Thanh Tâm hoảng sợ
nhìn anh, không phải chứ. Khi cô sắp buông tay lại còn phải làm thuốc
giải cho anh sao? Thanh Tâm, mày không thể đi vào vết xe đổ lần nữa,
tuyệt đối không được. Cô giẫy dụa, cô thúc mạnh chân lên muốn anh vì đau mà tỉnh táo một chút nhưng Nhật Thiên đã nhanh hơn. Anh lấy tay giữ
chặt đầu gối cô lại. Cô hoảng sợ nhìn anh:
- Anh đừng như
vậy, anh đang không tỉnh táo đâu. Tôi biết anh rất khó chịu nhưng đừng
vì thế mà mắc thêm sai lầm. Trước hết anh đi tắm đi được không?
Nhật Thiên cười lạnh, hai tay vẫn siết chặt cô: “ Đi tắm sao? Ngay bây giờ
sao? Để em trốn chắc, không bao giờ. Tô Nhật Thiên anh không phải vì
trúng thuốc mới muốn em, anh muốn em, muốn từ rất lâu rồi.” Nói rồi một
lần nữa áp cô lên giường. khóa chặt tay cô trên đầu. Cả cơ thể to lớn
cũng áp xuống, anh nhìn thần hình mềm mại trên giường. Cô đẹp quá. Mái
tóc đen mượt tỏa trên gối, đôi môi đỏ vì áp bức mà cắn chặt, cô trừng
mắt nhìn anh như để cho anh thấy mình trong mắt cô có bao phần ghê tởm.
Nhật Thiên bật cười, tiếng cười trầm khan vang vọng khắp phòng. Không
ngờ có ngày mày cũng phải cưỡng đoạt phụ nữ lên giường với mày.
- Anh dừng lại đi. Tôi nói cho anh biết, anh làm tôi có thai thì tôi sẽ phá nó. Tôi không ngu ngốc nữa đâu.
Nhật Thiên sững sờ nhìn cô. Đây đâu phải là Thanh Tâm mà anh quen biết. Hai
chữ “phá nó” cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, đôi mắt u tối lại hằn lên
những ngọn lửa giận dữ:
- Được, em phá đi. Tôi lại tiếp tục ngủ với em, tôi không tin em không thể không có.
Thanh Tâm hoảng sợ nhìn anh, tiếp tục giằng co nhưng anh dường như không hề hấn gì, cả cơ thể to lớn vẫn không chút xê dịch.
Nhật Thiên nghĩ anh điên rồi. Tại sao ngay cả bây giờ, nhìn thấy cô chán
ghét anh, thấy cô giẫy đạp anh vẫn khao khát cô đến vậy. Ngắm nhìn đôi
môi mím chặt của cô, anh lại khao khát dòng nước ấm áp ấy. Anh mạnh mẽ
nâng gáy cô lên, áp môi mình xuống, cưỡng bách cô phải mở miệng để đón
nhận mình. Thanh Tâm đẩy lưỡi anh ra khỏi miệng mình, khép chặt hai hàm
răng lại. Anh hôn rất sâu và mãnh liệt, anh hút lấy dòng nước ngọt ngào
từ miệng cô, ép lưỡi cô cùng chơi đùa với anh. Lúc Nhật Thiên buông đôi
môi sưng đỏ của cô, ngắm nhìn cả khuôn mặt cô vì ngượng ngùng mà đỏ ửng. Anh nuốt nước bọt, đôi mắt càng trở nên tối hơn.
Thanh Tâm bị anh
hôn đến choáng váng, khi anh buông môi cô ra cả người cô vẫn đang ở
trạng thái mơ hồ. Cô chưa từng nghĩ hôn môi cũng làm con người ta hưng
phấn như vậy. Cô xấu hổ phát hiện dòng nước ấm áp giữa hai chân mình đã
trào ra. Cơ thể cô lại muốn anh rồi.
Nhật Thiên men hôn men theo
cổ cô, bàn tay cũng luồn vào trong áo. Thanh Tâm bị bàn tay lành lạnh
của anh chạm vào cơ thể thì thoáng bừng tỉnh, cô đưa tay giữ chặt tay
anh lại, ra sức lắc đầu, cô nhỏ giọng van xin: “ Nhật Thiên, đừng mà…”
Trong đôi mắt của anh, bộ dạng van nài cùng giọng nói yếu ớt ấy chỉ càng kích thích dòng máu nóng trong cơ thể anh lại càng sôi trào nhưng anh
không muốn làm cô hoảng sợ hay đau đớn, anh cần kích thích được điểm mẫn cảm của cô.
