Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 6: Chương 6




Liên minh chống hói:

Trương Thanh Thanh: [Bản tin đầu đề: Khu Giếng Cổ nhiều chiếc xe hơi đột nhiên mất không chế tông vào người đi đường, may mắn chưa gây ra sự cố nghiêm trọng.]

Trương Thanh Thanh: [Mọi người mau đọc tin này, chỗ xảy ra tai nạn ngay sát chỗ tớ thực tập đó. Sáng sớm nay tôi vừa mới tới công ty đã thấy khiến tôi sợ muốn chết.]

Chu Ngạn: [*sợ hãi* Cậu không sao chứ?]

Trương Thanh Thanh: [Không sao, chỉ giật mình thôi.]

Bạn học giáp: [Nhiều ô tô mất khống chế? Sao lại kỳ lạ thế nhỉ?]

Hầu Quang Tông: [Không phải chứ, bây giờ tôi đang ở công ty Thanh Thanh này. May là không sao.]

Trương Thanh Thanh: [A, sao cậu lại ở công ty tớ?]

Hầu Quang Tông: [Haha, cũng không có gì. Hôm nay tôi cùng quản lý hạng mục tới công ty Thanh Thanh bàn chuyện hợp tác, không ngờ lại gặp chuyện này.]

Hầu Quang Tông: [@Trương Thanh Thanh, muốn xong thì nhanh lắm cũng tới trưa rồi. Chúng ta có thể cùng ăn trưa đấy.]

Bạn học giáp: [Oa, Quang Tông lợi hại thế. Kỳ thực tập mà có thể ra ngoài bàn chuyện hợp tác?]

Hầu Quang Tông: [May mắn được công ty để mắt. Mà hôm nay gặp đối tác chính là giám đốc điều hành của công ty Thanh Thanh, có thể học hỏi không ít thứ.]

Hầu Quang Tông: [*vỗ ngực* Đây là ngày đầu tiên tôi được gặp khách hàng, không thể để công ty mất mặt.]

Bạn học giáp: [Hâm mộ...]

Hầu Quang Tông nói mãi rồi lại cua quẹo tới Dụ Tranh Độ:

Hầu Quang Tông: [@Dụ Tranh Độ. Đúng rồi, Tranh Độ thật sự không tới Tân Tinh sao? Công ty cậu đang làm theo tôi thấy trên mạng có hơi nhỏ ấy, cậu tới đó thật quá đáng tiếc.]

Hầu Quang Tông: [Cậu xem tôi mới thực tập ở Tân Tinh đã có thể cùng cấp trên đi bàn chuyện rồi. Tôi khuyên cậu tốt nhất không nên lãng phí thời gian ở công ty nhỏ nhoi đó nữa.]

...

Dụ Tranh Độ vừa tới công ty, còn chưa bắt đầu làm việc, vừa ăn sáng vừa đọc Wechat. Cậu trực tiếp bỏ qua lời khuyên của Hầu Quang Tông mà đọc tin tức Trương Thanh Thanh chia sẻ bên trên:

@Bản tin đầu đề: Giờ cao điểm sáng nay, ở khu Giếng Cổ có rất nhiều xe ô tô đang chạy trên đường đột nhiên mất khống chế, tự động tăng tốc lệch khỏi tuyến đường suýt nữa gây ra tai nạn, may mắn chỉ là hỗn loạn một chút rồi nhanh chóng khôi phục bình thường. Chủ xe khi được hỏi cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, căn cứ vào kết quả kiểm tra hiện trường thì tính năng ô tô vẫn chạy tốt, nguyên nhân vụ việc vẫn còn đang được điều tra. [Video]

Cậu mới đọc được một nửa thì nghe Lục Linh Tê đứng lên gọi: “Khuất Lữ, Trần Dương Lịch, hai người cùng sếp đi ra ngoài một chuyến.”

Dụ Tranh Độ tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Công ty chúng ta còn cần đi ra ngoài làm việc sao?”

