Hôm nay đến đón
Nhật Thiên không chỉ có mình Thanh Tâm, Băng Hi cũng ở đó. Cô giậm chân
bước trên nền đá sáng bóng ở sân bay, khuôn mặt giận dữ cả hai tay cũng
siết lại. Băng Hi kéo Thanh Tâm ra khỏi vòng tay của anh rồi lấy bản
thân mình thay thế.
- Nhật Thiên, anh đi công tác về rồi sao…
Nhật Thiên bị sự xuất hiện của Băng Hi làm cho sững người. Anh nhanh chóng
lấy lại tinh thần, kéo Băng Hi ra khỏi lòng mình, anh đưa mắt kiểm tra
xem Thanh Tâm có bị làm sao không. Thấy cô vẫn bình thường, anh mới ra
hiệu bảo Thanh Tâm về xe trước. Sau đó anh mới quay ra nhìn Băng Hi:
- Sao em lại ở đây?
Băng Hi nũng nịu ôm lấy tay anh.
- Em nhớ anh quá mà. Sao nào? Anh không nhớ em sao. Anh giận đấy à.
Nhật Thiên đưa Băng Hi vào trong một quán cà phê nhỏ trong sân bay. Có lẽ
hôm nay anh phải nói toàn bộ sự thật rồi. Anh không thể cùng một lúc ở
bên người này lại vẫn nuôi hi vọng cho người khác. Anh làm vậy vừa có
lỗi với Thanh Tâm và tiểu bảo, cũng có lỗi với Băng Hi. Nhật Thiên quyết định hôm nay sẽ cho tất cả một câu trả lời cuối cùng, cũng cho cả ba
biết quyết định của anh.
- Băng Hi, anh cũng đang muốn đi gặp em. – Nhật Thiên đưa tay khuấy cốc café trước mắt.
Băng Hi nghe vậy, khuôn mặt cũng giãn ra. Cô vui vẻ kéo ghế đến gần anh hơn.
- Nhật Thiên, anh mấy ngày qua vẫn ở bên cô ấy sao? Anh chẳng lẽ động lòng với cô ấy rồi. – Vừa nói khuôn mặt cô vừa ấn sâu vào lòng anh, tiếng nói
cũng nghẹn ngào.
Nhật Thiên lần nữa kéo cô ra khỏi lòng mình, anh cố gắng giữ khoảng cách với cô. Quả quyết nhìn vào mắt cô, anh lấy hết
dũng khí của mình để nói cho cô quyết định của mình:
- Xin
lỗi em, Băng Hi. Lời hứa một năm với em, anh không thực hiện được. Anh
xin lỗi em. Bây giờ người anh muốn ở bên là Thanh Tâm. Người anh yêu
cũng là cô ấy. Anh biết nói như vậy là quá đường đột với em, nhưng anh
không thể cứ tiếp tục như vậy nữa. Anh không thể đồng thời ở bên Thanh
Tâm và ở bên em được. Anh cũng quyết định sẽ nuôi tiểu bảo cùng cô ấy.
- Anh … tại sao anh lại có thể nói dễ dàng như vậy. Không phải là anh bảo anh yêu em sao? Cô ấy gặp anh sau em, lại còn dùng hình thức hèn hạ nhất để có được đứa bé, tại sao anh lại yêu cô ta. Anh nói đi, em sai ở đâu?
Anh không thích em ở điều gì, anh nói đi. Em sửa là được mà…
Băng Hi khóc nấc lên, cả khuôn mặt cô đẫm trong nước mắt. Nhật Thiên đau
lòng nhìn cô. Cả cô, Thanh Tâm và tiểu bảo đều không có lỗi. Lỗi là ở
anh, là anh không hiểu rõ lòng mình nên gây đau khổ cho người khác.
Nhưng, anh không thể tiếp tục sai lầm này nữa, cũng không tự lừa dối bản thân nữa.
- Băng Hi, em đừng khóc nữa. Em không có lỗi gì
cả, cả Thanh Tâm cũng vậy. Anh đã yêu cô ấy từ trước khi có tiểu bảo
rồi. Là anh không giữ được lòng mình, em hoàn toàn không sai gì hết. Em
quên anh đi được không? Đừng khóc nữa. Anh không thể ở bên em như ngày
trước nữa, cũng không thể trên danh nghĩa là bạn tải của em được nhưng
anh vẫn sẽ là anh trai em. Anh vẫn sẽ giúp đỡ em, quan tâm và yêu thương em được không? Em là cô gái tốt, cũng xứng với người tốt hơn anh.
