Thanh Tâm bắt đầu đánh chén bữa ăn trưa của mình. Lúc xe lái vào ngã tư, cô đã trông thấy hàng bánh bao này ven đường. Làn hơi nước tỏa ra trong không trung vô cùng
thu hút. Thế nên nhân lúc xuống mua cà phê cô tiện mua luôn năm cái bánh bao. Một là cô đang rất đói, hai là cô định để dành tí về khách sạn sẽ
ăn khuya. Bánh bao xá xíu thơm nức và nóng hổi, cắn một miếng như tan
trong miệng, Thanh Tâm thỏa mãn thưởng thức. Cảm giác có ai đang nhìn
mình, Thanh Tâm đưa mắt nhìn xung quanh. Nhật Thiên thấy cô ngẩng đầu
thì ngay lập tức dời mắt sang chỗ khác, bộ dạng ngượng nghịu đến đáng
thương. Cứ thế hai ba lần anh vẫn không dời mắt khỏi chiếc bánh bao trên tay cô. Thanh Tâm giả bộ ăn uống bình thường rồi len lén nhìn lên người đàn ông bên cạnh. Cô không khỏi bật cười, vốn nghĩ anh không ăn nổi
những đồ ăn bình dân nên cô mới không mua cho anh. Xem bộ dạng muốn ăn
mà không dám nói này chắc cô phải đưa cho anh suất ăn khuya của mình
rồi. Cầm ba chiếc bánh bao còn lại trên tay, cô quay ra cười với anh:
- Tổng giám đốc hay anh ăn thử một cái đi. Hương vị cũng không tồi đâu.
Anh chần chừ quay sang chỗ khác, nuốt nước bọt rồi chỉnh cho giọng mình tự
nhiên nhất: “ Thôi, tôi không ăn đâu. Cô cứ tự nhiên.”
Anh cứ nhìn chằm chằm thì tự nhiên cái đầu anh ấy. Thanh Tâm thầm mắng rồi lại quay sang ngọt ngào:
- Hay anh cứ ăn thử một chút,- nói rồi lại đưa chiếc bánh nghi ngút khói trước mắt anh.
Anh chăm chú nhìn chiếc bánh bao trước mắt, quay ra cười cười : “ Cô đã
mời. Vậy thì tôi sẽ thử một chút.” Nói rồi đưa tay đón lấy chiếc bánh
bao.
Khi cái chút của anh dừng lại anh mới định hình được mình
đã xơi hết ba cái bánh bao. Anh quay sang nhìn cô ái ngại. Thanh Tâm mỉm cười rồi vỗ vai anh: “Không sao tôi no rồi. Cứ cho là tôi mời đi.” Nói
rồi cũng bị hành động vô phép của mình dọa cho hoảng sợ. Bàn tay trên áo anh vội rút về. Mặt cúi gằm, cô nhanh chóng quay lưng bước đi. Nếu lúc
ấy Thanh Tâm đủ dũng khí nhìn lên cô sẽ thấy anh đang cười nhìn cô, nụ
cười vô cùng ấm áp. Đây là lần đầu tiên anh ăn cũng cô, dù không bàn ăn, không ghế ngồi, không dao dĩa hay thậm chí là giấy lau nhưng cũng là
bữa anh ăn ngon nhất trong năm năm qua. Hai căn phòng đặt gần nhau, hai
con người cũng nằm gần nhau chỉ cách một bức tường. Đêm đó, nơi này anh
ngủ rất ngon còn cô, bên kia lại đang lăn lộn mất ngủ lo sợ vì hành động thân mật lúc trưa của mình.
Lẽ ra ngày thứ hai sẽ là ngày kí kết hợp đồng với tập đoàn LK thuê mặt bằng để bán hàng nhưng bên đại diện
công ty sáng đã báo cho cô phải hoãn lại sang hôm sau do có việc đột
xuất. Rất chuyên nghiệp cô báo cho Tổng giám đốc,mừng thầm trong lòng.
Cuối cùng điều mình mong ước cũng thành sự thực, đi mua sắm thôi. Lúc
đầu nghe báo đi Hàng Châu 3 ngày Thanh Tâm cũng thấy rất tiếc nuối, nghĩ rằng sẽ bù đầu vào công việc, may mà trời giúp cô có hẳn một ngày để
ngắm cảnh Hàng Châu. Hàng Châu thật đẹp, lên google tìm kiếm địa điểm
mua sắm, bắt xe lập tức đến Quinghefang- thiên đường mua sắm. Một ngày
lặn lội ở đây cũng làm Thanh Tâm khá mệt nhưng cũng rất vừa ý với những
món đồ lưu niệm cho bạn bè và gia đình. Cả cơ thể nhớp nháp, chân mỏi
nhừ, thật muốn ngâm mình trong nước nóng. Nhanh chóng lấy quần áo ngủ,
tiến thẳng vào phòng tắm. Vặn nước xả vào bồn, Thanh Tâm không thấy hơi
nước bốc lên, thò tay xuống thì thấy lạnh ngắt. Ôi trời ơi sao lại hỏng
bình nóng lạnh đúng lúc này cơ chứ.Gọi điện cho phục vụ phòng thì họ kêu phải hai, ba tiếng nữa mới có người đến sửa. Nhìn lên đồng hồ, đã hơn
mười một rưỡi rồi, Thanh Tâm lo lắng đi lại trong phòng. Hay là không
tắm nữa nhỉ, nhưng mà người vừa hôi vừa bẩn. Một suy nghĩ lóe lên trong
đầu, Thanh Tâm lấy hết dũng khí cầm quần áo lao sang phòng bên cạnh.
