- Ah… xin chào, tôi là Thanh Tâm- em gái Thanh Hân. Xin lỗi phải nhờ anh quá giang rồi.
…
- Xin chào tổng giám đốc, xin tự giới thiệu tôi là Đình Thanh Tâm. Từ nay sẽ
là thư kí riêng của ngài. Xin hãy chỉ bảo cho tôi thêm ạ.
….
“ Nhật Thiên à, em yêu anh. Thực sự rất yêu anh. Hãy coi đây là một giấc mơ thôi. Tình dậy mọi việc lại như trước…”
Nhật Thiên ngồi dựa lưng vào ghế ở bênh viện. Những kí ức về cô lại ùa về
theo từng cơn gió buốt lạnh. Hình ảnh cô chạy về phía anh trong lần gặp
đầu tiên, nụ cười của cô quá rạng rỡ khiến anh không thể rời mắt. Có lẽ
cũng bắt đầu từ đó anh đã chú ý đến cô. Anh nhớ lại mình từng có suy
nghĩ viển vông khi thấy cô mặc váy trắng chạy về phía mình. Anh đã nghĩ
cô là cô dâu xinh đẹp của anh. Khi ấy, anh đã cho rằng mình bị điên nên
mới có suy nghĩ như vậy, bị điên nên với người phụ nữ xa lạ lại có một
xúc cảm không tên. Thanh Tâm, anh từng nói em tiếp cận anh ngay từ đầu,
ngay từ khi em muốn làm thư ký của anh. Nhưng, thực ra nếu em làm thư ký cho anh, một lần nữa xuất hiện trước mặt anh thì anh sẽ đi tìm em. Em
luôn quan tâm đến anh, thực ra anh vẫn luôn cảm thấy ấm áp vì điều đó.
Nhưng vì anh vẫn luôn ám ảnh đoạn tình cảm còn dang dở trong quá khứ nên anh đã đẩy em ra xa, thuyết phục bản thân mình đó chỉ là những cảm xúc
nhất thời. Anh cũng chưa bao giờ quên về đêm hôm đó, đêm em ở với anh ở
Hàng Châu. Anh biết em giấu anh, cả anh cũng cố chấp tin lời em nói, cố
chấp nghĩ rằng mình chưa đi quá giới hạn, chưa từng tổn thương em.
Nhưng, anh sai rồi. Dù cho có trở lại đêm hôm đó, anh vẫn sẽ làm vậy,
vẫn sẽ làm em có tiểu bảo, để có thêm lí do giữ em lại bên mình. Đáng
tiếc, lúc anh nhận ra tình cảm của mình, muốn yêu thương em, thì lại
không còn cơ hội nữa…
- Đây là đồ của vợ anh…- y tá đưa cho anh một túi nilon.
Nhật Thiên đỡ lấy, đôi tay run rẩy mở ra. Mùi máu tanh nồng hòa cùng mùi hoa hồng tạo nên thứ hương thơm quỷ dị. Nhật Thiên cầm chặt chiếc váy của
Thanh Tâm trong tay. Chiếc váy này, cô mặc rất đẹp. Màu trắng vẫn hợp
với cô nhất. Từ lần đầu gặp cho đến tận bây giờ, anh luôn thích ngắm
nhìn cô trong màu trắng tinh khôi. Thanh Tâm của anh luôn tinh khiết và
trong trẻo như vậy, cô là nguồn sáng ấm áp của riêng anh. Nhưng, tại sao anh lại không bảo vệ tốt nguồn sáng ấy, lại làm cho màu trắng ấy hòa
với màu đỏ đáng sợ này. Anh vùi mặt sâu hơn vào chiếc váy len vẫn còn
vương hơi ấm của cô. Hơi ấm của cô vẫn luôn giúp anh tĩnh tâm nhưng hôm
nay anh mới phát hiện ra, anh không chỉ cần mỗi hơi ấm của cô, cái anh
muốn là cả con người cô, tất cả thuộc về cô. Đôi mắt anh cay xè, những
giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt trên chiếc váy len trắng. Thanh Tâm, anh sai rồi, anh xin lỗi em, anh thực sự xin lỗi em…
Trước cửa phòng cấp cứu chìm trong im lặng. Dường như tất cả không hẹn mà cùng nhau trầm mặc
Thanh Hân ngồi dựa vào trong lòng chồng mình. Cả người cô cũng run rẩy, đôi mắt vô hồn không phút nào rời khỏi phòng cấp cứu. Trong kia, đứa em gái bé bỏng của cô phải một mình chống chọi với cái chết. Là cô không
tốt, cô không bảo vệ tốt con bé. Thanh Tâm, em gái cô, nó còn rất nhỏ,
nó vẫn còn chưa biết gì cả. Tại sao ông trời lại hết lần này đến lần
khác hành hạ con bé? Nó đã làm gì sai, nó đâu có mắc lỗi với ai. Nó chỉ
là một cô bé 25 tuổi bình thường còn đang vui mừng với niềm vui làm mẹ.
