Đã lâu không gặp- Băng Hi mỉa mai đi về phía cô. Thanh Tâm theo phép lịch sự cũng đưa tay ra
bắt. Nhìn đôi bàn tay đỏ lựng khô ráp của cô, Băng Hi lại tỏ ra ghê tởm
không thèm bắt. Cô ta lướt qua cô, thái độ khinh khỉnh rõ mồn một trên
mặt. Thanh Tâm cũng ý thức đôi bàn tay của mình có bao phần đáng sợ, cô
ái ngại đeo găng tay vào. Cô không muốn dọa mấy nhân viên hoảng sợ nữa.
Nhưng cũng thật may nhờ đôi tay này cô không phải chạm vào mấy thứ dơ
bẩn.
Cô cũng không biết Băng Hi lại quan tâm đến công ty cô như
vậy hoặc là cô ta cố tình diễu qua diễu lại trước mặt cô để phô bày tình yêu thắm thiết của cô ta cùng Nhật Thiên. Thanh Tâm quả thực bận rộn
nên chẳng còn thời gian tán thưởng vở kịch cùng cô ta. Đây là cô hội tốt để tăng tiền thưởng của cô, cô cũng cần phải tận dụng.
Hôm nay
lại đúng ngày mở họp báo ra mắt sản phẩm mới. Tât nhiên không thể thiếu
gương mặt đại diện là Băng Hi. Băng Hi sau khi thay xong trang phục,
trang điểm một chút vẫn ngồi lì ở bên trong. Hiểu Như bước vội vào phòng trang điểm, sao đến giờ rồi mà cô ta vẫn chưa ra.
- Cô Băng Hi, đã đến giờ rồi. Nên ra thôi.
Băng Hi chăm chú nhìn móng tay mình, không thèm đếm xỉa đến Hiểu Như.
Hiểu Như nhắc lại nhiều lần thấy không động tĩnh gì đành gọi Thanh Tâm đến.
- Tiểu thư Băng Hi, phóng viên đã đến đông đủ rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.
Băng Hi vẫn duy trì tập trung của mình vào móng tay, cô thờ ơ tiếp tục gây khó dễ Thanh Tâm:
- Cô còn biết tôi là nhân vật chính cơ à? Vậy cho tôi hỏi tại sao mấy tấm áp phích in hình của tôi lại vừa bẩn vừa nhem nhuốc thế. Cô không thu xếp
lau lại thì tôi sẽ không ra ngoài.
Thanh Tâm dù sao không nên
đắc tội với cô ta, ít nhất trong khoảng thời gian này. Những tấm áp
phích toàn cỡ lớn, từ lối vào đều trải đầy áp phích của cô ta, cô cũng
sắn tay giúp đỡ mọi người. Tấm áp phích mà cô phụ trách ở ngay lối
ngoài, Thanh Tâm chịu đựng cơn đau từ tay tiếp tục rướn người lên lau.
Nhật Thiên vì Băng Hi năn nỉ nên cũng quyết định đến xem một chút. Khi anh
vừa bước vào đã bị một bóng dáng phụ nữ thân thuộc gây chú ý. Anh thấy
cô cần mẫn lau áp phích, bàn tay chạm nước lạnh nên liên tục phải hơ
trước miệng. Nhật Thiên lại cảm thấy có chút không thoải mái, anh nghĩ
vì sự tồn tại của người phụ nữ này. Anh rảo bước tiến gần hơn về phía cô không một tiếng động. Cho đến khi cô nhón chân lau lên cao sắp ngã anh
lập tức đưa tay đỡ lấy cô. Thanh Tâm quay ra vội vàng cảm ơn nhưng khi
nhìn thấy người giúp mình, cô nhanh chóng tách mình ra khỏi anh, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm. Cô cung kính cúi chào anh rồi lại quay ra tiếp
tục công việc của mình. Nhật Thiên thấy mình bị cô cho ra rìa thì tức
giận quay người đi nhưng anh lại không tự chủ vẫn chọn những vị trí rất
gần cô.
