- Mẹ, mẹ không được bỏ Đậu Đậu, mẹ…..- Đậu Đậu áp mặt vào lòng bàn tay cô, khuôn mặt cũng nhem nhuốc trong nước mắt.
Thanh Tâm khẽ nhíu mi, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong tầm mắt. Khung cảnh trước mặt cũng dần hiện ra. Cô đang ở đâu?
- Đậu Đậu, ngoan, ra với bác nào để mẹ nghỉ ngơi. – Một người phụ nữ lớn tuổi bước vào, chị ta âu yếm ôm thằng bé.
Bệnh viện? Sao cô lại ở đây. Từng đoạn kí ức góp nhặt tràn về. Thanh Tâm
hoảng sợ, chật vật ngồi dậy. Nhật Thiên, Nhật Thiên anh ấy bị thương,
anh ấy bị thương rất nặng. Anh ấy đâu rồi.
Giang San mệt mỏi đẩy cửa bước vào, chị ta bị bộ dạng của cô làm cho giật mình:
- May quá, cô tỉnh rồi. Cô thấy thế nào?
- Anh ấy đâu rồi? Nhật Thiên đâu rồi? Sao chị không nói gì cả? Trả lời tôi anh ấy đâu rồi.
Giang San vẫn duy trì sự im lặng như lúc đầu. Viền mắt của cô hoen đỏ, nỗi buồn cũng đầy ắp trong đôi mắt.
- Không được tôi phải đi xem. – Thanh Tâm định giật mũi tiêm truyền nước trên tay.
- Cô ngồi im đi. Anh ấy vừa phẫu thuật xong. – Giang San hoảng sợ tiến đến giữ cô lại. – Cô cần nghỉ ngơi, ngủ đi.
- Tôi không nghỉ ngơi, anh ấy bị như vậy là vì tôi. Chị bỏ tôi ra. – Thanh
Tâm điên cuồng gào thét, cô vùng vẫy ra khỏi bàn tay của chị ta.
- Bác sĩ, nhanh đến đây. Nhanh lên.
Thanh Tâm được bác sĩ tiêm cho một chút thuốc an thần cuối cùng cũng khó khăn đi vào giấc ngủ. Giang San đắp chăn lên cho cô, có lẽ cô đã rất sốc khi tận mắt chứng kiến cảnh đó.
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi? – Giang San quay ra nhìn bác sĩ.
- Phẫu thuật khá thành công nhưng anh ấy có khả năng bình phục hay không phải qua đêm nay mới rõ.
Giang San quay trở lại phòng bệnh trên tay còn cầm theo cặp lồng cháo. Thanh
Tâm đã tỉnh dậy, cô ngồi thẫn thờ trên giường bệnh. Cô chắc đã nghe tin
tức về anh rồi.
- Cô ăn cháo đi. Đậu Đậu còn đang chờ cô. Bây giờ cô phải khỏe mạnh mới được.- Giang San kê bàn rồi lấy thìa đút vào
tay Thanh Tâm
Cô vốn không định ăn nhưng nghe đến Đậu Đậu cô cũng cố gắng cầm thìa đút vào miệng từng miếng.
- Đậu Đậu là con của Nhật Thiên phải không? – Giang San chăm chú nhìn cô.
Chiếc thìa trên tay của Thanh Tâm rơi xuống nền đất, cô hốt hoảng định cúi người nhặt lên.
- Cô định giấu đến bao giờ nữa? – Giang San thở dài cúi người nhặt lên giúp cô.
Thanh Tâm trầm mặc rất lâu, một lúc sau cô mới yếu ớt nói:
- Sao chị biết?
- Lúc cô hôn mê cô liên tục nói Nhật Thiên là bố của Đậu Đậu. Tôi vô tình
nghe được. Thêm nữa, lúc đó có Đậu Đậu bên cạnh tôi.
- Chị nói gì cơ? Đậu Đậu biết rồi sao? Thằng bé giờ đang ở đâu?- Thanh Tâm hốt hoảng hỏi lại.