Là ai, là ai lại muốn đâm nó? Ai lại độc ác đến vậy. Thanh Hân nước mắt
vẫn lặng lẽ rơi trên má, đôi mắt cô vì khóc mà đỏ hoe, đôi môi cũng bị
cô cắn nát. Nghĩa Tử đau lòng đưa tay lên lau nước mắt cho cô, tay còn
lại tách hai môi cô ra, anh đau xót ôm cô vào lòng an ủi. Anh cũng không thể hiểu nổi tại sao một khoảng thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện
như vậy. Anh khẽ thở dài, đưa tay lên xoa trán. Chuyện Thanh Tâm gặp
chuyện vẫn chưa để cho vị trưởng bối hai bên nhà biết. Họ đều đã già anh sợ họ không thể chịu được cú sốc này, tạm thời đành giấu họ vậy.
Những người trong phòng, mỗi người một suy nghĩ nhưng tất cả đều dồn ánh mắt cùng về một hướng. Cánh cửa phòng cấp cứu.
Cánh cửa đóng im cuối cùng cũng mở ra. Tất cả đồng loạt đứng lên.
- Cô ấy… cô ấy sao rồi? – Nhật Thiên vội đứng dậy, chắn ngang đường đi của nữ y tá.
Nữ y tá đang rất vội, cô nói sơ qua tình hình của bệnh nhân:
- Đứa bé không giữ được. Chúng tôi vừa làm phẫu thuật sinh non cho cô ấy. Vết thương cô ấy khá sâu, mất cũng rất nhiều máu. Giờ tôi phải đi lấy thêm
máu, tình trạng cô ấy đang rất nguy kịch, gia đình nên chuẩn bị tinh
thần.
Sau đó, y tá bỏ mặc những người còn lại trong phòng, cô nhanh chóng tiến về kho máu.
Nghe được kết quả, Thanh Hân lại càng khóc thảm thương hơn, cô vùi sâu mặt
mình trong lòng Nghĩa Tử cố tìm cho mình một chỗ dựa. Anh siết mạnh cô
vào lòng giúp cô bình tĩnh hơn. Thanh Tâm, em nhất định phải không sao.
Nhật Thiên ngồi dựa lưng vào tường, cả khuôn mặt anh vùi sâu trong lòng bàn
tay mình. Giọt nước men theo ngón tay anh chảy xuống dưới nền đất. “ đứa bé không giữ được”, “ cô ấy rất nguy kịch”, “gia đình nên chuẩn bị
tinh thần”. Câu nói của y tá cứ lặp đi lặp lại bên tai anh, từng chữ,
từng chữ như cứa vào trái tim anh. Tiểu bảo không còn, tiểu bảo không
còn nữa rồi. Xin lỗi con, xin lỗi con là papa không tốt, papa không bảo
vệ được mẹ và con. Thanh Tâm, em không thể có chuyện được, anh xin em.
