Bữa trưa này ăn còn nhanh hơn bữa trước, Lý Điềm Điềm ủ rũ, Giang Hồng không biết nói gì, Dụ Tranh Độ sốt ruột muốn về công ty xem bắt quỷ.
Thật vất vả mới ăn xong, Dụ Tranh Độ nỗ lực áp chế tâm bát quái của mình, thân sĩ nhìn hai cô gái rời đi rồi lúc này mới kéo tay anh sếp chạy về công ty: “Đi nhanh còn về hóng chuyện nữa chứ.”
Mà tay vừa mới chạm tới tay Thương Khuyết đã vội rút về, cậu nói: “Á, tay anh lạnh quá.”
Thương Khuyết nhìn cậu, Dụ Tranh Độ phục hồi tinh thần lại, gãi đầu: “Thật xin lỗi, lâu lâu lại quên anh không phải người.”
Thương Khuyết: “...”
Dụ Tranh Độ mới phản ứng lại hình như lời này nghe giống như đang mắng người, cậu suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Sếp, nếu như bây giờ tôi nói anh nhìn rất giống người thì trong lòng anh có cảm thấy thoải mái không?”
Thương Khuyết vẫn trầm mặc không nói, cũng may hắn tựa hồ không để ý chuyện này, im lặng một hồi rồi nói: “Không sao, tôi quên điều chỉnh nhiệt độ.”
Dụ Tranh Độ: “...?”
Dụ Tranh Độ như được mở ra một cánh cửa thế giới mới: “Nhiệt độ cơ thể còn có thể điều chỉnh sao?”
Thương Khuyết cười nhạo: “Đương nhiên.”
Hắn dứt lời, yên lặng duỗi ra tay trái: “Cậu thử lại đi.”
Dụ Tranh Độ: “...” Không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy khát vọng được thể hiện của anh sếp có hơi mạnh?
Cậu nói thầm trong lòng, trên tay vẫn sờ lên, quả nhiên là ấm áp. Làn da của Thương Khuyết không giống như da của đa số nam nhân khác, làn da hắn giống như dương chi bạch ngọc, lộ ra những đường gân màu xanh nhưng chạm lên thì rất mềm mại.
Là loại cảm giác độc nhất vô nhị chỉ có ở trên người hắn.
Dụ Tranh Độ ngạc nhiên nói: “Oa, thật giống chân nhân.”
Cậu vừa nói xong thì phát hiện tay đang nắm càng nóng hơn, hơn nữa nhiệt độ có xu thế càng tăng cao.
Cậu dừng một chút: “Sếp à, bớt bớt lại. Nóng quá sẽ bỏng tay đấy.”
Thương Khuyết khẽ mỉm cười: “Không sao.”
Dụ Tranh Độ cảm khái: “Anh có skill này thì có thể dùng để khống chế nhiệt độ văn phòng rồi, còn có thể tiết kiệm tiền điện nữa.”
Thương Khuyết: “...”
Hai người trở về công ty, Dụ Tranh Độ mở cửa văn phòng, không kịp đợi liền hỏi: “Quỷ đâu quỷ đâu?”
Đồng nghiệp tham gia bắt quỷ chỉ chỉ một góc: “Bên kia.”
“Sao các cậu bắt được?” Dụ Tranh Độ vừa nhìn vừa hiếu kỳ hỏi, “Có phải là giống trên phim dùng móc câu? Hay là dùng dây thừng trói...”
Cậu chưa nói xong thì thấy trong góc có một nữ quỷ tóc tai bù xù đang ngồi xổm, hai tay chống trên hai đầu gối bị còng tay.
Dụ Tranh Độ: “...”
Hình ảnh cảnh sát truy bắt tội phạm lại xuất hiện lần nữa.
Dụ Tranh Độ quay lại nhìn Thương Khuyết, sự kính nể dâng lên từ đáy lòng: “Không nghĩ tới bây giờ bắt quỷ cũng tân tiến như vậy.”