Thấy cô không còn giẫy đạp như trước, nụ hôn của anh
cũng trở nên dịu dàng hơn. Anh cởi áo ngoài rồi quần jeans của cô, ngắm nhìn cơ thể láng bóng trắng muốt từ từ hiện ra. Thanh Tâm hoảng sợ nhìn quần áo mình bị anh lột sạch vứt ra sàn nhà. Sau đó, anh tiếp tục đỡ
lấy gáy cô chuẩn bị cho một nụ hôn sâu hơn nữa, tay cũng thuận thế cởi
móc áo lót cho cô. Trên ngực truyền đến cảm giác mát lạnh, cô hoảng sợ
đưa tay lên che chắn bản thân mình. Nhật Thiên nhẹ nhàng tháo hai tay cô ra, để hai trái đào mọng lộ ra trước mắt anh. Ngực cô rất đẹp, cũng rất đầy đặn. Bộ ngực ngạo nghễ của cô như đang thôi thúc anh, anh cúi xuống ngậm lấy một bên ngực, bàn tay lại đặt trên ngực còn lại tiếp tục xoa
nắn. Thanh Tâm thở hắt nhìn anh, cả cơ thể cô cũng nóng bừng. Dường như
cơ thể cô không còn thuộc về cô nữa, cô đưa ta đặt lên đầu anh, khao
khát nụ hôn của anh sâu hơn. Tia lý trí cuối cùng của cô đã biến mất.
Thanh Tâm chấp nhận trầm luân với anh.
Nhật Thiên thấy hành động
cổ vũ của cô thì rất vui mừng, anh tiếp tục hôn từng tấc da thịt của cô, để lại vô số dấu hôn trên cơ thể trắng muốt. Cả người Thanh Tâm nổi một tầng ửng hồng trông vô cùng mê người, đôi lông mi cong vút chốc chốc
lại run rẩy. Cô nhắm chặt mắt, cô không dám nhìn vào mắt anh sợ rằng có
thể thấy bộ dạng dâm đãng của mình trong đó.
- Mở mắt ra đi. – Nhật Thiên dịu dàng vuốt má cô. Anh muốn cô nhìn xem anh là ai, người đàn ông đang làm chuyện đó với cô là ai.
Thanh Tâm vẫn kiên trì
nhắm mắt, trong đầu cô bỗng nhớ đến cảm giác đau nhói khi đó. Cái của
anh rất to, cô tưởng như mình không thể chứ chấp được anh cho đến khi
anh xuyên thủng qua người cô, Thanh Tâm còn nhớ lúc ấy mình đã hét toáng lên rồi ngất đi, sau lần ấy chỗ đó của cô đau nhức cả tuần khiến cô đi
lại rất khó khăn.
Khi Thanh Tâm nhắm mắt, Nhật Thiên đã nhanh
chóng cởi bỏ quần áo của mình, người anh rất nóng, anh khao khát vào
trong cô nhưng lại sợ quá đột ngột làm cô đau nên anh cởi bớt quần áo để giảm bớt hơi nóng hầm hập đang tỏa ra từ cơ thế mình.
Thấy cô kiên trì nhắm mắt, Nhật Thiên mỉm cười rồi hôn xuống vùng bụng rồi dần dần xuống giữa hai chân cô.
Thanh Tâm bị hành động của anh dọa cho hoảng sợ. Cô bàng hoàng mở mắt, đưa
tay đẩy đầu anh ra khỏi chỗ đó, hai chân cũng ra sức kẹp lại.
- Anh đừng như vậy, chỗ đó… rất bẩn.
Nhật Thiên mỉm cười nhìn cô, Thanh Tâm rất tươi mới, cũng rất ngây ngô với
việc này. Những kích thích như vậy chắc chắn là lần đầu cô thử qua.
Nhật Thiên liếm môi nhìn cô:
- Anh không thấy bẩn, chỗ đó của em ướt hết rồi.
Thanh Tâm nhân lúc anh rời đi thì quay nghiêng người, khép chặt hai chân vào
nhau. Sao anh có thể làm như vậy, chỗ đó của cô lại tiết ra rất nhiều
nước.
Nhật Thiên dịu dàng nhìn cô, anh hôn theo bắp đùi rồi từ từ
tách hai chân cô ra. Cơ thể anh một lần nữa lại chen vào giữa hai chân
cô. Thanh Tâm ra sức khép chân nhưng lại bị anh giữ chặt hai bên đùi. Cô chỉ đành lắc đầu kháng nghị.
Nhật Thiên đưa tay lần vào trong hoa
huyệt của cô, cảm nhận dòng nước ấm áp chảy men ra từ ngón tay mình.
Ngón tay anh càng chôn vùi sâu hơn vào nơi ấm áp ấy, hưởng thụ cảm giác
thít chặt cô mang tới.
