- Ba, mẹ, con đã
về rồi đây. – Thanh Tâm vui vẻ ấn chuông, thật sự cô đã chuẩn bị ngày
này lâu lắm rồi. Cô vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ có can đảm để quay
lại, đã nghĩ việc gặp lại bố mẹ thực khó khăn nhưng dường như những việc này không quá khó như cô vẫn tưởng.
- Thanh Tâm, con về rồi, về rồi. Ông, Thanh Hân,… nhanh lên, tiểu Tâm của chúng ta về rồi- Đình
phu nhân xúc động chạy ra mở cửa. Bốn năm rồi, Tiểu Tâm- con gái bà cũng chịu trở về. Con bé trông khác quá, bốn năm trông nó trưởng thành hơn,
cũng xinh đẹp hơn trước.
- Con chào bà ngoại.- Đậu Đậu lễ phép từ sau lưng Thanh Tâm bước ra khoanh tay cúi đầu chào trưởng bối.
- Thằng bé này, thằng bé này là con ai?- Đình phu nhân ngỡ ngàng nhìn cô, trong lòng bà có một dự cảm bất an.
- Mẹ, có gì vào nhà nói chuyện, Đậu Đậu vào đi con.- Cô tự nhiên kéo thằng bé cùng mẹ vào trong nhà.
Đình phu nhân mang cho hai mẹ con cốc nước trái cây rồi cũng vội ngồi xuống. Thật trùng hợp, hôm nay gia đình Thanh Hân cũng ghé qua đây ăn cơm, mọi người dùng ánh mắt tra khảo nhìn chằm chằm Thanh Tâm cùng sinh vật lạ
còn đang chạy nhảy trong sân.
- Được rồi, con sẽ kể, sẽ kể
hết.- Thanh Tâm chắp tay xin lỗi, cô có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ
đang bùng lên trong mắt bố mình. Có lẽ hôm nay cô khó mà qua khỏi, có
khi sẽ bị tống ra khỏi nhà, xóa tên trong hộ khẩu cũng nên.
Cô kể hết cho mọi người nghe toàn bộ câu chuyện từ việc cô nói dối đi nước ngoài
nhưng thực ra là đi Thượng Hải đến việc hạ sinh Đậu Đậu, rồi đến công
việc của cô như thế nào. Thanh Tâm thở phào, cuối cùng cô cũng đã nói
hết ra, lòng cảm giác thật thanh thản. Bí mật này bốn năm qua cô đã phải cất công giấu diếm giờ lại có thể tự tin kể hết. Những lời nói không đề cập đến khó khăn vất vả của cô nhưng Thanh Tâm càng không muốn nói.
Khoảng thời gian đó cô không muốn nghĩ lại, cũng không muốn làm mọi
người thêm đau lòng. Cô hoàn thành xong tóm tắt bốn nắm cuộc đời, nhắm
mắt lắng nghe bố mẹ quyết định số phận mình. Cả nhà vẫn im lặng như cũ,
dường như chỉ còn tiếng thở dài não nề minh chứng cho sự tồn tại của mọi người.
- Vậy, thằng bé là con ai? Không lẽ là con cháu Tô
gia.- Đình lão gia chậm rãi nhìn chằm chằm con gái, ông buông ra nghi
vấn đang lớn dần trong lòng mọi người. Con gái út của ông, đứa con gái
ông yêu thương hết mực, bốn năm qua hai ông bà tưởng con bé sang Mĩ học. Hi vọng cuộc sống con bé sẽ khác trước, hi vọng con bé sẽ gặp được
người đàn ông yêu thương nó để nó có thể quên đi những kí ức đau buồn
của quá khứ vậy mà giờ nó lại dắt về một thằng bé, có lẽ bốn năm qua con gái hai người không sống sung sướng như họ tưởng.
Thanh Tâm khẽ gật đầu. Cô thà để ông bà mắng chửi đánh đập mình còn hơn nghe ông bà thở dài bất lực.
