- Vũ Luân…- Thanh Tâm sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, anh thay đổi nhiều quá, hình như gầy hơn, mặt cũng tiều tụy hơn.
- Thanh Tâm, phải em không? Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. – Vũ Luân chủ
động tiến đến ôm cô thật chặt, anh sẽ mãi bên em, sẽ không để em đi nữa.
- Vũ Luân,tớ lại không giữ lời rồi, lại phải mượn vai cậu một lúc rồi- cuối
cùng nước mắt cũng rơi xuống. Ở bên anh cô có cảm giác an toàn, không
hiểu sao thấy anh nước mắt cô trào ra, bây giờ cô chỉ cần một bờ vai để
tựa vào.
Love Beijing café
Thanh Tâm ái ngại nhìn Vũ Luân rồi mắt lại nhìn xuống cốc sữa trên bàn, cô đã kể mọi chuyện cho anh
nghe, Vũ Luân im lặng nghe hết câu chuyện. Khuôn mặt anh vẫn vậy, vẫn
điềm đạm, tươi cười với cô, ở bên anh cô thực sự có giây phút bình yên
của riêng mình. Cô cũng đã từng muốn thử mở lòng với anh. Nhưng cô nhận
ra cái gì cũng không thể gượng ép được nhất là tình cảm. Anh rất tốt,
cũng rất chu đáo nhưng anh không dành cho cô, cô không xứng với anh. Anh nên có người phụ nữ tốt đẹp hơn ở bên để yêu thương anh, làm những việc tốt nhất cho anh, dành cho anh tình cảm mà cô mãi không cho anh được.
- Thằng bé tên là gì?- Cuối cùng Vũ Luân cũng nặng nề cất tiếng. Anh thua rồi,
anh không thể bỏ mặc cô được, cô có con cũng không sao, anh nguyện ý làm người cha của nó, mọi thứ của cô anh đều yêu quý.
- Đình
Nhật Tuệ, nhưng tớ hay gọi là Đậu Đậu- Thanh Tâm nhẹ giọng đáp, không
hiểu sao trong lòng cô cảm thấy rất tội lỗi như cô đã làm tổn thương Vũ
Luân vậy.
- Cái tên rất hay, hôm nào cho tớ ra mắt nhé. Hẳn
con cậu rất đẹp trai giống…tớ. Mà cậu định về hẳn hay là quay lại Thượng Hải.- Vũ Luân gượng cười, đến tên thằng bé cũng hao hao Nhật Thiên thì
hẳn anh ta có vị trí như thế nào trong lòng cô.
Thanh Tâm thấy
anh cười cũng thả lỏng, ngồi vui vẻ kể về bốn năm qua cô sống thế nào,
gặp lại Vũ Luân khiến tâm trạng cô phấn chấn không ít, đúng cô cũng cần
bắt đầu lại, cô sẽ lấy độc trị độc, cô sẽ không rời đi nữa, sẽ ở đây và
sẽ quên anh đi.
- Chào mừng cô Đình Thanh Tâm, mọi người vỗ tay
mừng trưởng phòng marketing mới của chúng ta nào.- Giám đốc công ty đưa
cô đến trước mặt mọi người giới thiệu. Thế cũng đủ hiểu Giang San đã
dành cho cô bao nhiêu ưu ái, thật sự rất cảm ơn chị ấy.
Thanh Tâm vui vẻ chào hỏi: “ Xin chào mọi người, xin tự giới thiệu tôi là Đình
Thanh Tâm, sau này xin mọi người giúp đỡ ạ.” Hôm nay là ngày đầu tiên
nhận việc ở công ty nên Thanh Tâm mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp
với zip và vest đen truyền thống, cả người toát lên một phong thái tự
tin, chuyên nghiệp. Cô vui vẻ cầm túi bánh kẹo phát cho từng người coi
như quà ra mắt của cô, bỗng mắt dừng lại ở một bóng hình quen thuộc.
Hiểu Như tức giận ôm lấy cô, vừa mắng vừa khóc: “ Con bạn xấu xa, cậu đã đi
đâu vậy? Đồ tồi. Mình ghét cậu, mình ghét cậu, đánh cậu chết luôn.”