Giang San rót cho cô cốc nước, cô nhẹ nhàng vỗ về cô:
- Thằng bé theo hàng xóm của cô về nhà ăn cơm tắm rửa rồi. Cô đừng quá lo lắng, tôi thấy thằng bé không có biểu hiện gì. Giống như kiểu nó đã biết rồi, nó còn bảo tôi giữ bí mật, cũng đừng nói cho cô nó đã biết.
Thanh Tâm đau lòng nhớ đến Đậu Đậu. Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, đáng lẽ mẹ không nên giấu con.
Thanh Tâm rảo bước đến quầy trực y tá. Cô ái ngại nhìn nữ y tá đang chăm chú làm việc:
- Cô y tá, cô y tá cho tôi hỏi bệnh nhân Nhật Thiên nằm phòng bao nhiêu vậy ạ?
- Cô chờ tôi chút. Nhật Thiên? Anh ấy mới ra viện từ hôm qua rồi.
- Cảm ơn cô.
Hóa ra anh xuất viện rồi sao? Mới có một tháng thôi mà. Anh phẫu thuật xong cô cũng không rời giường được, định hôm nào đỡ mệt hơn sẽ sang thăm
anh. May quá, anh đã khỏe rồi, cũng ra viện rồi. Cô quay trở lại phòng
bệnh, lấy điện thoại bên cạnh định gọi cho anh nhưng đầu dây bên kia chỉ là tiếng máy bận vô nghĩa như thường lệ. Những ngày nằm viện, cô không
kìm được lòng mà gọi điện hỏi thăm anh nhưng tất cả hầu như là máy bận.
Chỉ có duy nhất một lần có người bắt máy, nhưng không phải là anh. Là
Băng Hi. Cô không biết mình sao nữa, cô nhanh chóng tắt máy, tắt nguồn.
Có lẽ cô sợ phải nghe Băng Hi nói lí do, sợ anh ngay cả nói chuyện với
cô cũng không muốn nữa. Đậu Đậu cùng bác hàng xóm ngày nào cũng ghé qua, thi thoảng có thêm đồng nghiệp và cô giáo Lã. Nhờ có thằng bé mà Thanh
Tâm cũng bớt dần cảm giác cô đơn trong bệnh viện. Ăn trưa một mình, ngủ
một mình, đi dạo một mình, xem ti vi một mình. Một tháng qua lại làm cô
nhớ đến những ngày tháng mang thai ở Bắc Kinh, lúc đó cũng như bây giờ,
cô lại tiếp tục một mình… Cô phải ở viện hơn tháng vì cơ thể bị suy
nhược, cô hoảng sợ, cô trốn tránh,và rồi… cô tự thừa nhận mình vẫn còn
yêu anh, mấy tháng qua cô đã vô hình coi anh là chỗ dựa để giờ đây anh
biến mất cô loay hoay tìm nơi bám víu. Có lẽ ngay từ đầu là cô sai, ngay từ đầu là cô hèn nhát, là cô đẩy hai người vào tình cảnh mông lung hiện tại. Nhưng anh không đến nữa có lẽ anh chán phải chờ đợi một người phụ
nữ như cô rồi, Thanh Tâm mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu đang vẽ
tranh.
Đậu Đậu thấy cô đến vội giấu bức tranh đang vẽ xuống dưới gối. Thằng bé ngước lên nhìn cô:
- Mẹ, sao mẹ lại khóc? Sao thế ạ?- Thằng bé đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt cô.
- Không sao hết. Mắt mẹ hơi đau thôi. Ngoan con vẽ gì thế? – Thanh Tâm lấy bức
vẽ ở dưới gối lên xem. Bức tranh ba người đi cắm trại, có mẹ, có ba, có
Đậu Đậu. Nước mắt cô càng rơi nhiều hơn. Đậu Đậu mẹ phải làm sao đây?
Thanh Tâm ra viện, ép mình quay lại cuộc sống cũ- cuộc sống không có anh, ngày ngày tiếp tục bận bịu với công việc.
