầu ăn cơm.

Vì vị trí của Khu phát triển khoa học và kỹ thuật tương đối thiên về nơi làm việc nên ở gần đó có rất ít quán ăn do đó ở dưới lầu một đã mở ra căn tin cho mọi người.

Toàn bộ công ty chỉ có mình cậu là người sống nên mỗi ngày cậu tự mình xuống căn tin.

Cậu vừa mới lấy cơm xong thì đột nhiên có ba cô gái bưng mâm thức ăn tới, cô gái tóc ngắn ở giữa vẫy tay với cậu.

Dụ Tranh Độ nhìn các cô cảm thấy có chút quen mắt.

Cô gái tóc ngắn cười xấu hổ với cậu: “Chào anh, tôi thường thấy anh một mình tới đây ăn cơm.”

Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút mới nhớ ra mấy lần trước có lướt qua mấy lần, có lúc các cô còn lén lút đánh giá cậu.

Dụ Tranh Độ từ nhỏ đã đẹp trai nên tình huống thế này đã tập mãi thành quen, cười cười đáp: “Xin chào, ba người các cô thường hay ăn cơm ở đây đúng không?”

Nữ sinh tóc ngắn cùng cô gái bên phải liếc mắt nhìn nhau, sau đó hờn dỗi đáp: “Quỷ sứ à, chúng ta rõ ràng chỉ có hai người.”

Nữ sinh bên phải cũng nói: “Anh thật xấu tính mà, vừa gặp đã hù người ta rồi.”

Trên lưng Dụ Tranh Độ đột nhiên phát lạnh, da gà da vịt gì cũng dựng đứng lên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.