Thanh Tâm cũng không kìm được nước mắt, cô ôm Hiểu Như chặt hơn, mồm
liên tục xin lỗi. Gặp lại Hiểu Như thật bất ngờ, hóa ra cô ấy đã nghỉ
việc ở Tô thị, bây giờ cũng làm trong công ty cô.Hiểu Như không chịu
được công việc hành chính buồn tẻ nên quyết định chuyển sang đây. Dù sao mĩ phẩm cũng là thứ cô yêu thích. Không hẹn mà gặp, vui có, mừng có,
cả buồn cũng có nốt. Hiểu Như tức giận đánh cô, mắng chửi cô quên bạn,
mắng cô ích kỉ vì giữ bí mật mà làm mọi người lo lắng nhưng khi thấy cô
khóc, chính Hiểu Như lại bối rối xin lỗi rồi ôm cô vào lòng an ủi. Cô ấy vẫn vậy, đáng yêu và luôn biết nghĩ cho bạn bè. Thanh Tâm bỗng tiếc
nuối bốn năm hèn nhát của mình, cô không nghĩ vì mình lại làm nhiều
người đau lòng như vậy.
- Vậy cậu đưa Đậu Đậu về để nhận cha nhưng Nhật Thiên vì tai nạn nên mất trí nhớ, cậu không muốn tổn hại
đến sức khỏe của anh ta nên rút lui, chịu thua con ả Băng Hi đó. Sao
mình nghe cứ như phim hàn vậy?- Hiểu Như vừa nói vừa gắp nốt miếng sườn
của Thanh Tâm cho vào khay của mình. Hiểu Như vẫn vậy, vẫn tham ăn, luôn thích gắp thức ăn của cô. Nhìn hành động của Tiểu Như làm cô nhớ tới
hồi còn làm thư kí cho Tô tổng, hai người cũng thường xuyên ăn ở canteen cùng nhau.
- Ừ, đại khái là vậy.- Thanh Tâm đưa miếng đậu
lên miệng, cơm canteen ở đây không ngon bằng Thượng Hải nhưng cũng tạm
được. Đậu Đậu cũng đã hoàn thành thủ tục nhập học mới, hôm nay thằng bé
đã bắt đầu đi học, ở với bố mẹ cô cũng bớt vất vả hơn. Mẹ cô cực thương
thằng bé, không muốn cho cháu đi học sớm. Ông ngoại cũng hay đưa Đậu Đậu đi câu cá, hai ông bà thực sự rất yêu thương thằng bé như cháu nội vậy.
Điện thoại reo lên, thư kí Giang gọi. Thanh Tâm nhìn vào màn hình. Có chuyện gì sao? Cô vội bắt máy: “ Alo, sao thế em?”
- Chị Tâm, nguy rồi Nhật Thiên biết Đậu Đậu là con anh ấy rồi. Anh ấy bảo em hẹn gặp chị- thư kí Giang gọi báo tin, giọng đầy hoảng hốt.
Thanh Tâm cả người chấn động, không được bằng mọi giá cô phải giấu đi chuyện
này, cô bình tĩnh trấn an: “ Không sao đâu, Em nhắn cho chị địa chỉ tan
làm chị sẽ đến.”
Hiểu Như thấy sắc mặt của Thanh Tâm không được
tốt, lo lắng hỏi: “ Sao thế, Nhật Thiên biết rồi à?”. Thanh Tâm lo âu
nhìn bạn rồi gật đầu.
Rose’s café
Thanh Tâm chỉnh lại trang phục rồi tự tin đứng trước mặt anh, cô phải thật hoàn hảo để anh không nhận ra sơ sót nào.
- Xin lỗi, tôi đến muộn.
- Không sao, mời ngồi.Cô uống gì?- Nhật Thiên lịch sự chào hỏi cô.
- Cho tôi nước lọc được rồi. – Thanh Tâm tạo cho mình bề ngoài lạnh nhạt nhất.
Nhật Thiên gọi phục vụ cho cô rồi đan tay vào nhau. Anh im lặng chờ cô uống chút nước.
Nhật Thiên thản nhiên lấy một điếu thuốc trong hộp, anh nhìn về phía cô:
- Cô không phiền chứ.
Thanh Tâm bất ngờ nhìn anh. Những ngày trước cô chưa bao giờ thấy anh hút
thuốc lá. Cô vốn tưởng anh không thích hút thuốc thì ra anh chỉ không
hút trước mặt cô thôi. Nếu như trước kia thì có thể vì anh lo cho sức
khỏe của cô cũng như của tiểu bảo còn bây giờ cô cũng không khác mấy
người phụ nữ qua đường là mấy. Thanh Tâm hơi khó chịu một chút nhưng cô
vẫn đồng ý cho anh hút thuốc.
