Hạ Nhật trở về lần này chủ yếu là vì bên chủ công ty nhận lời mời từ
phía nhà tổ chức bên Trung Quốc, sẽ diễn liên tiếp mười vở ca múa kịch“Madama Butterfly” theo nguyên bản của Broadway ở nhà hát kịch Bắc Kinh, công ty thiết kế của cô vừa kí xong hợp đồng là đá ngay cô qua đây, bảo là lính tiên phong.
Nhưng Hạ Nhật không ngờ rằng vừa xuống máy bay đã gặp lại Mông Qua.
Mấy năm nay rời đi, cô vẫn luôn làm việc ở nhà hát Broadway, suốt hai năm
đầu chỉ làm tạp dịch, bất cứ việc gì cũng không từ. Hai năm sau, cuối
cùng cô cũng được về dưới trướng của Ken Arthur qua sự đề cử của ông chủ nhà hát, cảnh ngộ này cũng giống hệt như lúc cô ở Bắc Kinh.
Có
điều, Hạ Nhật cảm thấy vô cùng may mắn khi được làm việc cho Ken Arthur. Ken Arthur là một nhà thiết kế sân khấu của Broadway, từng tham gia rất nhiều dự án thiết kế sân khấu kịch với quy mô lớn, có kinh nghiệm rất
phong phú. Theo bên cạnh ông, Hạ Nhật học hỏi được rất nhiều, Ken Arthur tỏ ra vô cùng hứng thú với chuyến đi Trung Quốc lần này, đây cũng là
lần đầu ông đặt chân vào mảng thiết kế sân khấu của Trung Quốc.
Mấy ngày đến đây, Hạ Nhật và A Thụ cứ bận bàn bạc với phía bên nhà sản
xuất, người phụ trách bên đấy là người Tứ Xuyên, cho nên thường đưa họ
đến những quán bán món Xuyên để dùng bữa, cứ thế vài ngày, cô và A Thụ
kêu khổ không thôi.
Đến ngày thứ năm, tất cả việc bàn bạc đều gần hoàn thiện, người phụ trách đó lại vẫn muốn mời họ đến quán ăn Xuyên
dùng cơm, anh ta cho rằng họ cũng thích khẩu vị này. Hạ Nhật lấy lý do
tối nay phải ngủ sớm, ngày mai ra sân bay đón người để từ chối anh ta.
Về đến khách sạn, Hạ Nhật gọi điện thoại xong quay đầu lại, bèn bị A Thụ lẳng lặng đứng phía sau lưng làm cho giật mình.
”Ông anh, phiền cậu, sau này đi lại phát ra chút tiếng động có được không?!”
”Lại gọi điện cho bệnh viện?”
”Ừ.”
”Em trai chị có đỡ hơn chút nào không?”
Hạ Nhật cười khổ lắc đầu, không khí bỗng chốc trở nên nặng nề.
A Thụ rất thích cô gái lớn hơn mình một tuổi này, nói chính xác hơn là
tôn kính, thương xót, đôi vai non trẻ này đã phải đỡ lấy quá nhiều gánh
nặng.
A Thụ quen biết Hạ Nhật từ ba năm trước, khi đó, cậu còn là một nhân viên mới vào công ty thiết kế của Ken Arthur, cùng vào trong
đợt đó có một cô gái người Trung Quốc tên Hạ Nhật. Về sau, có một lần,
cậu và bạn cùng đến quán bar chơi, trong quán bar, cậu gặp được Hạ Nhật
khi đó đang làm nữ phục vụ, cô trang điểm rất đậm, người mặc chiếc áo sơ mi bó sát và chiếc váy siêu ngắn, nhét tiền boa của khách vào áo
trong.
Cô nhìn thấy cậu cũng không lúng túng, chỉ chào hỏi sơ qua.
Khi ấy, cậu rất xem thường cô, cậu cho rằng cô cũng giống với nhiều người
con gái ở nơi đây, có thể vì hàng hiệu mà để mình sa đọa.
Mãi đến một ngày nọ, cậu vô tình biết được rằng hóa ra cô gái tên Hạ Nhật đó có một cậu em trai là người thực vật, hiện giờ đang nằm trong bệnh viện
Miami. Bệnh viện đó nổi tiếng với chất lượng chăm sóc tốt và viện phí
cao, và cô chỉ đơn thuần làm phục vụ trong quán bar mà thôi.
