Hà Đinh Đang rất mừng vì mình được xếp ngồi trong góc, chỗ này là nơi
tuyệt nhất để cô ngắm nghía boss đại nhân của mình, bất kể có si mê đến
mấy, bất kể có chảy nước miếng hay không, cũng sẽ chẳng có ai chú ý đến
một thư kí nhỏ nhoi trong cái thế tục này như cô. Boss đại nhân của cô
vẫn như trước, dùng cặp mắt lạnh lùng nhìn cấp dưới của mình đang nói
liến thoắng. Cô cũng vẫn như trước, nhìn boss của mình nhìn cấp dưới nói năng liến thoắng với cặp mắt lạnh lùng.
Hà Đinh Đang thật ra vốn không phải tên Hà Đinh Đang, cô tên Hà Đinh Đan, gom họ bố họ mẹ lại
rồi thêm một chữ ‘Đan’ vào, có ai biết lại trở thành như vầy. Từ nhỏ đến lớn mọi người đều gọi cô là ‘Đinh Đang, Đinh Đang’, sau cũng cả cô cũng lẫn lộn luôn, lúc kí tên cô cũng thường kí đại danh Đinh Đang của mình. Lần đầu gặp mặt của cô và boss đại nhân thật cũng có chút như phân đoạn của tiểu thuyết ngôn tình, hai năm trước, cô cầm CV bắt đầu bước vào
cuộc sống chạy đi xin việc khắp nơi của mình. Hôm đó, cô đến T.R để xin
chân thư kí, ai ngờ đám con gái đang xếp hàng ai cũng xinh đẹp như hoa,
khí chất hạng nhất, cô lập tức đánh trống lui quân, ôm CV lủi thủi quay
lại thang máy.
Vào thang máy, cô cứ ngây người đăm đăm nhìn mãi
đôi giày da bóng loáng, ống quần thẳng phau của người đứng cạnh mình,
mãi cho đến khi bên cạnh có một giọng nam hỏi cô rằng, “Giày của tôi đẹp như thế sao?” Cô lập tức ngẩng phắt đầu lên, và thế, cô nhìn thấy một
gương mặt vô cùng hoàn mỹ. Đúng thế, lúc đó, cô chĩ nghĩ đến cụm từ này, là cụm “vô cùng hoàn mỹ” mà ông Lucas đã đánh giá nghi thức khai màn
của thế vận hội ở Bắc Kinh. Khi lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trong đầu liền nghĩ đến bốn chữ “vô cùng hoàn mỹ” mà mấy ngày trước Lucas đã nói, vô cùng hoàn mỹ, một màn hưởng thụ qua cái nhìn tuyệt đến không thể
dùng bút mực nào để hình dung nổi.
Cô không ngốc, nhưng hình như
hôm đó ở trong thang máy cô đã ngây ra mất mấy phút. Đầu tiên là cứ nhìn đăm đắm gương mặt của người ta, nhìn đến nổi CV của mình rơi xuống lúc
nào cũng không biết. Người con trai vô cùng hoàn mỹ đó đã nhặt CV lên
đưa cho cô mà cô cũng không hề hay biết. Mãi đến khi anh nói: “Giờ thì
mặt của tôi đã đánh bại giày của tôi rồi?”
Cô nhận lấy CV anh đưa, khẽ cười ngượng ngùng.
Anh nhìn nụ cười của cô, chợt hơi ngây người. Anh vươn tay ra, tay dừng lại giữa khoảng không, sau cùng, anh dừng lại, trên mặt mang một vẻ buồn bã nhàn nhạt.
“Cô tên Đinh Đang?” Giọng của anh cũng mê người hệt như chính anh.
Hà Đinh Đang thụ động gật đầu.
Hôm đó, anh cầm CV của cô đi, mấy hôm sau, cô nhận được công việc này hệt
như một kì tích. Đúng vậy, gọi nó là kì tích bởi vì cô đã nhận được công việc này trong tình huống một chọi ba trăm cơ. Hai năm nay, cô vẫn
không rũ bỏ được những hiềm nghi về ô dù nâng đỡ của mọi người.
Hai năm trước, khi cô phát hiện người con trai vô cùng hoàn mỹ đó thế ra
lại là cấp trên trực quyền của mình, cô mới hiểu vì sao những cô gái đến ứng tuyển kia ai ai cũng trẻ trung xinh đẹp, yêu kiều thướt tha, toàn
mẫu người lý tưởng của đàn ông chưa vợ, lúc đó, boss của cô đã là một
người đàn ông thành đạt chưa vợ có chút danh tiếng ở Bắc Kinh này.