Hiểu Như lau xong tấm áp phích của mình thì chạy ngay ra với Thanh Tâm, cô cầm tay bạn lên, tức giận mắng mỏ:
- Mình biết ngay mà. Câu xem tay cậu bị cước khô nẻ thế này cậu còn định làm
đến bao giờ. May mà Đậu Đậu nhắn tin cho mình chứ nhìn cái mặt lạnh của
cậu cả ngày mình cũng không biết.
Thanh Tâm cảm kích nhìn Hiểu
Như. Cô về Bắc Kinh được sống với gia đình, bạn bè cô mới thấy hành động bốn năm của mình ngu ngốc biết bao. Hiểu Như đẩy Thanh Tâm ra ghế ngồi
còn mình hoàn thành nốt công việc cho cô. Thanh Tâm ngồi trên ghế mới
khẽ kéo áo chùm đôi bàn tay khô nẻ của mình lên, cô lục trong áo tuýp
thuốc rồi khó khăn vặn nắp ra. Tay cô nứt toác ra rồi, bây giờ dùng lực
vặn sợ sẽ chảy máu mất. Cô còn đang loay hoay không biết làm sao thì đôi giày da đen dừng lại trước mặt cô. Anh nhẹ nhàng lấy tuýp thuốc lên vặn nắp rồi thản nhiên bôi cho cô. Lúc Thanh Tâm phản ứng lại đã thấy Nhật
Thiên đóng nắp lại. Anh nhẹ nhàng đút thuốc vào trong túi áo cô rồi trở
lại vị trí của mình.
Nhật Thiên không biết mình bị sao nữa. Anh
đến đây rõ ràng vì Băng Hi mà lại liên tục nhìn ngắm người phụ nữ này.
Nhìn thấy tay cô vì cước mà nứt toác anh lại cảm thấy đau rát như chính
bản thân đang nếm trải. Cô loay hoay với tuýp thuốc anh lại không đành
lòng mà bước đến giúp cô.
Thanh Tâm có chút cảm động vì hành
động của anh nhưng nhanh chóng ép bản thân quên đi dù trong tim vẫn nhảy nhót vô số đốm lửa nhỏ.
Băng Hi sau khi thấy thành quả của đội
Thanh Tâm thì không cằn nhằn nữa mà chịu hợp tác đi ra ngoài. Một phần
cũng do cô nghe tin anh đã đến.
Buổi ra mắt rất thành công, Thanh Tâm cũng vì thế mà thêm vui vẻ. Cô nhanh chóng kết thúc họp báo rồi lái xe về nhà. May mà cô vẫn còn giữ phương tiện duy nhất của mình nếu
không cô không biết mình phải đi lại thế nào.
Thanh Tâm vừa bước vào nhà đã thấy một lớn một nhỏ đang ngồi xem tivi. Nhà cô, từ bao giờ lại đầy đủ thế này.
- A, mẹ về rồi. Mẹ xem, có bạn mẹ đến chơi. Chú còn cho nhà mình rất nhiều
đồ. Cả máy giặt cùng bình nóng lạnh nữa. Mẹ có nhiều bạn tốt thật.
Thanh Tâm ôm thằng con đang ba hoa nói lắm của mình vào lòng. Vũ Luân mua
nhiều đồ quá. Cuối cùng cũng tạm xem thành nhà rồi. Cô ái ngại nhìn anh.
- Sao cậu biết tớ ở đây? Chỗ đồ đạc này nữa. Cậu mua lắm thế.
Vũ Luân mỉm cười nhìn cô. Vừa bước vào nhà anh đã rất ngỡ ngàng, anh còn
nghĩ thám tử điều tra linh tinh, đây đâu giống một nơi có người nhưng
khi thấy Đậu Đậu nhảy chân sáo trên hành lang, có một phút anh như nhìn
thấy Thanh Tâm trong thằng bé. Vì vậy anh mới chắc chắn đây là nhà cô
chính vì thế mà cả chiều nay anh giúp cô tân trang lại căn hộ.