Vì
thế, cậu chủ động tiếp cận cô, kế đó, điều làm cậu bất ngờ chính là Hạ
Nhật lại đến từ vùng Mân Nam, còn biết nói tiếng địa phương Mân Nam nữa. Nên biết, tiếng Đài Loan và tiếng Mân Nam phát âm gần như nhau. Tiếp
đó, cậu phát hiện thì ra hai người có rất nhiều điểm tương đồng, ví dụ
về phương diện ăn uống, ví dụ về phương diện chấp nhất với tiền bạc. Có
điều, mục đích kiếm tiền của A Thụ là để mua các ổ máy game, còn Hạ Nhật kiếm tiền là để chi trả cho phí trị liệu cao ngất ngưỡng. Có lần A Thụ
hỏi Hạ Nhật, “Tại sao không đưa em trai đến mấy bệnh viện công thu phí
rẻ hơn?”, cô nhẹ nhàng đáp, “Không nỡ, cũng không dám đặt cược.”
Trong mắt của A Thụ, Hạ Nhật là một cô gái xương rồng.
Ken vừa xuống máy bay liền chạy ngay đến nhà hát, tâm trạng hôm nay của ông tương đối tốt, vừa xuống máy bay đã cho hai người một cái ôm đầy nhiệt
tình. Hạ Nhật đoán, có chăng là do phiếu bầu của Obama tăng lại rồi. Ken là một fan cuồng chính trị, ông xem Obama như thần tượng của mình vậy.
Vừa vào đến nhà hát, từ xa Hạ Nhật đã thấy ông Phương - người phụ trách
phía bên nhà tổ chức đang trò chuyện với một người trong đại sảnh. Sau
khi nhìn rõ mặt người đó, Hạ Nhật chợt sững người, sau đó, cô vô thức
lùi về phía sau, để mấy người trước mặt che khuất mình.
Hạ Nhật
chẳng ngờ được qua nhiều năm sau vẫn sẽ có lúc cùng ngồi ăn với Mông
Qua, đây là người mà cả đời này đến chết cô cũng không muốn gặp lại. Năm năm nay, thỉnh thoảng cô vẫn mơ thấy anh, từng đường nét mơ hồ trong
giấc mơ, gương mặt của anh đang dần dần nhạt đi theo năm tháng, khi cô
sắp không còn nhớ nổi dáng vẻ của anh, anh lại đột nhiên xuất hiện.
Anh ngồi ở đó, trong gian phòng bao cổ điển, ánh đèn màu hổ phách lạc vào
đáy mắt anh, loáng lên luồng sáng vô hạn. Anh ngồi ở đó, dùng thứ tiếng
Anh lưu loát để trò chuyện với Ken, bàn về nghệ thuật, về thể thao, về
thời thế, thậm chí là về chính trị. Ken trước giờ luôn nói nhiều lại như bị mê hoặc, cứ yên lặng lắng nghe, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Hạ Nhật ngà ngà say, cô không còn né
tránh ánh mắt của Mông Qua nữa, cô chống tay, nhìn anh đang khảng khái
trò chuyện. Tháng năm đã khắc sâu thêm từng đường nét của anh, bớt đi
phần nông nổi thời trẻ, Mông Qua lâu ngày gặp lại khiến Hạ Nhật nhớ đến
đóa Mạn Đà La vào lúc nửa đêm, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trước đây, Hạ
Nhật từng tưởng tượng hết một lượt các dáng vẻ trong từng giai đoạn của
Mông Qua, lúc hai mươi tuổi, lúc ba mươi tuổi, lúc bốn mươi tuổi, lúc
năm mươi tuổi, thậm chí cô còn nghĩ đến dáng vẻ của anh lúc một trăm
tuổi nữa.
Hóa ra, Mông Qua hai mươi tám tuổi sẽ như thế này, anh
còn xuất sắc hơn cả trong tưởng tượng của cô, khóe mắt Hạ Nhật hơi ướt,
cô cầm ly rượu trước mặt lên.
Một cánh tay đưa ra cản ly rượu lại.
Biểu cảm trên mặt người chủ của cánh tay ấy quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến
mức cô muốn rơi nước mắt. Nói một tiếng xin lỗi, Hạ Nhật đi ra khỏi
phòng bao.
Từ sau khi Hạ Nhật ra khỏi phòng bao, Mông Qua không nói gì thêm nữa.
Tối nay, anh cứ nói suốt, anh cố gắng tìm đề tài để thu hút ông Ken người
Mỹ này, anh biết chỉ cần người này còn ở đây, Hạ Nhật cũng sẽ ở đây.