Thực ra, hai năm trước, Hà Đinh Đang cũng đã từng mơ tưởng, cô nghĩ có phải
mình trong thoáng chốc đã được nữ thần may mắn phù hộ và được mũi tên
của thần ái tình chiếu cố không, cô mơ rằng mình và anh có phải cũng sẽ
có một cuộc tình viết ra từ thang máy hay không.
Hai năm sau, anh từ một người đàn ông thành đạt có chút danh tiếng trở thành một người
đàn ông thành đạt vô cùng nổi tiếng, chút thương thầm đó của cô cũng đã
bị cô đạp xuống tận mười tám tầng địa ngục. Trong hai năm nay, anh đối
đãi với cô cũng giống hệt như với những cấp dưới khác, khách sáo xa
cách, ngoại trừ... ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ nhìn cô với vẻ mặt buồn bã
ra, tất cả đều rất đỗi bình thường.
Bởi vì buổi tối phải dự tiệc, nên hôm nay anh mặc đồ chỉn chu, bộ vest vừa người màu đen khiến các cô gái trong công ty không khỏi ước ao, cứ bàn mãi không biết mệt về thân
hình với tỉ lệ vàng ấy. Đương nhiên, đây là đề tài mà họ hứng thú nhất
trong giờ ăn trưa, thật ra, bản thân cô cũng rất thích.
Anh ấy nhích người rồi, anh ấy lại cau mày theo thói quen rồi. Chết tiệt, rốt cuộc là điện thoại của ai đang reo vậy?
Đầu sỏ mang tội là trợ lý Dương, người thân cận bên cạnh ông chủ. Anh ta
phát hoảng cầm điện thoại lên nhìn, đi đến trước mặt ông chủ, đưa điện
thoại cho anh, anh chậm chạp đón lấy.
Tất cả mọi người đều im thin thít.
“Anh nói lại lần nữa.” Anh đứng bật dậy, tay cầm điện thoại có hơi run.
Đúng vậy, có hơi run, cả giọng cùng thế. Hà Đinh Đang không biết có phải chỉ là ảo giác của riêng cô không. Anh là Mông Qua cơ mà, là Mông Qua mà
báo chí đã từng hình dung là người mà dù thiên binh có ập đến cũng không hề chớp mắt cơ mà.
“Thành Chí Cao... ao...” Giọng của ông chủ
bỗng chốc lên cao, thậm chí nói năng cũng bắt đầu loạn xạ: “Thành Chí
Cao, anh nghe đây cho tôi, anh nhất định phải theo cậu ấy, nhất định
đừng để mất dấu cho tôi, bất kể có dùng cách gì, nhất định phải, nhất
định phải theo sát cho tôi.”
Gác máy xong, anh ngây người ra cả một hồi.
Sau đó, anh rời khỏi phòng họp bằng một tư thế rất dị thường, không, nói
chính xác hơn một chút là thê thảm, bởi vì anh đã bị vấp té bởi một
chiếc ghế trong phòng họp.
Anh cứ như thế bỏ lại cả phòng họp mà
ai nấy cũng đều đang khó hiểu nhìn nhau, lúc anh đi thậm chí cũng không
nói cho họ biết là họ nên ở hay nên đi.
Hà Đinh Đang buồn bực cực độ, boss của cô không hề xuất hiện ở hội trường bữa tiệc, rất nhiều
người đều lại hỏi cô rằng ông chủ của cô có nói là đi đâu không, bao gồm cả, Tô Hồng Liên.
Nhắc đến Tô Hồng Liên, Hà Đinh Đang lại thấy
nóng trong người, tại sao lại có một người phụ nữ đẹp đến như thế?! Đẹp
cũng thôi đi, thế mà cả dáng người cũng đẹp, có dáng người đẹp cũng thôi vậy, thế mà nhất cử nhất động đều lộ vẻ phong tình vô hạn, đúng là cực
phẩm mà, đây là ấn tượng đầu tiên của cô với Tô Hồng Liên. Cô cứ nghĩ
gương mặt này của cô nàng cùng lắm chỉ là một bình hoa trong giới giải
trí thôi, thế... thế nhưng diễn xuất của người ta lại tuyệt đối thuộc
hàng nhất đẳng, cho nên, có nổi tiếng đến mấy cũng chẳng lạ gì. Điều
khiến Hà Đinh Đang thấy điên hơn là cô nàng và cấp trên của mình cứ mờ
mờ ám ám gây nên scandal suốt nhiều năm nay, lại có mấy đám chó săn luồn lách mọi ngõ tiết lộ, thực ra lúc hai người họ mới mười mấy tuổi thì đã là người yêu của nhau rồi.