Làm ơn, em làm ơn đừng bỏ anh lại một mình, đừng như vậy được không? Anh còn chưa nói với em là anh yêu em, xin em hãy bình yên ra khỏi căn
phòng đó… Anh xin em…
Phòng phẫu thuật đang yên lặng bỗng chốc
nháo nhào. Nhật Thiên vùng dậy nhìn vào bên trong. Bác sĩ đang kích tim
cho cô ấy. Cả cơ thể nhỏ nhắn nảy lên rồi lại lẳng lặng rơi xuống giường bệnh. Thân thể cô trắng nhợt hòa cùng màu ga trải giường.
T…. í…..t………….
Tim Thanh Tâm đã ngừng đập. Nhật Thiên đưa tay đập vào cánh cửa kính, anh khản giọng gọi cô:
- Thanh Tâm… Thanh Tâm… không được… em tỉnh lại cho anh… Em có nghe thấy không… Em lập tức tỉnh lại cho anh… - bàn tay đặt trên kính đau khổ trượt
xuống, anh áp sát mặt mình vào cánh cửa, giọng nói anh trở nên yếu ớt
hơn- Anh xin em đừng bỏ anh, xin em…
Một tháng sau.
- Thanh Tâm hôm nay đã là 30 Tết rồi. Em định ngủ đến bao giờ nữa đây. Năm mới
đầu tiên của chúng ta em định để anh một mình sao. Hay là em vẫn giận
dỗi vì hôm giáng sinh anh thất hứa với em nên em muốn trả thù anh?
Nhật Thiên không biết mình đã đến đây bao lâu rồi. Cứ tan làm là anh lại
quay lại đây, anh trò chuyện với cô, cắt móng tay cho cô, lau tay chân
cho cô. Tựa như cô đang mơ một giấc mộng dài, Thanh Tâm sau hơn tháng
vẫn không tỉnh dậy. Chuyện này hai bên gia đình đều đã biết và kể cả cậu ta nữa. Vũ Luân đã đánh anh, anh lúc đó đã để mặc cho cậu ta, cậu ta
làm đúng lắm, cậu ta cũng thay em trừng phạt anh rồi, tại sao em vẫn
chưa tỉnh lại.
- Thanh Tâm cậu đừng nghe mỗi mình anh ta nói. Cậu xem mình ngày nào cũng mang bánh tiramisu cho cậu này, cậu không
dậy nên lần nào mình cũng phải ăn hết. Cậu còn không dậy là cái này mình cũng ăn hết đấy.
Vũ Luân cố tình làm bộ vui vẻ nhét chỗ bánh vào mồm mình. Bánh tiramisu này không hề ngọt Thanh Tâm à, nó không còn
ngọt nếu không còn em nữa. Em tỉnh dậy đi được không, cho bánh tiramisu
quay lại vị ngọt vốn có, cho anh được trở lại chính mình. Em mở mắt ra
đi, em đừng dùng cách này từ chối tình cảm của anh. Ngày nào em còn chưa đuổi anh đi, anh vẫn sẽ ở lại, vẫn sẽ ngày ngày mang bánh đến cho em.
Vì vậy, em không muốn người đàn ông kia đau lòng thì em hãy trở lại đi
được không. Lúc ấy em có yêu cầu gì anh cũng sẽ chấp nhận hết…
- Cả hai người, ra ngoài hết cho tôi. – Thanh Hân bước vào trong phòng bệnh
đưa mắt khó chịu nhìn hai người đàn ông trong phòng.- Cậu, lần sau đừng
suốt ngày mang bánh đến đây ăn nữa, cậu biết tôi phải dọn cái đống vụn
bánh cho cậu mỗi ngày không? À còn cậu nữa Nhật Thiên, lần sau đến thăm
em tôi thì đừng có mang công việc đến đây. Mấy chồng tài liệu ở trên bàn phiền cậu mang về đi.
Nhật Thiên ngượng nghịu quay ra ôm lấy chồng
tài liệu. Anh không thể bỏ Tô thị được, nhưng anh cũng không muốn khi cô tỉnh dậy người đầu tiên cô thấy là anh ta nên anh mới mang công việc
đến đây làm, anh thậm chí cũng ngủ luôn tại đây. Cô ở bên cạnh anh, anh
mới an tâm.