Băng Hi cuối cùng cũng nín khóc. Cô mở to đôi mắt mọng nước nhìn anh. Một lúc sau cô mới nghẹn ngào:
- Anh đã quyết định như vậy… Em không có trách anh… Anh phải hạnh phúc.
Nói rồi cô lao ra cửa bỏ mặc Nhật Thiên ngồi trầm mặc trong góc. Thấy bóng
Băng Hi đi khuất, anh rút điện thoại ra gọi quản lý của cô:
- Bây giờ đến sân bay Bắc Kinh đón cô ấy đi. Khoảng thời gian này tâm trạng
cô ấy không tốt, anh dành thời gian quan tâm cô ấy hơn một chút.
Cúp máy, anh cũng đứng lên rời đi.
Thanh Tâm ngồi nghịch nghịch ngón tay trong xe. Cô thực cũng rất tò mò xem
anh sẽ nói gì cùng Băng Hi, cũng tò mò quyết định của anh là gì. Nhưng,
Thanh Tâm không dám nghe, cũng sợ đáp án mà anh đưa ra. Sợ rằng những
ngày tháng hạnh phúc trước chỉ là một giấc mơ, cũng chỉ là khoảng thời
gian anh dành cho tiểu bảo không hơn. Ngồi trong xe, Thanh Tâm vừa mong
anh xuất hiện cũng mong anh mãi mãi đừng đi ra. Cô thà tự nguyện tin vào những gì mình thấy, tin vào tình cảm dịu dàng của anh dành cho mình
những ngày qua. Nhưng, Nhật Thiên rồi cũng phải xuất hiện, anh đâu thể ở mãi trong sân bay.
Nhật Thiên mở cửa xe bước vào
mang theo luồng khí lạnh bên ngoài. Anh mỉm cười xoa đầu cô. Bây giờ anh có thể tự tin đứng trước mặt Thanh Tâm và tiểu bảo rồi. Thanh Tâm rất
muốn hỏi anh chuyện vừa rồi nhưng thấy anh nói nên cô cũng thôi.
Nhật Thiên yên lặng ngắm cô. Nhìn cô tò mò muốn hỏi khuôn mặt cứ chốc chốc
nhìn anh rồi lại kìm lại cúi gằm xuống. Nhật Thiên cuối cùng cũng không
giữ nổi kiên nhẫn. Bây giờ, nhìn cô khó chịu anh cũng cảm thấy như vậy,
thậm chí còn cảm nhận sâu sắc hơn.
- Sao nào? Em muốn hỏi anh về Băng Hi. Hay muốn hỏi tiếp theo chúng ta sẽ làm gì.
Thanh Tâm ngẩng đầu lên sững sờ nhìn anh. Mặt cô không biểu lộ rõ đến vậy
chứ. Nghĩ thế nào mình hỏi anh câu này cũng không phù hợp. Dù sao cô
cũng đâu có quyền hỏi anh. Nghĩ đến đây, Thanh Tâm lại cúi gằm mặt
xuống.
Nhật Thiên nở nụ cười nhìn cô, đưa tay nâng cằm cô lên để cô mắt cô chạm mắt mình. Giọng anh trầm ấm rót vào tai cô:
- Anh đã chấm dứt với Băng Hi rồi. Bây giờ trong chỗ này – anh chỉ vào tim.- à cả chỗ này nữa- sau đó anh đưa tay chỉ lên đầu mình- chỉ tràn ngập hình bóng của cả em và tiểu bảo thôi. Còn câu hỏi thứ hai, tiếp theo đương
nhiên chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho em.
Nhật Thiên vui vẻ
thắt dây an toàn chỗ cô rồi lái vòng xe ra khỏi sân bay. Anh một tay nắm vô lăng còn tay kia nắm chặt tay Thanh Tâm. Cuối cùng anh cũng thực sự
hiểu người nào là quan trọng với mình, bàn tay này anh sẽ không bao giờ
buông ra nữa. Thanh Tâm ngại ngùng nhìn anh rồi lại đưa mắt ra cửa sổ,
lời nói của anh cứ văng vẳng bên tai. Trong tim anh ấy có mình và tiểu
bảo, vậy là anh ấy yêu… mình sao, Thanh Tâm vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận tất cả những gì anh nói. 25 tuổi, lần đầu làm mẹ, lần đầu có được tình
yêu của người đàn ông mình luôn trông ngóng. Với cô, vậy là quá đủ.