Thanh Tâm cảm kích nhìn anh. Quả thực ngoài anh ra cô không biết nhờ ai giúp thế nên xem ra lần này cô lại phải nhờ anh rồi.
- Một chút đồ đạc thôi. Em đừng khách sáo như thế. Coi như anh trả tiền em
nấu cơm cho anh. Lúc nào anh rảnh sang chơi em nhớ tiếp đãi mấy món ngon ngon một chút.
- Thôi anh em đi, cậu như vậy tớ giả đồ đấy.
Mấy cái món đồ cậu ghi lại giá đi, coi như mình nợ cậu. Cuối tháng có
lương mình trả. Còn khoản ăn uống cậu đến lúc nào cũng được hết.
Vũ Luân biết cô không thích nhờ cậy quá nhiều vào anh nên mấy món đồ anh
đều lấy một phần ba giá. Dù sao anh cũng thích cái cảm giác được chăm
sóc cho cô, anh cũng không muốn thành ý của mình mà cô lại quy đổi ra
tiền nong hết thế. Nghe cái gật đầu cái rụp của Thanh Tâm, Vũ Luân càng
vui vẻ, anh lại có cơ hội qua lại đây thường xuyên rồi.
Vũ Luân
hôm nay trước khi đến đã mua mấy hộp gà rán cùng pizza ở quán cô thích
nhất. Nào ngờ Đậu Đậu cũng mê tít, anh phải công nhận thằng bé rất đáng
yêu, anh vừa tiếp xúc đã mê tít cậu. Ba người vui vẻ ăn uống trò chuyện
như một gia đình thật vậy. Đêm cuối thu, mặc đi cái rét buốt đang ùa về, trong căn hộ nho nhỏ hơi ấm của ba con tim đang cùng nhịp đập đang lan
tỏa…
- Anh yêu, lấy hộ em khăn tắm với. – Băng Hi giọng nũng
nịu kêu Nhật Thiên. Anh bắt đầu chuyển đển căn hộ của cô từ tháng trước, dù sao hai người sẽ sớm kết hôn nên bố mẹ anh cũng không cấm cản. Băng
Hi thật vui sướng vì bây giờ cô có thể gặp anh mọi lúc, được anh cưng
chiều yêu thương hết mực nhưng anh vẫn chưa động vào cô từ hồi ra viện.
Chắc có lẽ anh vẫn chưa thực sự khỏe nên chưa muốn cùng cô làm chuyện
đó.
Nhật Thiên đang bận làm việc nghe thấy tiếng gọi của cô cũng
vội đứng dậy cầm khăn tắm đưa cho. Trời cũng đã trở lạnh, để cô đứng lâu trong phòng tắm rất không tốt cho sức khỏe. Ai ngờ anh vừa quay lại chỗ ngồi thì một bàn tay lả lướt quấn chặt lấy cổ anh, Nhật Thiên giật mình quay lại.
- Băng Hi, sao em còn chưa mặc quần áo.- Nhật
Thiên cố tách tay cô ra khỏi cổ mình. Anh bỗng cảm thấy khó chịu trước
những hành động của cô. Nhiều lúc anh lại cảm thấy ghê sợ trước những
động chạm ấy. Cơ thể anh lại không hề phản ứng trước cô, thâm chí lại có phần bài xích.
- Em muốn điều anh đang nghĩ ấy. Chúng ta…-
Băng Hi mạnh dạn ngồi lên đùi Nhật Thiên, tay nhẹ nhàng tháo chiếc khăn
tắm trên người. Cô áp sát gò hồng vào người anh, cố gắng khơi dậy hứng
thú trong anh. Nhật Thiên khó xử đẩy cô ra, anh quả thực không có một
chút phản ứng nào trước cơ thể nóng bỏng này, thậm chí anh lại nhìn cô
mà nghĩ tới thân hình của người phụ nữ đó. Anh không hiểu trong đầu mình có thứ gì nữa, anh hoàn toàn không nhớ gì về quãng thời gian 5 năm
trước vừa gặp lại cô,trong đầu anh lại xuất hiện những hình ảnh không
mấy trong sáng về cô. Để đến bây giờ chỉ nghĩ thôi cơ thể cũng phản ứng. Băng Hi thấy thế càng cố tình ướn éo, cọ xát vào cơ thể anh. Cô không
tin hôm nay anh có thể thoát được. Nhật Thiên hoảng sợ đẩy cô ra rồi
chạy vào nhà vệ sinh bỏ mặc lại sự tức giận của người đàn bà trước mắt.