Thanh Tâm mệt mỏi đưa xe vào gara nhà trẻ, hôm nay là ngày họp phụ huynh của
Đậu Đậu nên từ chiều cô đã xin phép về sớm hơn mọi ngày.
- Chị Đình, mời ngồi.- Lã Hiên vui vẻ sắp xếp lại tập sách vở.
- Cô giáo, thật ngại quá, đường bị tắc nên làm phiền cô phải ở lại đợi.-
Thanh Tâm ái ngại xoa đầu, thật ra cô vừa lái xe vừa suy nghĩ lung tung
nên mới đi trễ.
Lã Hiên mỉm cười khua tay rồi đưa cho Thanh Tâm bảng
đánh giá của Đậu Đậu: “ Chị Đình, như chị thấy Đậu Đậu rất ngoan, hoạt
bát, lễ phép nhưng…” Cô giáo ngừng giữa chừng làm cho cô càng lo lắng,
mắt chăm chú nhìn bảng đánh giá trên tay, sức khỏe tốt, học tập tốt
nhưng quan hệ với bạn bè không được tốt lắm, chẳng lẽ do lần trước đánh
nhau với bạn sao? Cô vội tiếp lời: “ Nhưng sao…”
- Nhưng Nhật Tuệ khá nhạy cảm, rất dễ xúc động vì lời nói bông đùa của các bạn. Có
lẽ là do Đậu Đậu mặc cảm chuyện gia đình, em hi vọng chị có thể dành
nhiều thời gian hơn chăm sóc cháu, dạo gần đây thằng bé khá ít nói, có
vẻ đang có chuyện phiền lòng…- Lã Hiên thẳng thắn nhìn Thanh Tâm nói. Cô rất yêu quý Đậu Đậu, có lẽ cũng vì hoàn cảnh của thằng bé mà cô càng
thương nó nhiều hơn các bạn khác, cũng chú ý nhiều hơn nên dễ dàng nhận
ra biểu hiện bất thường của nó trong thời gian gần đây. Cô cũng giống
Đậu Đậu, sinh ra mà không có cha bên cạnh nên cô rất đồng cảm cũng rất
thương xót thằng bé.
Thanh Tâm nghe từng câu nói của cô giáo mà
lòng quặn đau, đúng, cô cứ tưởng chỉ cần kiếm đủ tiền cho hai mẹ con
sống là đủ, cô tưởng rằng chỉ cần người ta yêu một cô thương hai là có
thể thay vị trí người cha chăm sóc cho Đậu Đậu nhưng cô lầm rồi, cô
không bao giờ có thể bù đắp những thiếu thốn cho thằng bé. Chuyện phiền
lòng, cô giáo không cần nói cô cũng dễ dàng nhận ra, đó là sự biến mất
của Nhật Thiên. Có lẽ anh ít nhiều đã ảnh hưởng đến cả thằng bé.
- Cảm ơn cô giáo đã quan tâm Đậu Đậu, tôi sẽ chú ý hơn.- Thanh Tâm cầm túi xách chuẩn bị ra về.