Thanh Hân tiến đến bên cạnh cô, cô đưa tay vỗ về em gái:
- Vậy, Nhật Thiên có biết không?- Câu hỏi nhưng dường như là lời khẳng định.
Nếu anh ta biết thì có lẽ em cô sẽ không một mình về đây, cũng không
phải tất bật suốt bốn năm qua.
Thanh Tâm thở dài, nặng nề trả
lời: “ Là em giấu anh ấy. Nhưng lần này em trở về em cũng có quyết định
của mình rồi. Đậu Đậu cũng cần có bố, em nghĩ cả Đậu Đậu và bố của nó
đều cần được biết.”
Cha mẹ nào lại không thương con, Đình phu
nhân và Đình lão gia quả thực rất lo cho Thanh Tâm, cho dù xã hội giờ
cũng hiện đại hơn trước nhưng có lẽ người phương Đông vẫn khá dè dặt về
vấn đề này. Điều ông bà lo là miệng lưỡi người đời, rồi tương lai của
con gái họ sẽ ra sao, cả cuộc đời của cháu hai người nữa? Nghĩ đến những năm tháng cô bươn chải, sinh con, chăm con một mình mà Đình phu nhân
không kìm được nước mắt, bà nghẹn ngào: “ Thanh Tâm, sao con lại như
vậy? Sao con có thể giấu gia đình chuyện động trời như thế? Bốn năm qua
con vất vả, con cực khổ như vậy, tại sao con không nói cho chúng ta
biết. Con có còn coi ta là mẹ của con hay không?”
Thanh Tâm đau
khổ nhìn mẹ mình, bốn năm qua hai người già đi nhiều. Mẹ cô tóc cũng
ngày càng bạc hơn, bố cô thì gầy hơn trước, những nếp nhăn trên khuôn
mặt cũng nhiều lên. Cô là đứa con gái bất hiếu, 28 tuổi rồi mà còn khiến bố mẹ phải lo nghĩ, phải phiền lòng. Đình Thanh Tâm, mày đã làm ra cái
chuyện gì rồi thế này?
Đình lão gia cũng im lặng, ông rất giận
con nhưng càng giận bao nhiêu thì lại càng thương Thanh Tâm bấy nhiêu,
con bé chắc phải vất vả lắm, nuôi thằng bé ngoan ngoãn thế này. Thấy
con gái vẫn ngồi im không nhúc nhích, ông cũng buông lỏng suy nghĩ, xoa
trán nói: “ Con đưa thằng bé lên nghỉ ngơi trước đi, chắc hai mẹ con
cũng mệt rồi. Chuyện ngày mai để mai tính, con về đây là tốt rồi”. Ông
cũng mệt rồi, cũng không muốn truy cứu chuyện quá khứ nữa, Thanh Tâm
cũng bình an trở về thế là ông yên tâm rồi.
Thanh Tâm run run
ngẩng mặt lên, cô biết bố mẹ đã tha thứ cho mình, cô thật đáng trách,
thật vô dụng chỉ biết làm xấu mặt Đình gia. Có cho cô tạ lỗi ngàn lần
cũng không thể nào xoa dịu được sự tổn thương, tức giận trong lòng hai
người. Nghĩ vậy mắt cô cũng dần hoen đỏ, cô sai rồi, cô ân hận rồi…
Thanh Hân ôm cô vào lòng vỗ về, giờ cô cũng là mẹ rồi, sao cô lại không
hiểu suy nghĩ của Thanh Tâm. Cô chỉ thấy mình đáng trách, tại sao hai
người vẫn viết thư qua lại, cô lại vô tư không nghi ngờ trước những lí
do ngớ ngẩn mà em gái mình bịa ra để không phảo chat webcome, tại sao
lại vô tâm để em gái phải vất vả một mình. So với việc giận Thanh Tâm,
Thanh Hân thấy giận bản thân mình hơn.