Nhật Thiên đưa cô đến trung tâm thương mại của Tô thị gần đó. Anh khá thoải
mái bước vào nhưng cô lại không được tự nhiên như vậy. Dù sao anh cũng
là ông chủ ở đây, quan hệ của anh và cô còn là bí mật, Thanh Tâm cũng
không muốn vì mình mà anh bị người ta nói vào nói ra. Cô rón rén đưa anh lại gần một khu bán mũ và kính râm ở ngoài sảnh. Chọn cho anh một chiếc mũ lưỡi trai cùng chiếc kính râm, cuối cùng cô cũng chịu khoác tay anh
đi vào bên trong. Nhật Thiên quả thực không muốn đội thứ rườm rà này
trên đầu nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của cô, bàn tay đang để trên mũ
và kính cũng buông xuống. Anh đầu hàng rồi.
Nhật Thiên cũng phải
bội phục tài năng mua sắm của Thanh Tâm. Cô đi không biết bao nhiêu vòng trong trung tâm thương mại mà không thấy chán. Chân anh thì đã mỏi rã
ra rồi nhưng dù sao cũng không thể để cô đi một mình nên anh đành phải
tiếp tục bước theo cô. Thanh Tâm sau khi mua xong một chiếc nôi trẻ em
cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi nghịch mấy món đồ chơi cho trẻ em ở góc phòng. Anh dường như còn chăm chú hơn cả
khi đang nghe báo cáo vậy. Nhìn bộ dạng cao lớn của anh ngồi bên cạnh
gian hàng đồ chơi đầy màu sắc, Thanh Tâm cảm thấy trong lòng cũng ấm áp
theo. Tiểu bảo, papa cũng rất mong sự ra đời của con đó.
Nhật
Thiên để Thanh Tâm ngồi chờ trong quán café ở trung tâm còn mình thì
chạy nhanh sang quầy bánh ngọt Pháp mua cho cô một chiếc bánh kem sinh
nhật. Thanh Tâm rất thích ăn socola nên anh đã yêu cầu phủ lên trên bánh một lớp socola nung chảy sánh mịn. Trên bánh là ảnh cô cùng một nụ cười tươi trên khóe môi, bức ảnh này là anh nhờ chị gái của cô kiếm hộ.
Chiếc bánh đã hoàn thành, chỉ còn thiếu dòng chữ chúc mừng sinh nhật.
Anh không yêu cầu người ta viết lên là muốn tự mình viết nó cho cô.
Chiếc bánh này, ít ra anh cũng góp phần làm nên nó. Nhật Thiên run run
nắn nót viết từng chữ lên chiếc bánh: “ Papa và tiểu bảo chúc mẹ Thanh
Tâm sinh nhật vui vẻ.”
Thanh Tâm chán nản nhìn khung cảnh bên
ngoài qua ly nước của mình. Nhật Thiên bắt cô vào đây ngồi rồi lại đi
đâu mắt. Lúc đi anh còn đe dọa cô không được đi theo, lại còn đi ngược
nữa. Bộ dạng của anh làm Thanh Tâm phải phì cười. Ngồi một mình trong
quán, Thanh Tâm đâm ra rảnh rỗi. Cô xé hết chỗ giấy ăn trên bàn lại quay sang bứt cánh hoa khiến tất cả nhân viên đều quay sang nhìn cô với con
mắt hoảng sợ. Thanh Tâm lúc phát hiện ra hành động khó hiểu của mình thì cả bàn cũng đã bị cô rải đầy giấy ăn và cánh hoa. Cô ngượng nghịu gom
chúng lại rồi cho vào thùng rác.
Lúc Nhật Thiên quay lại thì
không những bắt gặp bộ dạng ngượng nghịu của Thanh Tâm mà còn nhìn thấy
ánh mắt kì dị của nhân viên dành cho cô. Anh khó hiểu đến bên cô đưa hộp bánh ra trước mặt cô:
- Thanh Tâm, chúc mình sinh nhật em.
Thanh Tâm vui vẻ ôm chiếc hộp nhưng lúc nhận lấy cô lại vô tình trượt tay làm chiếc hộp rơi xuống đất. Thanh Tâm luống cuống cúi xuống cầm lại chiếc
hộp lên mở ra xem. Đây chính là hàng bánh ngọt cô thích ăn nhất, trên
chiếc bánh còn viết một dòng chữ: “Papa và …. chúc mẹ Thanh Tâm sinh
nhật vui vẻ.” Nhưng chữ tiểu bảo do đặt dưới chân socola trang trí nên
khi vừa làm rơi bị đổ xuống đã bị mất hình, trông không còn đọc rõ được
chữ gì với chữ gì nữa. Thanh Tâm nhìn khoảng trống của dòng chữ trên
chiếc bánh, cô bỗng có một dự cảm không lành, một nỗi lo vô cớ cứ thế
lan rộng trong lòng cô.
