Lúc cô và anh
xuống sân bay Tiêu Sơn, mặt trời cũng đã lặn vì thế mà không khí cũng
trở nên lạnh hơn. Thanh Tâm xoa hai tay vào nhau rồi vỗ lên mặt giúp
mình tỉnh táo. Bước chân đến Hàng Châu cô không khỏi cảm khái câu nói “
Trên có thiên đàng, dưới có Tô Hàng” là vô cùng chính xác. Hàng Châu là
địa điểm mới mà Tô thị đang nhắm tới. Lần này cô cùng Tồng giám đốc đến
đây để hoàn thiện nốt dự án. Theo kế hoạch cô và anh sẽ ở lại đây 3 ngày sau đó sẽ quay trở lại Bắc Kinh. Thanh Tâm mệt mỏi kéo lê vali trên nền đá, do rất gấp nên hai người vẫn chưa đặt phòng ở khách sạn. Bây giờ
cũng đang trong mùa du lịch, khách tham quan đến đây cũng khá đông nên
dù rất mệt mỏi cô cũng phải cố gắng bước đi nhanh hơn.
- Xin lỗi quý khách bây giờ chúng tôi chỉ còn một phòng thôi ạ.- nhân viên tiếp tân áy náy trả lời.
Đứng có đùa vậy chứ - Thanh Tâm đau khổ trong lòng. Chẳng lẽ lại giống mấy
bộ phim truyền hình, nam nữ chính cứ xuất hiện trong khách sạn là y như
rằng khách sạn chỉ còn duy nhất một phòng. Rồi ở chung lại gia tăng thêm tình cảm đôi bên. Chung một phòng thì lại chung một giường, cũng chung
nhà tắm nốt. Nghĩ đến mấy cảnh trong phim, rồi ướm lên người anh, khuôn
mặt cô đỏ lên mấy phần. Ông trời cũng quá trêu người rồi, đến khi cô từ
bỏ lại cứ liên tục sắp xếp cho cô và anh đi chung thế này. Thanh Tâm
đang rối bời trong lòng thì nghe thấy tiếng nói vui vẻ: “ Ôi may quá, có một khách vừa hủy đặt phòng. Bây giờ chúng tôi có sẵn hai phòng cho quý khách rồi ạ.” Đưa tay cầm chìa khóa phòng, Thanh Tâm cười khổ, Thanh
Tâm à tỉnh lại đi, mày cũng đâu phải nữ chính…
Phòng của khách
sạn này rất được, phục vụ cũng rất tốt. Lên được đến phòng mình cũng đã
hơn 9 giờ, cô vội tắm rửa, gọi chút đô ăn rồi lăn ra ngủ. Chuyến bay dài cộng với quãng đi taxi về khách sạn làm người cô như muốn rũ ra, trái
ngược hoàn toàn với người đàn ông bên cạnh, anh lại có vẻ rất nhàn nhã,
khuôn mặt thì nghiêm túc từ đầu tới cuối.
Ngày đầu tiên ở Hạ
Châu là ngày kiểm tra mặt bằng. Trung tâm mua sắm lần này được xây dựng
chủ yếu phục vụ nhu cầu mua sắm của khách du lịch, được đặt ở ngã tư-
nơi mà lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Đứng một lúc lâu, chân Thanh
Tâm cũng bắt đầu tê cứng, cử động vô cùng khó khăn. Tô thị đã trúng thầu được một mảnh đất vô cùng tốt, không chỉ có vị trí thuận lợi mà nghe
nói giá cả cũng rất hợp lý. Trung tâm đã xây dựng được gần xong, giờ chỉ cần trang trí nội thất và chuyển trang thiết bị vào là khánh thành.
Đứng từ tầng cao nhất nhìn xuống, cô không khỏi ngưỡng mộ người đàn ông
bên cạnh, đó cũng là lý do khiến cho cô luôn cảm thấy mình yếu kém khi ở bên cạnh anh. Thấy Tô tổng đi nghe điện thoại, cô chạy đi mua hai cốc
cà phê cùng với đồ ăn trưa, buổi chiều còn gặp mặt và hoàn tất chuyển
giao công trình.
Nói chuyện điện thoại xong, Nhật Thiên khoanh
tay, nhìn xa xăm. Những kí ức của anh và cô đã được chôn vùi ở đây, đó
có lẽ là giai đoạn tươi đẹp nhất của cuộc đời anh. Đã rất lâu rồi anh
chưa quay lại Hàng Châu, có lẽ anh không đủ can đảm để ở đây một mình,
không đủ dũng khí để nhớ lại những hồi ức, không đủ lạnh lùng để cô rời
xa, ngay cả trong tiềm thức. Khẽ thở dài, nỗi đau giờ cũng không còn
nhức nhối như trước, chỉ có trí nhớ là vẫn luôn nhắc nhở.
- Anh uống cà phê không? – Thanh Tâm giơ cốc cà phê ấm nóng lên trước mặt
anh. Anh cao quá nên cô phải kiễng chân mới đưa cốc cà phê vào tầm mắt
anh.
Anh nhỏ giọng cảm ơn, đón lấy cốc cà phê. Hương thơm cà phê
lan tỏa trong không khí, cảm giác ấm nóng xoa dịu nỗi đau trong tim.
Trong đầu anh thoáng suy nghĩ. Hàng Châu, bên cô, cũng không tồi.