Hai mẹ con tắm rửa sạch sẽ xong cũng hơn 2 giờ chiều, Đậu Đậu mệt mỏi nằm trên giường ngủ, Thanh
Tâm vội cầm điện thoại soạn tin nhắn : “Nhật Thiên, em có chuyện quan
trọng muốn nói với anh. Mai anh có rảnh không”
Tin nhắn hồi đáp
đến nhanh hơn cô tưởng. Anh hẹn cô sáng mai ở công ty lúc 9 giờ. Tin
nhắn này của anh, Thanh Tâm thấy có chút gì đó là lạ nhưng cô cũng không mấy bận tâm nữa. Cuộc hẹn của cô đã được xác lập vậy là cô yên tâm rồi.
Thanh Tâm nằm xuống mỉm cười rạng rỡ, đắp chăn cho mình và Đậu Đậu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Tít….tít…tít- Băng Hi cầm điện thoại lên đọc tin nhắn rồi mỉm cười ấn nút xóa. Muốn
níu kéo người đàn ông của cô, không đơn giản thế đâu.
Tô thị
- Thanh Tâm, à chị Đình, chị không thể vào. Tô tổng đang bận, căn dặn em không
cho bất cứ ai vào… khoan đã chị nghe em nói hết.- thư kí Giang chật vật
kéo cô lại. Thanh Tâm nở nụ cười đáp: “ Em yên tâm chị đã có lịch hẹn
với sếp em rồi, không cần lo mọi trách nhiệm chị sẽ gánh lấy, mau tránh
ra.” Cô nhanh nhẹn luồn lách hướng đến cửa phòng tổng giám đốc. Hôm nay
thư kí Giang rất lạ.
- Chị em nói thật chị không thể.- thư ký Giang đứng chắn mình trước phòng làm việc.
Cuối cùng Thanh Tâm phải dùng chiêu quen : “ Thư kí Giang, nhìn kìa Châu
Kiệt Luân, ở bên đó…” Thanh Tâm sửng sốt chỉ tay, Giang thư kí cười
lạnh: “ Chị không lừa được em đâu. Đến Châu Kiệt Luân là ai em còn không biết nói gì đến hâm mộ.”
Cô chán nản nhìn sang tập tài liệu trên
bàn, thư kí Giang, chị xin lỗi. Nghĩ rồi cô hất tung tài liệu lên, cô
đoán không sai trai đẹp không có tác dụng nhưng công việc thì đương
nhiên. Cô vui vẻ mở cửa phòng Tô tổng, không có ai, mắt Thanh Tâm dáo
dác tìm kiếm, bỗng cô phát hiện ra ánh sáng từ phía phòng nghỉ, cô bước
đến, dùng hết sức mình đẩy cửa xông vào rồi hét lớn:
- Nhật Thiên, Đậu Đậu là con trai của anh…
Vừa dứt lời, cô bị cảnh tượng trước mặt làm cho đứng hình. Băng Hi đang
quấn lấy Nhật Thiên, áo ngoài đã cởi ra chỉ còn lại chiếc áo lót ren đỏ
đang gắng gượng kìm hãm vòng một của cô ta. Nhật Thiên say đắm nhìn vào
mắt cô ta, đôi môi hai người cũng quấn quít.
Khuôn mặt cô trắng bệch, từng ngón tay run rẩy:
- Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng.
Nói rồi cô đóng sầm cửa lại, lao ngay ra ngoài.
- Chị, chị có sao không? – Thư ký Giang Thấy bộ dạng hốt hoảng của cô thì ái
ngại kéo cô lại. Tất cả những gì cô đoán đều đúng.
- Không,
tôi không sao… Hức… tôi xin lỗi. Tôi hơi mệt.- Thanh Tâm cúi gằm mặt, cô gỡ tay thư ký Giang ra khỏi mình rồi loạng choạng lao về phía trước.