Lục Linh Tê liếc mắt nhìn cậu, đáp: “Địa điểm đầu thai bên khu Giếng Cổ có một con quỷ không chịu đầu thai còn kéo theo mấy con quỷ khác bỏ trốn bắt mấy tài xế nhân loại, thiếu chút nữa tạo thành tai nạn nghiêm trọng, cần bên chúng ta đi qua xử lý.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Cậu nhìn Lục Linh Tê rồi nhìn tin tức trên điện thoại, suýt đem bữa sáng còn trong miệng phun ra ngoài.

Cậu nuốt miếng bánh mì xuống rồi hỏi: “Là chuyện mà bản tin đầu đề đăng lên sao?”

Thương Khuyết vừa vặn đi ra “ừ” một tiếng, nói: “Ảnh hưởng lần này hơi lớn nên đích thân tôi phải đi.”

Đồng nghiệp tên Trần Dương Lịch hơi bất mãn nói: “Bây giờ còn chưa biết mấy con quỷ đó trốn ở nơi nào, muốn tìm được có chút phiền phức.”

Khuất Lữ cũng khó chịu vô cùng: “Mấy ngày nay lại chuẩn bị tăng ca nữa. Bực thế.”

Dụ Tranh Độ đang muốn nói gì thì thấy Wechat trên màn hình nhảy tin liên tục.

Trương Thanh Thanh: [Má ơi, hôm nay là ngày gì vậy trời. Thang máy công ty tớ đột nhiên gặp trục trặc, kẹt ở tầng 17 và 18 không chịu đi tiếp.]

Chu Ngạn: [Oát đờ hợi???]

Trương Thanh Thanh: [Xui vãi, còn có chục người kẹt ở trong nữa. Bộ phận bảo trì tìm nửa ngày cũng không tra ra nguyên nhân.]

Bạn học giáp: [Quá kinh khủng rồi, nếu tớ mà bị nhốt ở trong chắc chết vì đau tim mất.]

Trương Thanh Thanh: [Đã gọi cứu hỏa tới, chắc lát nữa sẽ cố gắng cưỡng ép mở cửa.]

Bạn học ất: [Sợ đau t(r)ym, không phải cậu đang bị nguy hiểm sao?]

Trương Thanh Thanh: [Bà nội tổ sư cha mạ của tôi...]

Trương Thanh Thanh: [Đờ mờ đờ mờ]

Bạn học giáp: [Làm sao vậy?]

Trương Thanh Thanh: [Quang Tông là người bị nhốt ở trong đó...]

Chu Ngạn: [Khụ--]

Trương Thanh Thanh: [Công ty cậu ta vừa mới tới đã bị nhốt rồi 囧]

...

Dụ Tranh Độ im lặng đọc tin nhắn, suy nghĩ vị trí công ty Thanh Thanh cùng sự kiện đang được báo chí quan tâm, trong lòng đột nhiên lóe lên ý nghĩ rồi nói với Thương Khuyết: “Sếp, hình như tôi đoán được mấy con quỷ kia trốn ở đâu rồi.”

Cậu nói suy đoán của mình, Thương Khuyết nghĩ ngợi rồi nói: “Trần Dương Lịch với Khuất Lữ tới chỗ đầu thai Giếng Cổ trước sắp xếp kiểm tra.”

Rồi nhìn về phía Dụ Tranh Độ: “Cậu cùng tôi tới cao ốc Song Giác.”

Dụ Tranh mong đợi chà chà tay: “Đi bằng cách nào? Bay lên trời hay là độn thổ? Hay là vừa nhắm mắt rồi mở mắt là tới?”

Thương Khuyết đứng lên, ưu nhã mặc áo khoác: “Đón taxi.”

Dụ Tranh Độ: “...”

Công ty nghèo không hổ là công ty nghèo, ngay cả việc đi lại cũng chẳng có chút thần quái nào, đường đường là boss địa phủ mà ngay cả xe cũng không có...

Song Giác là công ty game lâu đời của Phù Thành, cực kỳ trâu bò. Tại khu Giếng Cổ Phủ Thành nắm giữ một tòa cao ốc độc lập. Lúc Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới cao ốc Song Giác thì bên ngoài đã có hai chiếc xe cứu hỏa, các nhân viên cứu hỏa đang dỡ dụng cụ xuống, người đi đường dừng chân vây xem.

Thương Khuyết đứng trước cao ốc, ngẩng đầu dùng đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn tòa cao ốc được bao phủ bởi thủy tinh, hắn nói: “Ừ, đúng là có mấy con quỷ ở trong đây.”