Đối với quan hệ giữa Tô Hồng Liên và
ông chủ, Hà Đinh Đang cũng âm thầm suy đoán rất nhiều. Bọn họ dường như
là một đôi, cũng lại dường như không phải. Cả hai lần cô bắt điện thoại
mà Tô Hồng Liên gọi đến phòng thư kí, toàn là vào những khoảng thời gian rất dễ gây hiểu lầm, cứ gọi vào lúc ông chủ tăng ca. Có một độ cô nghi
ngờ rằng Tô Hồng Liên và ông chủ mình ở chung, nhưng nhìn thái độ của
ông chủ lại dường như không phải, lúc ông chủ nghe điện thoại của cô
nàng, từ đầu đến cuối vẫn là giọng điệu xa cách, khách sáo. Chỉ là, ông
chủ từng đặt tặng hoa cho Tô Hồng Liên hai lần, vào đúng sinh nhật của
cô nàng.
Ở ban công, Hà Đinh Đang nhìn thấy Tô Hồng Liên gọi điện thoại, cô đang đoán có phải là cô nàng gọi điện cho ông chủ hay không.
Tối nay, Hà Đinh Đang đã lén luồn vào bữa tiệc, một là tò mò xem thử boss
có vắng mặt trong bữa tiệc không, hai là đến đây ngắm cho đã mắt. Tối
nay là bữa tiệc kỉ niệm của T.R, vai chủ đứng đầu chỉ một bước chân cũng có thể khiến cả giới giải trí chấn động, cho nên, đến nơi này khỏi cần
sợ không có đại minh tinh.
Cả bữa tiệc đến lúc kết thúc, bất kể
mấy quý bà, hay là mấy ngôi sao nữ tỏa sáng đấy có mong ngóng trông chờ
đến cỡ nào, người đứng đầu T.R đó cũng chẳng hề xuất hiện. Cả bữa tiệc
chỉ có nhị đương gia Kim Tae Woo chống đỡ, dùng mớ tiếng Trung kém cỏi
liên tục xin lỗi với khách. Đến khi bữa tiệc kết thúc, Hà Đinh Đang nhìn thấy anh ta ngồi soài ra chỗ khách mời mà phun cho một tràng tiếng Hàn, qua biểu cảm của anh ta, có thể nhận ra đó là những lời rủa xả.
“Đinh Đơn*.” Kim Tae Woo gọi Hà Đinh Đang đang từng chút một nhích ra khỏi cửa đại sảnh lại.
Tên thương gia Hàn Quốc chết tiệt, mua bán riết tẩu hỏa nhập ma luôn rồi,
thế nào mà cứ luôn gọi Đinh Đang thành Đinh Đơn vậy chứ, muốn đặt hàng
đến điên luôn rồi à?!
“Nói cho tôi biết về tình hình lúc ở phòng họp.”
Vì thế, Hà Đinh Đang kể lại tường tận sự việc cho anh ta, đương nhiên, cô
đã giấu nhẹm chuyện ông chủ bị té, cô không cho phép bất cứ ai phá hoại
hình tượng của ông chủ đâu.
Kim Tae Woo nghe xong bèn có chút tò mò, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho Mông Qua cuống lên như thế?
Lần đầu anh ta gặp Mông Qua là vào bốn năm trước, lúc đó là ở Hàn Quốc.
Người đàn ông Trung Quốc đẹp trai ấy đã nói thẳng ngay vào vấn đề rằng, “Tôi
biết anh, tôi cũng tin tưởng anh, tôi hy vọng có thể hợp tác với anh,
chúng ta hãy cùng nhau tạo nên một sân khấu thật lớn, để thật nhiều
người lên đó mà thực hiện ước mơ của mình.”
Kim Tae Woo không thể không thừa nhận sức lay động của ngôn ngữ, niềm tin lóe lên trong mắt
người thanh niên đó khiến anh ta động lòng. Vì thế, anh ta bỏ lại công
việc lương cao, ngàn dặm xa xôi theo anh đến đất nước này.