Nhật Thiên thở một làn khói bạc bay lên trong không khí:
- Chuyện của Đậu Đậu, tôi không muốn nuôi thằng bé.
Thanh Tâm siết chặt chiếc zip đang mặc. Cô vẫn tự thuyết phục mình phải bình
tĩnh, phải cứng cỏi hơn. Cô biết vì anh tạm thời không nhớ đến cô, không nhớ đến Đậu Đậu nên anh mới lạnh lùng như vậy. Cô đã nghĩ vậy, cũng tự
ép bản thân phải đối diện với những trường hợp xấu nhất nhưng cô vẫn rất đau, rất đau khi anh chối bỏ cô, chổi bỏ Đậu Đậu. Thanh Tâm hít thở sâu bình ổn tâm trạng đang hỗn loạn của mình. Cô nên vui mới phải, chí ít
anh không dành Đậu Đậu với cô:
- Đây cũng là điều tôi mong muốn.
Nhật Thiên lại không nghĩ cô dễ chấp nhận như vậy, người phụ nữ này lại làm
anh bất ngờ. Anh thấy thái độ khác biệt hoàn toàn của cô so với lần gặp
trước thì trong lòng có chút khó chịu. Anh cũng không hiểu cảm xúc ấy từ đâu nữa.
- Tốt thôi. Cô nhận số tiền này đi. Đây là số tiền
tôi trợ cấp cho cô và con trong suốt quãng đời còn lại. Tôi mong cô đừng mang chuyện này nói ra bên ngoài, nhất là đừng uy hiếp vợ sắp cưới của
tôi. Con tôi sẽ thăm theo định kì. Dù sao đứa bé cũng là con tôi, tôi
nên có trách nhiệm với nó. – Anh bình tĩnh nói ra kế hoạch của mình đồng thời cũng vứt cho cô một tấm thẻ.
Thanh Tâm sững người nhìn anh. Thì ra anh cũng có thể tuyệt tình như vậy. Nghe anh nói hết những lời
nói đó, Thanh Tâm đã phải kìm nén rất nhiều. Nói cô không đau lòng là
nói dối nhưng so với đau lòng cô càng tức giận hơn. Anh nghĩ cô là hạng
phụ nữ rẻ tiền có con với anh để mua lợi cho bản thân sao. Anh quá coi
thường cô rồi.
- Nhật Thiên, hình như anh hiểu sai ý tôi
rồi. Lần đó là tôi nhất thời hồ đồ thôi. Cả tôi, cả con đều không cần
tình cảm bố thí của anh, cũng không cần anh trợ cấp. Tôi tự nuôi con
được. Anh yên tâm tôi không quyền không thế, tôi không dại gì chọc giận
những người như anh. – Cô tức giận cầm tấm thẻ vàng lên bẻ làm đôi rồi
hất nước vào mặt anh. Sau đó cô giậm chân bước ra khỏi cửa hàng. Đúng cô làm rất đúng.
Nhật Thiên lần đầu tiên bị phụ nữ dùng thái độ
khinh khỉnh như vậy đối đãi. Trong lòng anh tất nhiên rất không vui. Thì ra anh lại suy nghĩ quá nhiều, tự chuốc phiền toái vào mình. Nhưng nghĩ thế nào, anh cũng rất muốn đến xem mặt mũi giọt máu mình vô tình tạo ra thế nào. Anh cũng rất tò mò xem người phụ nữ đanh đá như cô ta nuôi dạy con thế nào.
Thanh Tâm khó khăn lắm mới xin phép bố mẹ được dọn
ra ngoài ở. Dù sao chi nhánh bên Bắc Kinh khá xa so với nhà bố mẹ cô,
thêm nữa xung quanh lại không có nhà trẻ nên cuối cùng dù không nỡ xa
cháu nhưng hai người vẫn đành chấp thuận. Căn hộ mẹ con cô thuê không
rộng lắm vì cô không còn nhiều tiền nhất là khi về đây cô phải lo bao
nhiêu việc. Thanh Tâm lấy chút tiền mình tiết kiệm để thuê nhà đồng thời sắm chút đồ đạc. Cô mua cho thằng bé một chiếc giường nhỏ, một giá sách cùng một chiếc tủ nhỏ đựng quần áo. Đậu Đậu rất ngoan thằng bé không
cằn nhằn gì về cuộc sống hiện tại, có lẽ điều mà duy nhất nó khó chịu là cô không chịu sắm sửa gì cho mình cả. Thanh Tâm hiện tại vẫn phải nằm
trên ghế sopha, tài sản duy nhất được chủ cũ để lại. Thanh Tâm vẫn coi
đó là nơi làm việc cùng chỗ ngủ của mình. Chiếc bếp ga là đồ chị Thanh
Hân tặng cho nhà cô. Cũng nhờ có nó mà cả hai mẹ con ăn ở nhà đỡ tốn kém hơn. Căn cứ địa này cô không nói cho mọi người biết vì nếu bố mẹ cô mà
biết chắc chắn sẽ lôi cô về cho bằng được. Thanh Tâm cũng mua một chiếc
tủ lạnh nhỏ, tạm thời có chỗ bảo quản đồ ăn. Căn phòng này còn thiếu đủ
thứ, tivi không có. Thanh Tâm nhờ có công việc cũng bớt nhàm chán hơn.