Nữ quỷ kia lúc này cũng nhìn thấy cậu, tâm trạng nản lòng nhất thời bị kích động, đột nhiên nổi điên xông lên về phía trước, hét lớn: “Anh thấy tôi! Anh nhìn thấy! Anh rõ ràng là giả vờ không nhìn thấy!!!”
Nữ quỷ kia không khống chế được, toàn bộ con ngươi lại bắt đầu trắng dã, đồng thời thất khiếu chảy máu, dáng dấp kia khiến nhiều người phải khiếp sợ.
Dụ Tranh Độ sợ đến mức lui về sau, chân nọ đá chân kia, thiếu chút nữa là té lộn nhào rồi may là Thương Khuyết ở bên cạnh đúng lúc đỡ cậu.
Nữ quỷ kia không thể nhào tới, Lục Linh Tê không biết từ nơi nào xông ra ấn ả về góc tường nói: “Ngoan ngoãn chút đi, nghi phạm mà sao nói nhiều quá vậy.”
Thất khiếu chảy máu càng nhanh hơn, cả khuôn mặt của ả dường như bị máu chính mình che phủ, ả không cam lòng mà giãy dụa: “Tôi không có phạm tội, tôi không có hại người, là người kia vu oan cho tôi!!!”
Dụ Tranh Độ không dám nhìn thẳng, che mắt nói: “Cô nói chuyện có thể đừng chảy máu được không?”
Thương Khuyết khẽ cười một tiếng, nhìn nữ quỷ nói: “Nghe thấy chưa?”
Nữ quỷ: “...”
Máu trên mặt nữ quỷ nhanh chóng khô cạn, đừng nói chảy máu, ngay cả nước mắt cũng không dám chảy, ủy ủy khuất khuất ngậm miệng.
Lục Linh Tê thấy ả không dám gào nữa mới áp giải ả tới chỗ Khang Tấn đội tóc giả, nói: “Đi lập biên bản.”
Dụ Tranh Độ thấy hình ảnh trước mắt có chút thần kỳ, hỏi Thương Khuyết: “Tôi có thể xem một chút không?”
Thương Khuyết gật đầu.
Dụ Tranh Độ hoan hô một tiếng, nhảy tới chỗ Khang Tấn, thấy Khang Tấn ngồi trước máy vi tính, thuần thục mở ra excel.
Dụ Tranh Độ nhìn màn hình excel trước mắt, cảm thấy mắt mình lần thứ hai bị tổn thương: “Chờ đã, sao thứ này lại được gọi là sổ Sinh Tử?”
Khang Tấn nói như là điều dĩ nhiên: “Bởi vì đây chính là sổ ghi chép về sinh tử.”
Thương Khuyết ung dung đi tới, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Chúng tôi vẫn luôn nỗ lực hiện đại hóa công việc, nâng cao hiệu suất. Việc lập sổ Sinh Tử chính là một trong những tiến bộ quan trọng.”
Khang Tấn không khỏi đắc ý mà bổ sung: “Hơn nữa bên trong excel còn thiết lập các công thức tính toán nhanh chóng tính được công đức của mỗi người khi còn sống. Từ khi sử dụng máy tính để làm việc thì sai lầm khi đầu thai được giảm xuống rất nhiều, vừa hữu hiệu mà vừa có thể duy trì trật tự lục đạo luân hồi.”
Cuối cùng, cậu ta không quên vỗ mông ngựa sếp: “Đương nhiên, những điều này là do sếp của chúng ta biết nhìn xa trông rộng, sớm từ bỏ hình thức làm việc lạc hậu của địa phủ...”
Dụ Tranh Độ cảm thấy cạn ngôn, quay đầu nhìn Thương Khuyết thì thấy hắn đã thâm ý nhìn cậu: “Mà tôi cảm thấy như thế vẫn chưa đủ. Tôi hy vọng trong tương lai chúng ta cóc thể nắm giữ hệ thống độc lập tiên tiến hơn.”
Dụ Tranh Độ hiểu ra: “Anh tuyển tôi vào chính là phát triển chương trình sổ Sinh Tử sao?”