Lã Hiên băn khoăn cuối cùng cũng thốt ra: “ Chị Đình, anh Nhật Thiên… ý
em… anh ấy thực sự… thực sự… rất yêu chị. Anh ấy là bố của Đậu Đậu, em
cũng tình cờ nghe được cuộc đối thoại của chị trong bệnh viện…, nếu hai
người có thể quay lại… điều đó… theo em là tốt nhất cho Đậu Đậu…”
Cô bất ngờ nhìn cô gái trước mặt, vậy là mọi người đều đã biết rồi sao,
hóa ra bí mật cô giấu bấy lâu lại dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Trời đã vào thu, gió càng ngày càng lạnh hơn, Thanh Tâm lẳng lặng nhìn ánh
trăng. Trăng hôm nay rất sáng, Đậu Đậu cũng đã ngủ say bây giờ chỉ còn
mỗi mình cô là còn thức. Từ hồi Nhật Thiên về Bắc Kinh, cô tại tự tập
cho mình một thói quen kì lạ, cô luôn mong ngóng nhìn xuống dưới đường,
mong đợi sẽ thấy một chiếc xe quen thuộc, một bóng hình quen thuộc xuất
hiện. Lời nói của Lã Hiên cứ văng vẳng bên tai, ngay từ khi Nhật Thiên
xuất hiện Thanh Tâm đã biết Đậu Đậu cần anh nhưng chỉ là cô muốn trốn
tránh, muốn cứng đầu giấu diếm đến cùng. Không có bí mật nào là mãi mãi, cô biết sẽ có ngày phải đứng trước mặt anh nói cho anh biết sự thật
nhưng cô lại lo lắng về phản ứng của anh. Mấy ngày qua cô cũng suy nghĩ
rất nhiều, nếu Nhật Thiên chấp nhận Đậu Đậu, hẳn là điều tốt nhất cho
thằng bé nhưng nếu anh không chấp nhận, vậy có thể anh sẽ chối bỏ thằng
bé, như vậy chả phải cô lại tiếp tục tạo tổn thương cho con trai mình
hay sao? Anh còn yêu cô, như vậy tức là cô và con còn hi vọng nhưng tại
sao anh không xuất hiện nữa, cơ thể anh không khỏe sao, hay anh mệt mỏi
rồi, anh không muốn ở bên cạnh cô nữa? Mỗi ngày trôi đi, nghi vấn trong
lòng cô ngày một lớn, nhưng hôm nay cô đã hạ quyết tâm, cô là mẹ của Đậu Đậu, cô phải dành những điều tốt nhất cho thằng bé. Đậu Đậu cần anh và… cô cũng vậy.
- Giám đốc Trương, tôi muốn xin thôi việc- Thanh Tâm đưa đơn xin thôi việc lên trên bàn làm việc của Giang San.
Giang San nhìn đơn xin thôi việc mỉm cười: “ Tôi biết cô sẽ làm vậy mà. Nhưng lá đơn xin thôi việc này không cần thiết, công ty chúng ta có chi nhánh bên Bắc Kinh, vừa may có một vị trí còn trống. Mấy năm qua làm việc với cô, không thể phủ nhận cô đã bỏ ra rất nhiều công sức đối với công ty
này. Cho nên tôi sẽ giúp cô hoàn thành thủ tục chuyển công tác.” Thanh
Tâm bất ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt, xúc động nói: “ Giám đốc
Trương, cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị.”
- Dù sao chúng ta cũng
đều là những người phụ nữ hiện đại, nên tự lập trong tài chính thì tốt
hơn. Với lại, công ty chúng tôi cũng không thể để mất nhân viên có năng
lực như cô được.Lên đường bảo trọng, hẹn gặp lại. – Giang San vứt đơn
xin thôi việc vào thùng rác rồi vỗ vai cô đi ra ngoài.
Ánh mắt
Thanh Tâm dõi theo bóng lưng của Giang San, cô thực sự đã quyết tâm rời
khỏi đây, đã nghĩ rằng mình sẽ phải từ bỏ công việc này, từ bỏ ước mơ
này nhưng không ngờ Giang San lại giữ cô lại, thời gian qua không thể
phủ nhận cô ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều cả trong công việc và cuộc sống.
Đúng, cô sẽ phải rời khỏi Thượng Hải, mảnh đất mà bốn năm qua hai mẹ con gắn bó, rời khỏi công ty, rời khỏi văn phòng marketing vui vẻ, luôn đầy ắp tiếng cười nhưng phải kết thúc thì mới có khởi đầu, Thanh Tâm không
còn là cô gái của bốn năm trước nữa, Thanh Tâm của bốn năm sau sẽ không
trốn chạy mà đối mặt…
Sân bay Bắc Kinh
- Mẹ, mẹ, có thật mẹ sẽ đưa con đi gặp bố không? Cả ông bà ngoại. Cả bác nữa sao?- Đậu Đậu hớn hở ôm tay cô nói.
Thanh Tâm mỉm cười gật đầu, phải, cô muốn trông thấy nụ cười này của Đậu Đậu, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ có thể đánh đổi tất cả…