Hắn lại nhìn nhân viên cứu hỏa đang đi lại: “Chỉ dựa vào mấy người này thì không mở ra được thang máy.”

Bởi vì trục trặc thang máy nên Song Giác tạm dừng tiếp đón khách hàng không hẹn trước, nhân viên ra vào cũng được quản lý nghiêm ngặt.

Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết: “Nhanh đi sếp, dùng thuật che mắt trà trộn vào đi.”

Thương Khuyết liếc mắt nhìn cậu: “Chúng ta là công ty quỷ chính quy, hoạt động ở nhân cũng dựa theo pháp luật của nhân gian, gọi bạn của cậu tới tiếp chúng ta đi.”

Dụ Tranh Độ: “...Hầy.”

Trương Thanh Thanh nhìn thấy cậu thì không hiểu ra sao: “Sao cậu cũng chạy tới công ty tớ?”

Dụ Tranh Độ ôm ngực nói: “Tớ nghe nói Quang Tông bị kẹt ở trong thang máy nên cảm thấy lo lắng vô cùng. Do vậy nên đã vội vã tới đây chạy xem tình hình.”

Trương Thanh Thanh bị chấn động: “Thật không ngờ quan hệ của cậu và Quang Tông lại tốt như vậy!”

Dụ Tranh Độ chân thành nói: “Đều là bạn học mà.”

Trương Thanh Thanh bị tình bạn thật tâm này làm cho cảm động: “Quả nhiên là hoạn nạn mới thấy chân tình. Tớ tin Quang Tông nhất định sẽ rất cảm động...”

Cô nói tới một nửa rồi chú ý tới Thương Khuyết ở bên cạnh, hai mắt nhất thời sáng rực lên, hỏi: “Đây là bạn của cậu?”

Dụ Tranh Độ nhìn cô nói: “Đây là sếp của tớ. Nghe nói bạn tớ bị kẹt thang máy nên hắn gấp gáp đưa tớ tới đây.”

Trương Thanh Thanh bấy giờ mới thấy được nhân gian có chân tình, cảm khái nói: “Sếp của cậu đúng là người tốt.”

Dụ Tranh Độ gật đầu, mỉm cười mà không nói.

Trương Thanh Thanh đáp: “Vậy cậu đi theo tớ đi. Bây giờ tầng 17 và 18 toàn là nhân viên cứu hỏa, hiện trường hơi loạn, cậu chỉ cần đứng cạnh nhìn là được rồi, đừng quấy rối.”

Cô dẫn theo Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết vào công ty, bởi vì hai tầng kia gặp chuyện nên bọn họ chỉ có thể đi thang máy khác lên tầng 16 rồi đi bộ lên tới tầng tầng 18.

Chỉ thấy trên tầng 18 toàn là nhân viên của Song Giác cùng nhân viên cứu hỏa, một người là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy cùng với người phụ trách bộ phận bảo trì Song Giác đang thương lượng phương án cứu viện, hai người cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, tựa hồ muốn xông vào bụp nhau.

Mấy người khác dựa vào cửa thang máy, một bên gõ cửa một bên thử cùng người bên trong nói chuyện.

Còn có một số ít nhân viên công ty đi tới đi lui, mặt đầy lo lắng.

“Trời quơi, sếp bự của tụi tớ tới rồi kìa.” Trương Thanh Thanh chỉ vào nam nhân trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn, thấp giọng cùng Dụ Tranh Độ nói rằng, “Tớ thực tập lâu như vậy mà chỉ thấy ông ấy trên Internet, không ngờ chuyện này kinh động tới ông chủ luôn.”

Cô giải thích: “Mà cũng khó trách, đã bị kẹt một tiếng rồi. Bên trong có nhiều nhân viên, mà giờ còn chưa điều tra được nguyên nhân, bên bảo trì thì nói hằng tháng đều đúng hạn kiểm tra, không có dấu hiệu trục trặc. Này cũng quá tà môn rồi...”

Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết một cái, dùng ánh mắt hỏi: Phải làm sao?

Thương Khuyết lần thứ hai lý giải thất bại ánh mắt của cậu hỏi: “Gì cơ?”