Thương Khuyết gật đầu: “Không sai, tôi muốn trước năm 2020 có thể tự động hóa tất cả các phương diện đầu thai.”
Dụ Tranh Độ: “...??”
Anh sếp đẹp trai lâu lâu phát ngôn gây chấn động nhân tâm ghê.
Bên kia, Khang Tấn đã bắt đầu thẩm vấn nữ quỷ: “Cô tên gì?”
Nữ quỷ biết mình không trốn được, chỉ có thể u oán nhìn Dụ Tranh Độ, bất đắc dĩ đáp lại: “Từ Giang Giang.”
Khang Tấn nhập tên trên thanh excel thì hiện ra một chuỗi ghi chép, cậu ta lại hỏi: “Số chứng minh nhân dân.”
Nữ quỷ đọc một dãy số, Khang Tấn đối chiếu xong xuôi thì trên danh sách excel chỉ còn một hàng.
Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn thấy trên danh sách có thông tin cùng cuộc đời của nữ quỷ, cuối cùng còn có một ghi chú viết: Hưởng thọ 25 tuổi, tự sát bằng khí gas tại phòng trọ.
Khang Tấn hỏi: “Tại sao cô muốn chiếm thân thể của Lý Điềm Điềm?”
Từ Giang Giang lập tức chối: “Tôi không phải, tôi không có, tôi chỉ là đi ngang qua.”
Khang Tấn: “Cô bớt ngụy biện đi. Chúng tôi thuộc đơn vị cõi âm nên khác với thế giới loài người. Tôi có rất nhiều cách khiến cô phải nói thật.”
Dụ Tranh Độ hiếu kỳ hỏi: “Cần dùng tới hình phạt tàn khốc sao?”
Từ Giang Giang trừng Dụ Tranh Độ rồi nghe Khang Tấn lại nói: “Chúng tôi đã lấy một ít quỷ khí trên người Lý Điềm Điềm kiểm tra, chứng minh cô quấn lấy cô ấy ít nhất trên hai mươi ngày...”
Dụ Tranh Độ: “...” Quỷ phá án có cần phải khoa học như thế không?
Khang Tấn lại tiếp tục nói: “Hơn nữa ấn đường của Lý Điềm Điềm đã biến thành màu đen, bảy phách bất ổn. Đây đều là điềm báo, nếu không phải cô chuẩn bị chiếm cơ thể cô ấy thì làm sao xuất hiện những thứ này?”
Từ Giang Giang thấy mình không phản bác được thì mới ủ rũ đáp lại: “Vâng, là tôi muốn chiếm cơ thể cô ấy.”
Khang Tấn gõ gõ bàn: “Sau khi cô chết, chúng tôi đã gửi tin nhắn cho cô báo cho cô các điều khoản cần chú ý khi là quỷ hồn. Trong đó việc làm hại tới người sống, tìm kiếm thế thân đều là điều cấm, làm trái với luật lệ có hậu quả gì không cần tôi nói tới cô cũng hiểu mà.”
Từ Giang Giang vốn đang rũ đầu, vừa nghe thấy lời ấy liền kích động: “Tôi cũng đâu muốn thế đâu, nhưng các anh nói người tự sát thì thời gian đầu thai sẽ bị kéo dài. Hiện giờ tỷ lệ sinh thấp như vậy, đi đầu thai còn phải chờ đợi, tôi ít nhất phải làm cô hồn dã quỷ năm mươi năm nữa, tôi không chờ được...”
Khang Tấn vốn phải tiếp tục giảng giải cho ả thì bị ả nói thế lại ngây ngẩn cả người, không biết nên phản bác ra sao, ngược lại Dụ Tranh Độ lại nghi hoặc hỏi: “Này cô quỷ, không phải lời cô nói rất mâu thuẫn sao?”
Từ Giang Giang và Khang Tấn cùng quay đầu nhìn cậu.
Dụ Tranh Độ nói: “Cô đã tự sát có nghĩa là không muốn làm người nữa. Nếu như vậy tại sao còn oán giận không thể sớm đi đầu thai?”