Nhật Thiên thấy được sự lo lắng trong mắt cô, anh vội ôm cô vào lòng. Anh vỗ nhẹ cô an ủi, phụ nữ có thai cũng thật nhạy cảm.
- Nhật Thiên chúng ta về nhà được không anh.
Nhật Thiên siết chặt cô vào lòng , gật đầu rồi cùng cô rời đi.
Trời đã ngả sang màu vàng, những cơn gió bên ngoài cũng lạnh hơn. Thanh Tâm
ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn sự tấp nập xung quanh để xua đi cảm giác bồn chồn trong mình. Khung cảnh xế chiều hiện lên, trời nửa sáng
nửa tối, con đường cũng vắng vẻ ảm đạm. Thực sự nỗi sợ trong lòng cô
càng lúc càng lớn dần, hơi ấm từ tay Nhật Thiên truyền đến như cho cô
thêm sức mạnh. Thanh Tâm quay sang che giấu nỗi lo trong lòng, gượng
cười nhìn anh như muốn nói em không sao. Dù sao bây giờ có anh bên cạnh, cô không còn sợ bất cứ thứ gì.
Nhật Thiên để Thanh Tâm chờ ngoài cửa chung cư còn mình thì lái xe vào gara. Thanh Tâm cầm chiếc bánh trong
tay, cô cũng muốn qua đó với anh nên lúc anh quay xe đi cô cũng rón rén
bước theo.
Nhật Thiên sau khi cho xe vào gara thì điện thoại bỗng kêu lên. Anh xuống xe rồi bắt máy
- Có chuyện gì vậy?
Quản lý của Băng Hi hốt hoảng báo với anh:
- Băng Hi mất tích rồi… Cô ấy, chiều nay đã lái xe đi đâu mất… chúng tôi tìm mãi mà không ra. Điện thoại cô ấy cũng tắt máy.
Nhật Thiên cau mày. Cầu mong Băng Hi đừng có nghĩ quẩn, dù sao cô ấy bị như
bây giờ cũng có phần trách nhiệm của anh. Anh vội vàng trả lời vào trong điện thoại:
- Tôi biết rồi. Tôi lập tức đi tìm cô ấy.
Nhật Thiên vội vàng quay trở ra khỏi gara. Thanh Tâm thấy anh quay ra cũng nhanh chóng trở lại chỗ cũ.
Nhật Thiên áy náy nhìn cô:
- Thanh Tâm à, em lên trên nhà trước đi được không. Công ty có chút việc bận…
Thanh Tâm ngước mắt lên nhìn anh:
- Công ty có việc bận sao?
Đôi mắt dần dần đỏ lên, cả người cô cũng run run:
- Anh đang nói dối em. Anh đi tìm Băng Hi phải không? Tại sao anh lại nói dối em? Anh vẫn không thể chấm dứt với cô ấy được có phải không?
Nhật Thiên sững người nhìn cô, anh nhẹ giọng khuyên bảo:
- Đúng là Băng Hi có chuyện. Thanh Tâm, em bình tĩnh nghe anh nói được không?
Cô ấy đang mất tích, bây giờ cô ấy cũng không có ai.
Nước mắt
Thanh Tâm cuối cùng cũng rơi, cô nghẹn ngào nắm chặt tay anh. Cô không
biết hôm nay cô chỉ muốn ích kỉ một lần, cô không muốn cho anh đi, không muốn quan tâm đến ai khác.
- Cô ấy không có ai? Bây giờ em
và tiểu bảo cũng đâu có ai. Cô ấy mất tích thì thiếu gì người đi tìm cô
ấy, sao cứ phải là anh? Anh đi cũng được, nhưng anh chọn đi, anh đi rồi
đừng quay lại gặp em cùng tiểu bảo nữa. – Nói rồi cô giương mắt lên nhìn anh, bắt anh phải lựa chọn.
Nhật Thiên đưa tay vò mái tóc của mình. Anh đưa mắt sang muốn tìm sự thỏa hiệp của Thanh Tâm:
- Anh quả thật phải đi bây giờ. Đây là chuyện mạng người, Thanh Tâm em đừng đùa nữa được không?