Băng Hi giận dữ mặc quần áo vào rồi ngồi lên giường đợi Nhật Thiên đi
ra.
- Sao anh lại như vậy? Hay anh không yêu em .- Băng Hi giận dỗi nhìn anh chờ câu trả lời.
- Không phải như em nghĩ đâu, chỉ là anh mệt thôi.- Nhật Thiên xoa trán giải
thích. Đây là lần thứ năm họ cãi nhau về vấn đề này.
- Anh không muốn có con với em đúng không? Hay anh muốn bỏ em để theo cô ta, nuôi con hai người…- cô giận dữ quát lên.
Nhật Thiên biết việc anh có con ngoài ý muốn đã làm tổn thương cô, làm cô lo lắng cho tương lai hai người, hơn nữa anh lại có lỗi với cô khi luôn
nghĩ về người phụ nữ khác nhưng cô cũng quá để ý đến những vấn đề đó
rồi. Cô dường như ngày càng thiếu tin tưởng vào anh, vào tình yêu mà anh dành cho cô. Băng Hi bây giờ anh thấy khác xa với Băng Hi bốn năm về
trước. Nhật Thiên thở dài nhìn nhìn cô, thấy nước mắt của cô lòng anh
lại mềm ra, anh ân cần lau nước mắt cho cô. Băng Hi của anh rất mỏng
manh, yếu đuối, anh làm sao lại có thể thương tổn cô.
Hơi thở
bên cạnh đều đều, Băng Hi đã đi vào giấc ngủ. Nhật Thiên thở dài quay
lưng, anh băn khoăn nghĩ đến Thanh Tâm, tại sao tay cô lại thành ra như
vậy, cuộc sống cô có lẽ không thoải mái như anh tưởng, cô khó khăn trong kinh tế sao? Thế tại sao không lấy tiền của anh? Đấy chẳng phải lí do
cô tiếp cận anh sao, hay cô muốn ở anh thứ khác. Người phụ nữ này thật
khó đoán, rốt cuộc cô ta là ai mà có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tư
của anh như vậy. Mắt Nhật Thiên mông lung nhìn ra ngoài trời, mặt trăng
đã bị che khuất chỉ còn hình lưỡi liềm, nhìn bầu trời đêm trong lòng anh càng trống rỗng, anh thực sự phải nhớ ra cô ta là ai.
Thanh Tâm bấu
chặt hai mép áo lại, trời càng về đêm càng lạnh. Có lẽ mùa đông Bắc Kinh ghé sớm hơn cô tưởng. Tiễn Vũ Luân xuống dưới chung cư rồi đợi xe anh
đi khuất mới lẳng lặng bước lên cầu thang.
- Hắt…xiiiiii-
Thanh Tâm đưa tay lên mũi, không lẽ cô cảm lạnh rồi sao, mắt dừng lại
trên bầu trời, trăng khuyết như ngày thường. Ánh sáng yếu ớt len lỏi qua từng tán lá. Thanh Tâm đưa tay nắm bắt tia sáng mỏng manh. Cô với mãi
cũng không nắm bắt được một chút tia sáng nào. Những tia nắng tinh
nghịch không chịu dừng lại trên tay cô, chúng nhảy nhót xuống bậc thềm
rồi lại chạy lân sang vỉa hè. Có những thì nó hiền hiện trước mắt tưởng
như có thể nắm bắt được hóa ra lại khó với tới như thế. Thanh Tâm thít
chặt áo khoác ngoài rồi bước vào phòng.