Trong
thế giới giải trí muôn sắc muôn màu này, Mông Qua trong mắt anh chàng
hệt như một giáo đồ trong sạch vậy. Anh không hẹn hò với con gái, không
chơi trò tình cảm nam nữ, cũng không lui đến chốn phong lưu, trừ những
lúc vì công việc mà uống chút rượu ra thì gần như chẳng hề đụng đến rượu và thuốc. Có một khoảng thời gian anh ta nghi ngờ anh là một “đồng
chí**”, nhưng về sau, anh ta đã hiểu, Mông Qua đã có người trong lòng.
Có một ngày nọ, anh uống say, rồi cứ thế ôm lấy anh ta mà nói, “Cậu về
đi, có được không? Biểu cảm lúc đó hệt như đứa trẻ đang mong ngóng thứ
mà mình yêu quý nhất vậy. Hôm đó, từ đầu đến cuối anh cứ lặp đi lặp lại
cậu nói đó. Rồi về sau, anh ta đã phát hiện bí mật trong chiếc ví da của anh.
Có phải cô ấy đã về rồi không? Người con gái mà cậu ấy
cứ luôn giấu trong chiếc ví đó? Cho nên Mông Qua mới trở nên không giống Mông Qua như thế?
Kim Tae Woo có hơi không kiềm lòng được mà muốn gặp thử người con gái đã khiến Mông Qua nhung nhớ vô vàn ấy.
Hà Đinh Đang đã đến tận bốn ngày chưa nhìn thấy boss của mình rồi, boss
của cô là kẻ cuồng công việc, chỉ cần là những ngày ở trong nước, gần
như công việc mỗi ngày đều xếp đầy kín. Trừ công việc ra, mỗi năm ông
chủ sẽ dành rất nhiều thời gian để đến hai nước Mỹ và Nhật. Đi một
chuyến là đến hơn mười ngày, lúc về sắc mặt thường không tốt.
Ba giờ hơn, Hà Đinh Đang nhận được một cuộc điện thoại gọi đến phòng thư kí.
Cầm túi xách lên, mang theo thuốc cảm và tâm trạng vui đến khấp khởi, Hà
Đinh Đang ấn chuông cửa nhà ông chủ như hoa như ngọc của mình. Giờ là cô đang tuân theo mệnh lệnh của nhị đương gia đến đưa thuốc cảm cho anh,
đương nhiên, cô nhất định sẽ tiện tay chăm sóc anh luôn.
Kết quả, một chậu nước lạnh liền tạt lên người.
Người mở cửa cho cô lại là Tô Hồng Liên. Ơ... ơ, có phải họ thật sự ở chung không?
Hơn nữa... hơn nữa, sau khi cô đi vào thì phát hiện có mùi cháo trong bếp.
Hà Đinh Đang nhanh nhẹn đánh giá xung quanh, cách bài trí của cả ngôi nhà
đều đơn giản và sạch sẽ, trong phòng khách cũng chẳng đặt những tờ tạp
chí mà đám con gái thích xem, còn nữa, vừa nãy trong tủ giày cũng không
có giày nữ, đợi lát nữa cô sẽ lén qua phòng tắm xem thử.
Nói thật lòng, cô rất không thích Tô Hồng Liên, thông thường thì những người phụ nữ quá hoàn hảo sẽ không gây thiện cảm cho người ta.
“Cô về đi, nơi này có tôi là được rồi.” Tô Hồng Liên nhìn từ trên xuống ra mệnh lệnh cho cô.
“Không cần đâu, Hồng Liên, cô về đi.” Cửa phòng bên trái được đẩy mở, Mông Qua bước ra: “Tôi và Đinh Đang còn có công việc cần bàn.
Nữ hoàng lộ vẻ buồn bã: “Biết rồi, Mông Qua, vậy anh chú ý một chút. Thuốc phải uống đúng giờ đấy.
Lúc đi, nữ hoàng còn dùng ánh mắt ai oán mà khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt phức
tạp. Không lâu sau, khi Hà Đinh Đang nhìn thấy người con gái tên Hạ Nhật ấy, cô cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Tô Hồng Liên lại nhìn mình bằng
ánh mắt phức tạp như thế, cũng hiểu vì sao mình lại là số một trong cuộc đấu một chọi ba trăm đó.
Người con gái tên Hạ Nhật ấy, lúc cười lên sẽ có nếp nhăn nhỏ trên mũi giống cô.
Lại ít lâu sau đó, cô còn hiểu vì sao ông chủ của mình vào lúc này mặt mày lại tái nhợt như thế.
Mợ nó, tình yêu thật sự sẽ khiến người ta bị nội thương.
*Đặt hàng
** Ý bảo Mông Qua là dân đồng tính