Logic của Khang Tấn đã được log in lại, lúc này mới vỗ bàn một cái: “Không sai, chính là như vậy.”
Từ Giang Giang oán giận nhìn Dụ Tranh Độ, nói: “Tôi tự sát là vì cuộc sống của tôi không được suôn sẻ, cha mẹ tôi ly dị, từ nhỏ không có ai quan tâm tôi, công việc lương thấp, không có bạn bè, tôi sống căn bản không có ý nghĩa. Nhưng Lý Điềm Điềm không giống vậy, mệnh của cô ta quá tốt rồi, trong nhà có cha mẹ yêu thương, bạn bè yêu mến, công việc tốt, cái gì cũng tốt, cho dù nằm mơ tôi cũng muốn nắm giữ một đời như cô ta...”
Cô ả nói về cuộc đời của mình rồi đến cuối cùng đôi mắt cơ hồ đều là sự tham lam.
Dụ Tranh Độ chỉ cảm thấy trên người dâng lên cảm giác phát tởm, cậu nghiêm túc nói: “Đây không phải là lý do để cô tự sát, cũng không phải lý do để cô hại người.”
Từ Giang Giang không cam tâm: “Dựa vào cái gì mà mệnh cách của cô ta lại tốt như vậy, còn tôi lại thảm đến thế!”
Dụ Tranh Độ nhìn ả: “Cô không quý trọng mạng sống của mình lại muốn lấy đi nhân sinh của người khác. Người như cô sau khi chiếm được cuộc sống của Lý Điềm Điềm sẽ thật sự thỏa mãn sao? Rồi cô sẽ gặp được người còn tốt hơn cô, lúc đó có phải cô lại cảm thấy cuộc sống không công bằng, lại muốn hại người khác?”
Khang Tấn dùng sức gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”
Dụ Tranh Độ liếc nhìn cậu ta, quỷ này đang nhại lại sao?
Từ Giang Giang nói: “Anh... anh.. anh đừng nói bậy..”
Thương Khuyết nãy giờ vẫn luôn mặc kệ lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Thật phí lời.”
Dứt lời, ngón trỏ hắn nâng lên giữa không trung ngoắc ngoắc, Từ Giang Giang phát ra tiếng kêu sợ hãi, toàn bộ quỷ hồn bị Thương Khuyết nắm trong tay.
Từ Giang Giang ở trước mặt Dụ Tranh Độ rất hung hãn nhưng ở trong tay Thương Khuyết lại không thể động đậy, hai mắt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra, răng trên răng dưới run cầm cập, nửa câu cũng không nói nổi.
Dụ Tranh Độ giật mình: “Sếp, anh muốn ăn quỷ tại hiện trường luôn sao? Anh chờ xí, để tôi tránh đi.”
Khang Tấn: “... Yên lặng, không cần nhắc nhở sếp đâu.”
Thương Khuyết không nói gì, chỉ nhìn lướt xung quanh, sau đó tay lại nâng lên, một chai nhựa bay tới được hắn bắt được.
Dụ Tranh Độ vừa nhìn, đây không phải là chai nước mình mới uống một nửa sao?
Ngay sau đó, Thương Khuyết nắm lấy Từ Giang Giang trực tiếp nhét ả vào trong bình, sau đó từ tốn nói: “Ở trong đó thêm hai mươi năm đi.”
Dụ Tranh Độ: “...........”
Cậu đột nhiên hiểu được mấy chai lọ ở trong phòng sếp dùng để làm gì.
Dụ Tranh Độ cũng không biết mình đang nghĩ gì, lúc này cư nhiên lại nói: “Sếp, tôi còn chưa uống hết.”
Thương Khuyết nhìn cậu, đưa chai nước tới rồi nói: “Không việc gì, cậu cứ tiếp tục uống, không ảnh hưởng tới mùi vị đâu.”
===
Tác giả có lời muốn nói:
Tranh Độ: Sự chuyên nghiệp của tôi lại bị khiêu chiến O.O