Thêm nữa cô nghĩ nhà càng thoáng càng dễ lau dọn. Đậu Đậu thì rảnh rang
hơn nhiều, không có tivi thằng bé chỉ còn biết quấy mẹ cho mượn ipad để
nghịch ngợm. Thanh Tâm như thường lệ vẫn cho con chơi nhưng siết chặt
thời gian. Căn hộ cũng không có máy giặt nên tạm thời cô phải giặt tay
trong cái thời tiết trời bắt đầu trở lạnh. Thanh Tâm có cảm giác mình
giống mấy nàng dâu ngày xưa bị mẹ chồng hành hạ vậy. Cuộc sống bây giờ
của cô cũng khốn khó như thời chiến, cô và con phải đun nước để phích
dùng dần. Dùng nước nóng kiểu này làm khuôn mặt của Đậu Đậu bị nẻ trông
rất đáng yêu. Cô thì không bị vì có mĩ phẩm gửi đến của công ty, nhất là kem chống nẻ mặt. Nhưng mấy mĩ phẩm ấy không hiệu quả với tay của cô,
đôi tay vẫn đỏ lựng, nhiều lúc còn đau rát, tê buốt.Đậu Đậu thà chết
không chịu bôi kem nên mỗi tối cô đành lén thoa một ít lên mặt con.
Thanh Tâm giặt xong quần áo thì mang ra ban công phơi. Lúc cô quay lại thì
thấy thằng bé đang nhìn chằm chằm vào ipad, trên màn hình ipad xuất hiện mấy giọt nước lóng lánh. Cô rón rén lại gần nhìn xem trong đó cò gì mà
làm thằng con sắt đá của cô phải khóc. Khi nhìn thấy nội dung trong
ipad, cô lập tức giật máy lại. Cô đau xót lau nước mắt cho con. Bài báo
về cuộc hôn nhân sắp tới của Nhật Thiên và Băng Hi. Những tin tức này,
Đậu Đậu có bao giờ quan tâm nhưng sao hôm nay lại thấy thằng bé mò mẫm
đọc. Cô đau xót lau nước mắt cho con rồi ôm thằng bé vào lòng. Xem ra
yêu cầu gặp mặt của Nhật Thiên, cô vẫn nên chấp nhận.
Đậu Đậu
thấy mẹ ôm mình thì lập tức nín khóc. Dù sao chú Nhật Thiên cũng không
thể ở bên mẹ con cậu được nữa. Điều này mẹ đã nói rất nhiều lần rồi, chỉ là cậu vẫn cố nghĩ là không phải, còn ảo tưởng chú Nhật Thiên cưới mẹ
rồi cậu có một gia đình trọn vẹn. Chỉ là mấy ngày nay cậu quả thực rất
nhớ chú, khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi chơi mà mẹ không ở bên nên cậu
mới lén tìm kiếm tên của chú Nhật Thiên. Chỉ là cậu còn nhớ, chú Nhật
Thiên từng nói rằng nếu nhớ chú thì lên mạng gõ tên chú vào chắc chắn sẽ tìm được thông tin của chú. Cậu vốn chỉ định xem xét chút ít, nào ngờ
lại thấy tin chú sắp kết hôn nên bỗng chốc nước mắt ở đâu lại trào ra.
Đậu Đậu ngoan ngoãn vỗ về Thanh Tâm, cậu không nên để mẹ buồn. Người như vậy không xứng với mẹ. Thanh Tâm ôm chặt thằng bé. Không chỉ Đậu Đậu,
cô cũng rất nhớ anh.