Thanh Tâm vẫn kiên quyết nhìn anh. Nhật Thiên đau khổ gỡ từng ngón tay của cô ra khỏi tay mình. Anh một lần nữa bảo cô lên nhà rồi quay đi.
Thanh Tâm đứng nhìn bóng anh xa dần, anh vội như vậy chứng tỏ anh rất lo cho
cô ấy, cũng chứng tỏ vị trí của cô ấy trong tim anh rất quan trọng.
Thanh Tâm ngồi sụp xuống bên lề, nước mắt nhỏ từng giọt, từng giọt xuống nền gạch lạnh giá. Cô đưa tay lau đi nước mắt, loạng choạng đứng dậy.
Không cô không muốn một mình nữa, càng không muốn bị anh bỏ lại. Chỉ cần cô đi cùng anh là được rồi, chỉ cần như vậy thôi. Nghĩ vậy, Thanh Tâm
cũng rảo bước chạy theo anh.
Nhật Thiên bước sang bên kia đường bắt
chiếc taxi đối diện. Lúc anh ngập ngừng nhìn sang bên kia đường, Thanh
Tâm cũng đang đứng đó.
Thanh Tâm cuối cùng cũng đuổi kịp anh,
nhìn anh đứng ngay bên kia đường, cô mừng rỡ định chạy sang nhưng lúc ấy đèn lại chuyển sang màu xanh nên cô chỉ còn biết đứng lặng giữa dòng
người chờ đèn đỏ.
Đèn đỏ cuối cùng cũng xuất hiện.
Dòng
người hai bên đường đan vào nhau, đi lại trên vạch kẻ. Thanh Tâm vui vẻ
bước nhanh. Nhật Thiên, anh nhất định phải đợi em nhé.
Nhật Thiên ngắm nhìn cái bóng nhỏ nhắn đang ngụp lặn trong đoàn người. Bỗng một
lúc, anh thấy cô biến mất khỏi tầm mắt. Anh hoảng loạn tìm cô. Cuối cùng cũng nhìn thấy cô đang đứng hơi khom người chính giữa đường, cô cũng
đưa mắt nhìn anh. Đôi mắt cô, chưa bao giờ mở to như thế…
Thanh
Tâm cảm giác đau nhói ở bụng truyền đến. Cô bất giác đưa tay đặt lên chỗ đau rồi run run giở ra nhìn xuống lòng bàn tay mình. Máu, bàn tay cô
thấm đẫm máu. Mùi tanh nồng hòa cùng hơi lạnh của không khí càng làm cô
khó thở. Cô đưa mắt lên nhìn anh, đôi mắt vì hoảng sợ cũng mở to hết cỡ…
Lúc dòng người thưa hơn, Nhật Thiên mới nhìn thấy rõ cả người cô. Bàn
tay cô đầy máu. Trên chiếc váy trắng tinh, màu đỏ tươi lan ra một mảng
lớn…
Nhật Thiên hoảng sợ chạy về phía cô, anh xô hết người nọ đến người kia, chỉ mong có thể đến bên cô nhanh hơn…
Khung cảnh trước mắt cũng nhòe dần. Trong tâm trí cô bỗng nhớ đến chiếc bánh
gato cùng hai chữ “tiểu bảo” bị nát vụn. Mái tóc dài lùa về trước mặt.
Cả khuôn mặt xinh đẹp cũng bị mái tóc che mất. Người cô mất thăng bằng,
hai đầu gối khuỵu xuống nền đất rét lạnh, cả người cũng từ từ ngả ra
giữa đường. Tiểu bảo, mẹ xin lỗi…
Mọi người xung quanh khi thấy
một cô gái ngã xuống đường thì nhanh chóng vây lại. Tiếng ồn ã của đám
đông, tiếng còi xe, tiếng gọi của một người thân quen tất cả đều nhòa
dần , cô không thể nghe thấy nữa.
Nhật Thiên tách đám đông trên
đường, chen người ôm lấy người con gái đang nằm bất động. Người cô rất
nhiều máu, cả khuôn mặt cũng trắng bệch, đôi mắt cô nhắm lại và hơi thở
cũng rất yếu.
Thanh…. Tâm….- Anh vô vọng gọi tên cô ngay giữa
con đường này, cầu mong đôi mắt ấy mở ra nhìn anh, mong đôi môi ấy lại
nở nụ cười, mong cánh tay đang buông thõng vòng qua cổ mình, mong cô
tỉnh dậy nói rằng cô không sao tất cả chỉ là trò đùa của cô mà thôi…
nhưng… mong ngóng của anh vẫn không thành sự thật…