Sau khi tra ra được Hạ Nhật đang ở đây, anh không thể ở lại văn phòng mình
được thêm một khắc nào nữa, anh chạy ngay đến chỗ cô làm việc. Từ sau
khi cô nói ra câu đấy, anh biết mình đã bị phát vào tội chết, anh biết
mình không nên đến tìm cô, anh dùng hàng trăm lý do để thuyết phục mình
không thể đến tìm cô nữa.
Thế nhưng, anh vẫn đến, hàng trăm kiểu lý trí cũng không đấu lại được một ý nghĩ, muốn gặp cô.A Thụ quan sát người đàn ông đẹp trai đã khiến cho mắt Ken cứ lóe sáng
đang ngồi trước mặt cậu đây, người đó tuy rằng cứ nói suốt, biểu cảm
chuyên chú, nhưng anh ta thường lén liếc sang Hạ Nhật đang ngồi bên cạnh cậu, thỉnh thoảng cậu với Hạ Nhật dựa sát nhau chút thì anh ta lại cau
mày.
Sau khi Hạ Nhật đi ra, tâm tư của người đó không còn ở lại trong phòng bao này nữa.
Cho nên, A Thụ quả quyết, Hạ Nhật và người này chắc chắn là có chuyện gì đó. Có lẽ, còn là một đoạn chuyện triền miên.
Bên ngoài phòng bao, Hạ Nhật rút một điếu thuốc từ trong bao ra mồi. Cô
không nghiện hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng những lúc phiền muộn, cô lại
mồi một điếu.
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh, Hạ Nhật vừa nghe đã biết là Mông Qua, tiếng thở dài nặng nề vang lên bên tai, bàn tay
sạch sẽ thon dài vươn tới lấy đi điếu thuốc trên tay cô.
”Mông Qua, lời hôm nọ tôi không muốn nhắc lại thêm lần nữa.” Hạ Nhật chẳng thèm nhìn đến người đứng bên cạnh.
”Nhưng... A Nhật, nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, tôi không ngăn được chân của mình.”
”Vậy rốt cuộc cậu muốn thế nào đây? Hả Mông Qua?”
”Không muốn thế nào cả.” Mông Qua cầm điếu thuốc lấy từ chỗ Hạ Nhật, gượng gào vò nát: “A Nhật, có thể... có thể cho tôi ở bên cạnh cậu, chỉ... chỉ ở
cạnh thôi là được, A Nhật, có được không?”
Bộ dạng cúi đầu e dè
như thế, suy tính thiệt hơn như thế, cẩn thận dè dặt như thế, trước giờ
vốn không thuộc về đứa con cưng của Trời như Mông Qua, Mông Qua như thế
khiến Hạ Nhật cảm thấy buồn bực, cô lại rút thêm một điếu thuốc, nhưng
làm thế nào cũng không mồi được, sau cùng, cô vứt mạnh bật lửa và điếu
thuốc xuống đất.
”Mông Qua, vì chút áy náy trong lòng cậu, cậu
lại diễn kịch nữa chứ gì? Cậu không cảm thấy mình như thế rất buồn cười
sao? Cậu muốn ở lại bên tôi để làm gì? Hả? Tôi đã không còn là Hạ Nhật
ngu ngốc ngày trước tin vào lời quỷ quyệt của cậu nữa. Ờ, đúng rồi,
chẳng phải cậu đã từng thề với tôi sao? Nói cái gì mà trên đời này người duy nhất cậu sẽ không gạt là tôi. Nhưng, cậu không chỉ gạt tôi, mà còn
gạt luôn cả hai năm. Cậu muốn ở lại bên tôi để làm gì? Hả Mông Qua? Tại
sao cậu lại muốn ở cạnh tôi? Nhưng, biết sao đây, bên cạnh tôi đã không
còn Hạ Thiên để gánh họa tiếp cho cậu Mông nữa rồi.”
Chuyện xưa
từng màn từng màn lướt qua trong lòng Hạ Nhật, đã lâu rồi cô không còn
nhớ đến những ngày ấy nữa, đó là những tháng ngày gian nan nhất trong
đời cô, không dám chợp mắt, sợ nhắm mắt lại thì Hạ Thiên sẽ biến mất hệt như bố cô vậy, vận mệnh thường sẽ mang đến những thứ bạn sợ nhất, cô
thật sự sợ, sợ lắm.