Thanh Tâm không đi thang máy mà chọn ra chỗ cầu thang ngồi. Dù gì cô cũng
từng là thư ký ở đây cô không muốn mọi người chỉ trỏ mình. Nước mắt
không hẹn mà rủ nhau chạy dài trên mặt. Thanh Tâm không biết mình sao
nữa. Chỉ là chỗ này của cô. Đau. Rất đau. Vô cùng đau. Đây chẳng phải là kết cục mày mong muốn sao. Tốt rồi, anh ấy không theo mày nữa, anh ấy
về với Băng Hi, bây giờ anh ấy cũng nhìn mày bằng ánh mắt xa lạ rồi.
Đáng lẽ mày phải vui vẻ mới đúng chứ, tại sao lại thế này. Thanh Tâm
lẳng lặng ngồi đó, khóc cho đến khi nước mắt đã khô cạn mới lững thững
bước ra.
Nhật Thiên đang chăm chú xem tài liệu thì bị một vòng
tay từ đằng sau bịt mắt lại, một giọng nói nũng nịu vang lên: “ Đoán xem là ai nào?” Băng Hi cố tình ăn mặc thật khêu gợi đến gặp anh, hôm nay
Thanh Tâm sẽ đến, tôi sẽ cho cô biết không một ai có thể động vào đồ của Doãn Băng Hi này. Vụ tai nạn ô tô đã làm thay đổi cuộc đời cô, Nhật
Thiên hoàn toàn mất đi kí ức về Thanh Tâm, bây giờ người mà anh quan tâm chỉ có riêng mình cô. Ngày hôm ấy gặp anh trong bệnh viện, anh lại chủ
động chạy đến ôm cô như lần gặp lại của hai người vậy. Nhật Thiên mừng
rỡ, sung sướng ôm cô vào lòng. Băng Hi, cuối cùng anh cũng tìm được em
rồi, anh sẽ không để em rời xa anh bất cứ lần nào nữa.
- Chị
Đình đợi em với.- Giang thư kí vội vã đuổi theo, nếu biết trước cô đã
nói rõ cho Thanh Tâm biết, đã không để chị ấy phải nhìn thấy cảnh tượng
vừa rồi.
Trời đã vào độ cuối thu, cây cối nhuộm đủ sắc màu rực rỡ,
lá cũng rụng dần. Vạn vật đang chuyển mình để chuẩn bị cho sự thay đổi
của khí trời Bắc Kinh. Thanh Tâm lẳng lặng đi trên con đường phủ lá vàng rơi, trời thu thật cao thật trong xanh, gió thu cũng đã lạnh dần, lòng
người cũng đổi khác. Những câu nói của thư kí Giang cứ hiện về, Nhật
Thiên bị mất trí nhớ, anh ấy quay trở lại Nhật Thiên khi 30 tuổi, khi mà cái tên Thanh Tâm chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Anh từng cố
gằng nhớ lại, cố gắng tìm kiếm bản thân của những năm qua nhưng thay vì
những kí ức xuất hiện, những cơn đau đầu lại ập đến. Bác sĩ khuyên anh
nên bình tĩnh, kí ức một ngày sẽ quay lại và anh cũng chỉ mắc bệnh quên
tạm thời, không nên gắng gượng bản thân mình quá. Nhưng, con người ta ai lại chấp nhận quên dễ dàng như vậy, nhất là khi anh lại quên đi 5 năm
cuộc đời mình. Anh cố gắng chống chọi với cơn đau, anh đập phá đồ đạc
khi cuối cùng mình vẫn không nhớ ra gì, anh thậm chí còn làm thương tổn
bản thân mình. Bố mẹ anh rất lo lắng, họ không thể chịu đựng cảnh con
trai mình ngày đêm hành hạ chính mình thế nên, họ chấp nhận yêu cầu của
Băng Hi, đồng thời cũng thuyết phục những người xung quanh nói dối anh
những năm tháng qua, không có gì khác biệt, cũng không có gì tốt đẹp cần nhớ lại. Ngay cả cái tên Thanh Tâm, họ cũng không dám nhắc đến.