Thanh Tâm bị ngón tay anh tấn công thì cả
cơ thể run rẩy. Cả người Thanh Tâm bỗng cảm thấy ngứa ngáy, cô khát khao anh nhiều hơn, bàn tay nhỏ nhắn không tự chủ cũng nắm lấy tay anh giúp
anh ấn sâu hơn ngón tay anh vào hoa huyệt. Nhật Thiên yêu chiều nhìn cô, anh sao có thể cho mình cô thỏa mãn. Anh gỡ bàn tay cô ra, sau đó ngón
tay bên trong cũng từ từ rút ra. Cơ thể quay lại cảm giác trống rỗng
khiến Thanh Tâm khao khát anh nhiều hơn. Người cô nóng quá, cũng khó
chịu quá. Thanh Tâm ướn éo cơ thể nhưng cảm giác khó chịu chỉ tăng không giảm. Lúc ấy Nhật Thiên lại dùng bàn tay ấm áp của mình di chuyển khắp
cơ thể cô, đốt lên những ngọn lửa kích tình. Cô không chịu được nữa,
giọng nói kiều mị vang lên:
- Nhật Thiên, cho em…
Anh
mỉm cười khi thấy cuối cùng cô cũng thốt ra được câu anh muốn nghe, cả
cơ thể cô đã chấp nhận anh. Anh cũng không chịu được nữa, hạ thân vì cô
mà sưng lên đau đớn. Anh tháo bỏ rào chắn cuối cùng giữa hai người. Nhật Thiên dịu dàng thúc eo, nhấn chìm cả cơ thể mình vào trong cô. Cô rất
chặt, cũng rất ấm áp. Thanh Tâm thở gấp hoảng sợ nhìn anh, cảm giác đau
đớn ở hạ thân truyền đến. Nước mắt trong suốt chảy xuống mái tóc, mồ hôi trên trán cũng rịn ra ướt đẫm tóc. Nhật Thiên thương xót lấy tay thấm
nước mắt cho cô, anh cố gắng không luân động, chờ cô thích ứng với sự
hiện diện của mình.
Thanh Tâm khép hờ hưởng thụ, mỗi vận động
của cô dường như siết chặt anh lại, Nhật Thiên bắt đầu di chuyển thắt
lưng, cơ thể rắn chắc của người đàn ông quấn quýt cơ thể mềm mại trắng
nõn của người phụ nữ tạo thành bức tranh vô cùng khêu gợi. Anh hưởng thụ cảm giác ở trong cô, chờ đến khi cơ thể cô kịp thích ứng anh cũng bắt
đầu luân động, lúc nhanh lúc chậm, lúc nông lúc sâu. Kết thúc cuộc hoan ái, anh ghì chặt mông cô rồi bắn chất dịch của mình vào tận sâu trong
chỗ ấm áp ấy. Thanh Tâm mệt mỏi ngất đi, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Nhật Thiên hôn khẽ những giọt nước mắt ấy, anh ôm cô vào lòng rồi
chìm vào giấc ngủ.
Thanh Tâm chờ hơi thở anh đều đều rồi mở mắt. Cô lại… phạm sai lầm rồi.
Cô đưa mắt nhìn anh, bàn tay anh vẫn chung thủy đặt lên eo cô nhẹ nhàng,
khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.10 phút, 30 phút, 1 giờ, thời gian chậm
rãi trôi qua. Thanh Tâm, mày đã làm gì thế này? Không phải đang kì không an toàn của mày sao? Lỡ mang thai lần nữa thì sao? Bỗng nhiên trong đầu hiện lên câu nói của bác sĩ: “ Tử cung cô ấy bị ảnh hưởng, sau này rất
khó làm mẹ”. Đúng, cô đâu còn có thể mang thai được nữa. Nghĩ đến đây
trong lòng càng chua xót, cô trước kia và đến tận bây giờ không xứng với anh. Cô không thể cho anh một tiểu bảo, mãi mãi không thể làm con dâu
Tô gia. Đây cũng chính là lí do cô mãi mãi không thể đến với anh được
nữa.
Nặng nề lê thân đến phòng tắm, Thanh Tâm xả nước lạnh vào
người cho tỉnh táo, Nhật Thiên đã ngủ rồi, đã đến lúc cô phải đi rồi. Cô rón rén ra ngoài, tắm xong khiến người cô thoải mái không ít, nhưng
giữa hai chân vẫn rất đau rát. Ăn mặc đơn giản, Thanh Tâm khoác thêm áo
khoác bên ngoài phòng khi trời vẫn còn nhiều sương. Lúc đi qua giường,
đôi mắt lướt qua vết thương của Nhật Thiên, máu giờ cũng đã đông lại,
vết rách cũng khá lớn, tốt hơn vẫn nên băng bó phòng trường hợp miệng
vết thương lại hở ra. Tay run run tháo tất cho anh, lau sạch máu rồi
giúp anh băng lại.
Thanh Tâm thở phào, cuối cùng mọi chuyện cũng
thu xếp xong. Bây giờ cũng đã 3 giờ sáng, không đi sẽ không kịp mất. Lúc ra đến cửa phòng, Thanh Tâm không kìm lại nhìn người đàn ông mà cô yêu
nhất, cũng là người đã làm tổn thương cô nhiều nhất.
- Nhật Thiên, hãy sống thật tốt nhé. - cô nhỏ giọng. Đôi mắt không kìm được mà ngân ngấn nước.
Buổi chiều cô để túi đồ trong nhà bếp nên phải xuống lấy. Tầng một không
khóa, chắc anh vội nên không khóa cửa. Cuối cùng việc rời đi lại dễ dàng hơn cô nghĩ chỉ có điều lòng cô giờ rất nặng…