”Mông Qua, có cần tôi nói cho cậu biết tâm
trạng của tôi khi ấy không? Nếu như, lúc đó trong tay tôi có một khẩu
súng, tôi nhất định sẽ giết chết cậu. Tôi đã mất thời gian rất dài để
bước ra, nhưng cậu lại như âm hồn bất tán xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Cậu nói xem, rốt cuộc cậu muốn cái gì?”
Nhớ đến Hạ Thiên ngày ấy, cả người Hạ Nhật run lên bần bật.
Mông Qua ôm lấy Hạ Nhật, dường như có một đôi tay vô hình đang cấu lấy tim anh.
”A Nhật, A Nhật...” Mông Qua từng có một thoáng muốn đồng ý với cô, từng
có một thoáng muốn nói, “Được, được, tôi nghe lời cậu, từ nay về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”
Nhưng, sau cùng cậu lại chẳng nói gì cả, Mông Qua trước giờ vẫn chẳng làm được chuyện gì vĩ đại cả.
Hạ Nhật đẩy anh ra, cô nói, “Mông Qua, cậu buông tha tôi đi, thật ra, tôi
đã không còn hận cậu từ lâu rồi, nhưng, chúng ta không thể trở lại như
trước kia nữa, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là người lạ thôi.”
Một ngày nọ, Hạ Nhật chợt hiểu, trong lòng mỗi một người trong biển người
mênh mông này đều có một vết thương mà họ không muốn nhắc đến, hoặc
nhiều, hoặc ít, hoặc sâu, hoặc nông. Với người quá mức chấp nhất, những
vết thương đó sẽ khắc lại thật lâu trong tim, có lẽ nó còn sẽ theo bạn
mãi cho đến khi rời khỏi nhân gian nữa. Nếu như, bạn hiểu được phải
buông bỏ nó, vậy thì, thời gian sẽ giúp bạn mang nó đi, có lẽ, bạn sẽ
trở thành một người dễ vui cười hơn.
Hạ Nhật vẫn luôn cố gắng làm một người vui vẻ, rồi lấy trạng thái thật tốt để đợi một ngày Hạ Thiên
của cô tỉnh lại, rồi họ sẽ cùng nhau đến Hokkaido mà cậu thích.
Thật ra, thứ cô muốn cũng chỉ có thế mà thôi, chỉ có thế.
Mông Qua đề nghị đưa bọn Hạ Nhật về khách sạn, anh bảo trợ lý Dương lái xe,
đuổi A Thụ lên ngồi ghế trước, còn anh và Hạ Nhật ngồi ở ghế sau.
Hạ Nhật nhắm mắt dựa vào cửa kiếng xe, hơi thở nhàn nhạt của riêng cô quẩn quanh trong gian xe.
Thời khắc này vô cùng quý báu, Mông Qua chỉ mong có thể để xe chạy trên đường mãi mãi.
Đến khách sạn, Hạ Nhật đã ngủ thiếp đi. A Thụ định gọi cô dậy, Mông Qua ra
hiệu cho cậu đừng lên tiếng, anh nhẹ nhàng bế Hạ Nhật lên.
”Để
tôi.” A Thụ định đón lấy lấy Hạ Nhật từ tay Mông Qua, cậu còn chưa chắc
được Hạ Nhật có tìm cậu tính sổ khi cô tỉnh lại hay không nữa.
Người kia cũng chẳng thèm để ý cậu, cứ thế bế Hạ Nhật đi thẳng vào cổng khách sạn.
Còn đằng này thì Dương Sưu, người luôn theo cạnh Mông Qua phải trợn mắt há
mồm. Cậu đã làm trợ lý của Mông Qua được hơn ba năm rồi, ông chủ trong
mắt cậu vẫn luôn là một núi băng ngàn năm chẳng hiểu chuyện tình cảm.
Biểu cảm cậu thấy nhiều nhất ở anh là mệt mỏi, thỉnh thoảng tức giận,
thỉnh thoảng lạc lõng, thỉnh thoảng lạnh nhạt, thỉnh thoảng thêm chút
ngang ngạnh, nhưng trước giờ chưa từng nhu tình như nước thế này.
Hơn ba năm nay, người phụ nữ có qua lại với ông chủ chỉ có cô nghệ sĩ nổi
tiếng Tô Hồng Liên đó thôi. Thi thoảng anh sẽ đưa cô ta đi ăn, cùng đi
nghe nhạc hội, rồi đưa cô ta về, quan hệ của họ trong mắt cậu vẫn luôn
mập mờ phức tạp. Nhìn như tình nhân, lại dường như không phải.