Thanh Hân cắm bó hoa vào lọ. Hương hoa hồng dịu nhẹ
lan tỏa trong không gian. Mỹ Ái và Hải Đăng cũng hay qua lại thăm cô,
Thanh Hân có thể đọc được sự tiếc nuối trong đôi mắt của hai ông bà
nhưng đồng thời cô cũng thấy được sự xót thương vô hạn của hai người
dành cho Thanh Tâm. Thanh Hân chỉ dám nói chuyện của em gái cho mẹ nghe, cô sợ bố cô sẽ phát bệnh nên đành nói dối ông con bé ra nước ngoài du
lịch một thời gian. Đình phu nhân từ khi biết tin thì khóc nhiều hơn, bà chỉ lúc nào không có ông ở nhà mới dám khóc, bà cũng đi chùa nhiều hơn
để cầu mong thần linh phù hộ cho đứa con gái nhỏ của bà. Bác sĩ nói tình hình vết thương đang hồi phục rất tốt, thể chất con bé cũng có dấu hiệu bình phục nhưng tại sao nó vẫn chưa chịu tỉnh dậy.
- Thanh
Tâm, em còn định ngủ đến bao giờ. – Thanh Hân thở dài xoa đầu cô- Em nhớ từng đòi chị cho em làm mẹ đỡ đầu không? Bây giờ chị có thể thực hiện
lời hứa rồi. Mau tỉnh dậy đi, chị có thai rồi. Bảo bảo của chị đang ở
trong đây này. – Nói rồi cô cầm bàn tay yếu ớt của cô áp lên bụng mình.
Bàn tay của Thanh Tâm rất gầy, những ngón tay mảnh khảnh không chút sức
sống cử động gượng gạo theo bàn tay cô. Hơi ấm trên tay cũng không còn.
Thanh Hân lại khóc nghẹn, con bé ngốc, sao có bao nhiêu cách giải quyết
em lại chọn trốn chạy hiện thực vậy, em thà không tỉnh dậy để trốn chạy
nỗi đau. Em biết em ích kỉ lắm không, em trốn chạy thì nỗi đau càng lớn, nỗi đau ấy còn lan sang những người yêu thương em, em biết không?
Thanh Tâm không biết mình bị sao nữa, cô thấy mình lạc trong một căn phòng
tối. Cả người thì nằm trên giường, đôi mắt cô cứ dán lên trần nhà. Cô
không hiểu vì sao mình một chút tỉnh dậy, rời khỏi chiếc giường kia, rời khỏi căn phòng ấy cô cũng không muốn. Cô chỉ bất động nhìn lên trần,
trong lòng cô thấy dường như cô đã quên gì rồi.
Bảo… bảo…
Một tia sáng ấm áp chen vào căn phòng u tối. Thanh Tâm sực nhớ lại đoạn hồi ức cô quên lãng. Đúng rồi, tiểu bảo của cô, con của cô…
Thanh
Hân bỗng thấy bàn tay trên bụng mình động đậy.Cô hốt hoảng quay ra nhìn
cô gái đang nằm trên giường bệnh. Mí mắt của con bé đang rung rung.
Thanh Hân mừng rỡ chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
- Cô có thấy tôi không? – Bác sĩ đưa đèn chiếu vào mắt cô.
Thanh Tâm khó chịu nhắm chặt mắt lại. Cô có làm sao đâu mà phải kiểm tra. Chờ đến khi bác sĩ dừng lại cô mới quay sang hỏi chị mình:
- Con… em đâu?- Cô bị sao vậy, tại sao cả nói cũng khó khăn đến vậy. Nhưng khi chữ con vừa nói ra, một đoạn hồi ức đẫm máu lại xuất hiện trong đầu.
Cô ngước mắt lên nhìn chị mình, đôi mắt hoen đỏ và ngập nước. Thanh Hân ôm chặt cô vào lòng. Thanh Tâm khóc dữ dội hơn. Tại sao? Tại sao lại gọi
cô dậy. Tiểu bảo đã không còn cô còn dậy làm gì nữa. Cô dùng hết sức lực đuổi tất cả mọi người ra khỏi phòng. Cô bây giờ cần sự yên tĩnh….