Đứng chần chờ trước cửa phòng nửa buổi, cuối cũng cô dè dặt đưa tay gõ
cửa. Nhật Thiên tưởng phục vụ đưa đồ ăn khuya lên, khoác vội áo choàng
tắm rồi ra mở cửa. Cánh cửa mở ra làm hai người trở nên lúng túng. Anh
vừa tắm xong, da thịt nhẵn bóng phập phồng trong chiếc áo khoác tắm, mãi tóc ướt rủ xuống trán trông vô cùng quyến rũ. Anh đưa mắt nhìn người
con gái trước mặt, đôi mắt to nhìn anh chăm chú, cái cổ xinh xinh cũng
nhướn lên, có vẻ cô đang rất căng thẳng, hai má đỏ lựng, cô cụp mắt
xuống. Anh khoanh tay chống lưng dựa vào cửa, nhẹ giọng hỏi, phá vỡ bầu
không khí xấu hổ: “ Cô đến tìm tôi có việc gì?” Thanh Tâm bị giọng nói
của anh làm cho giật mình, hoảng hốt nhìn lên , lắp bắp mãi mới được một câu : “ Tôi… tôi… hỏng… à bình nóng lạnh phòng tôi bị hỏng. Anh cho tôi mượn nhà tắm chút được không?” Nghĩ đến mấy chiếc bánh bao hôm trước ăn của cô, Nhật Thiên đồng ý cho cô bước vào. Cứ coi là anh trả ơn đi.
Thấy anh đồng ý, Thanh Tâm lao với tốc độ tên lửa vào phòng tắm. Nhật
Thiên không kịp chặn cô lại, đừng đùa chứ đồ lót của anh vẫn còn trong
đó. Thanh Tâm sững sờ nhìn món đồ trên mắc, lắc đầu xua đi những hình
ảnh khêu gợi, cô nhanh chóng cởi sạch quần áo , mở nước rồi tắm trực
tiếp dưới vòi. Lúc tắm xong cũng hớt ha hớt hải mặc quần áo rồi chạy ra
phòng khách. Anh đã thay quần áo xong, đang nhàn nhã ngồi thưởng thức
bữa tối. Thanh Tâm cúi đầu chào rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình. Nhật Thiên lúc này mới ngầng đầu lên, chăc bị món đồ của mình dọa cho
sợ rồi. Bữa tối lại trở nên rất vui vẻ.
Ngày cuối cùng ở Hàng
Châu cũng đến, ngay từ sáng Thanh Tâm cùng Tô tổng đã đến công ty LK kí
kết hợp đồng. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ. Vươn vai, ngáp ngắn ngáp
dài, Thanh Tâm xoa cổ, cả sáng làm việc với máy tính khiến mắt cô mỏi
nhừ. Ngẩng lên nhìn đồng hồ, 8 giờ tối nay bên đại diện mời cô và Tô
tổng đi ăn, phải chuẩn bị mới được. Tắm rửa sạch sẽ, mặc lên mình bộ
xường xám mẹ đã chuẩn bị, tóc vấn lên,môi tô son đỏ trông cô vô cùng thu hút. Chiếc xường xám nổi bật với họa tiết hoa chìm kết hợp cùng màu đỏ
truyền thống, đường xẻ bên hông khoe trọn đôi chân thon dài cùng đường
cong nóng bỏng của cô. Ngắm nhìn mình trong gương, Thanh Tâm bật cười
khúc khích nói lời thoại của nhân vật Lục Y Bình trong phim Tân dòng
sông ly biệt.
Một chiếc taxi đã đậu sẵn trước cổng khách sạn,
nhìn Thanh Tâm bước vào, Nhật Thiên thoáng giật mình. Người con gái
trước mắt thật đặc biệt, cô biến hóa từ bộ dạng ngây thơ, trong sáng lần đầu gặp đến bộ dạng quyến rũ chết người hôm tiệc chia tay và giờ lại
hóa thân thành một người phụ nữ rất mực truyền thống. Cô đưa anh từ bất
ngờ này đến bất ngờ khác, mỗi lúc gặp cô lại mang một thần thái mới lạ
khiến anh không tự chủ mà ghi nhớ từng hình ảnh của cô.
Tài xế
cho xe dừng lại trước cột đèn tín hiệu, Thanh Tâm phóng tầm mắt nhìn con đường dành cho người đi bộ. Ngẩn ngơ ngắm nhìn những chiếc đèn lồng đỏ
rực lay trong gió. Cả con phố được thắp sáng bởi những quả cầu đỏ rực,
từng tốp người dạo bước trên phố. Những cặp đôi tay trong tay. Trăng hôm nay cũng thật sáng. Một khung cảnh nên thơ vẽ ra trong tầm mắt. Bữa ăn
diễn ra rất vui vẻ, còn một đoạn nữa là về tới khách sạn. Nghĩ tới ngày
mai phải về Bắc Kinh, lòng khẽ tiếc nuối, cô đưa mắt nhìn sang người đàn ông bên cạnh…
Nhật Thiên cũng bị khung cảnh trước mắt mê hoặc.
Dòng người xa lạ đi lại trên phố, ánh mắt vô tình bắt được một bóng hình thân thuộc. Cô gái xinh đẹp với sóng tóc dài, chiếc váy màu trắng nổi
bật trong khung cảnh. Nhật Thiên sững sờ, anh nhìn không chớp mắt vào
bóng hình ấy, tay cũng đẩy cửa, vội vàng chạy ra ngoài. Là Băng Hi, là
Băng Hi của anh…