Dụ Tranh Độ: “...Làm sao bây giờ?”

Trương Thanh Thanh nghe tiếng cậu thì quay đầu động viên nói: “Cậu đừng lo, chỉ là tạm thời bị kẹt thôi. Quang Tông nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Dụ Tranh Độ bình tĩnh gật đầu: “Ừ, tớ tin Quang Tông nhất định có thể vượt qua hiểm nguy.”

Ngay lúc này, tay cậu bị nắm lấy.

Cậu cúi đầu nhìn xuống thấy Thương Khuyết nắm lấy bàn tay của cậu, lòng bàn tay hai người dán vào nhau, Thương Khuyết nhẹ giọng nói: “Cậu có muốn thử không?”

“Cái gì?” Dụ Tranh Độ không rõ hỏi lại, cùng lúc đó có một luồng nhiệt kỳ dị tại lòng bàn tay hai người chậm rãi chạy qua rồi tới tay của cậu.

Dụ Tranh Độ nghĩ thầm, hóa ra anh sếp vẫn còn có thần lực.

Hai tay nắm lấy nhau rất nhanh rồi buông ra, Thương Khuyết nói: “Cậu ấn vào thang máy, cửa sẽ mở ra.”

Dụ Tranh Độ có chút không tin nhìn hắn: “Thật hay giả?”

Thương Khuyết chỉ mỉm cười nhìn cậu.

Lỗ tai Trương Thanh Thanh dựng lên, nghe vậy liền muốn kéo Dụ Tranh Độ lại: “Chờ đã, đứng đây xem thôi, không thể vào đó quấy rối...”

Nhưng cô còn chưa kịp kéo lại thì Dụ Tranh Độ đã một bước đi lên, Thương Khuyết quay đầu nhìn cô rồi khẽ cười đi theo.

Trương Thanh Thanh tức giận giậm chân: “Mấy cậu làm gì vậy? Có sốt ruột cũng phải nghe lời nhân viên cứu hộ chứ? Đây không phải là làm chuyện xằng bậy sao?”

Cùng lúc đó, đội viên phòng cháy chữa cháy cùng nhân viên công tác cũng phát hiện Dụ Tranh Độ, một nhân viên cứu hộ nắm cản lại: “Anh bạn này, nơi này có nguy hiểm. Mong cậu đi chỗ khác, đừng tới quá gần.”

Dụ Tranh Độ nói: “Thang máy nhìn không có việc gì mà, anh để tôi ấn thử.”

Đội viên kia nghe vậy có chút tức giận: “Chúng tôi chính là ở đây cứu hộ, cậu đừng làm loạn.”

Hai người tranh chấp dẫn tới sự chú ý của những người khác, người mặc áo Tôn Trung Sơn, theo lời Trương Thanh Thanh nói là ông chủ của công ty nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Đội viên kia quay đầu đáp lời: “Công ty mấy người xảy ra chuyện đã nói phong tỏa nơi này mà sao còn dư mấy người thượng vàng hạ cám tới đây thêm phiền...”

Lời còn chưa dứt đã nghe một nhân viên khác hô lớn: “Cậu muốn làm gì??”

Đội viên kia quay đầu lại, Dụ Tranh Độ thừa dịp cậu ta không chú ý nhảy tới trước thang máy.

Đội viên giận dữ muốn xông tới đẩy cậu ra nhưng đột nhiên vai bỗng cứng đờ không thể động đậy, cậu ta quay đầu nhìn lại thấy một nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi đang tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu ta.

Trong lòng cậu ta nhất thời nổi lên nghi ngờ rồi lỡ thời gian để Dụ Tranh Độ nhân cơ hội nhấn thang máy.

Mọi người tại hiện trường cùng hít một hơi, “áo Tôn Trung Sơn” cả giận nói: “Người kia là ai, mấy người còn không đem cậu ta mang đi!”

Chưa nói xong thì thấy thang máy nửa ngày không tìm được nguyên do, ấn cả ngày không có phản ứng đột nhiên “keng” một tiếng, bắt đầu vận hành.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Đội viêc phòng cháy chữa cháy *vò đầu*

Dụ Tranh Độ: Xem ta ra tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.