Vũ Luân bước ra từ Paris’ cakes, vui vẻ nhìn thành quả trong tay. Bốn năm
qua, anh chưa từng ngừng tìm kiếm Thanh Tâm, cô đi Mĩ anh đến Mĩ tìm,
nhưng càng cố gắng bao nhiêu anh càng tuyệt vọng bấy nhiêu. Những lúc
nhớ cô, anh lại đến đây ăn bánh tiramisu rồi lại học cách làm, anh hi
vọng sau này gặp lại cô có thể tự tin mời cô ăn bánh mà mình tự làm.
Bỗng một bóng dáng quen thuộc đi lướt qua, Vũ Luân ngừng thở. Là Thanh
Tâm, không sai chính là cô. Bộp… hộp bánh kem trên tay lăn lông lốc trên đường. Anh vội vã lao về phía trước.Phải giữ cô lại, bằng mọi giá phải
giữ cô lại.
- Thanh… Tâm…
Tô thị
- Thư kí
Giang, cô gái vừa nãy… cô quen sao?- Nhật Thiên thâm trầm nhìn người phụ nữ trước mặt. Không hiểu sao vừa nhìn thấy cô ta anh lại có một cảm
giác thân quen, khi thấy cô khóc anh bối rối đẩy Băng Hi ra. Trong đầu
bỗng có suy nghĩ như bị vợ bắt gian, anh hốt hoảng muốn đuổi theo cô
nhưng cuối cùng lại bị Băng Hi giữ lại. Cả buổi chiều anh không sao tập
trung làm việc được, khuôn mặt của người phụ nữ đó cứ ẩn hiện trong tâm
trí. Anh đã bỏ lỡ cái gì sao? Rốt cuộc cô ta là ai mà lại ảnh hưởng
nhiều đến anh như vậy.
- Vâng, thưa Tô tổng.- Thư kí Giang ái ngại nhìn anh, băn khoăn không biết có nên nói cho anh biết sự thật
không. Tô phu nhân đã từng gặp trực tiếp cô, yêu cầu cô không được nói
cái tên Thanh Tâm trước mặt anh, sợ sẽ ảnh hưởng tới con trai bà.
- Cô lập tức giúp tôi điều tra xem có thật cô ta mang thai con của tôi
không?- Nhật Thiên thấy được băn khoăn trong mắt cô ta nhưng quyết định
không hỏi nữa, bây giờ người quan trọng với anh chỉ có mình Băng Hi, vừa rồi thấy điệu bộ sắp khóc của cô anh bối rối không biết nên cư xử ra
sao. Anh cần phải điều tra rõ vụ này, anh không muốn dính dáng đến bất
kì người phụ nữ nào nữa, dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi.
Thư kí Giang bị câu hỏi của anh làm cho bất ngờ, anh ta không tò mò Thanh
Tâm là ai sao? Vừa rồi nói chuyện với Thanh Tâm, chị ấy cũng bảo cô đừng nói gì cả nhưng cô sao chịu được việc phải nói dối, cô thực sự muốn nói cho Nhật Thiên biết ai mới là người xứng đáng để anh ta yêu thương, che chở. Có lẽ cô nên từ bỏ thôi vì cô cũng chỉ là người ngoài cuộc, Thanh
Tâm, em xin lỗi vì không thể giúp gì cho chị.
Nhật Thiên chăm
chăm nhìn tờ xét nghiệm trên tay. Kết quả giám định: 99,99% là cha con.
Người phụ nữ này thật không tầm thường, cô ta có con với anh, thằng bé
đã hơn 3 tuổi. Chắc cô ta muốn dùng con để uy hiếp anh nhưng tại sao cô
ta lại không xuất hiện nữa, nếu thực sự muốn tiền hẳn cô ta đã phải quay lại. Vậy động cơ của cô ta là gì, dù bằng bất cứ giá nào anh cũng phải
giải quyết, anh không thể để Băng Hi vì mình mà phiền lòng hơn nữa. Nhật Thiên ấn phím gọi: “ Thư kí Giang cô hãy sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn
với cô Đình.”