Khi xe vừa dừng lại trước cổng trường đại học T, Đông Hiểu Hi ma xui
quỷ khiến thế nào lại xuống xe, đi theo sau vài học trò, không có mục
đích đi vào trường.
Rời khỏi trường đã sáu năm , trong sáu năm ấy, kết hôn, ly hôn, sinh
con, tìm công tác, công ty ba đóng cửa, cuộc đời cô đã xảy ra bao nhiêu
chuyện xấu,vậy mà nơi này từng thân cây từng ngọn cỏ đều không thay đổi. Hiện tại quay đầu nhìn lại, tựa như một khối thủy tinh trong suốt, nhìn ra một bức tranh thế giới cổ tích. Nơi này từ trên xuống dưới đều mang
một hương vị tươi mát, tựa như mùi hương của Lam Thành , luôn làm cho cô hoài tưởng cùng quyến luyến.
Không biết từ khi nào, có người yên lặng đi đến bên người cô, nhẹ giọng gọi “Đông Hiểu Hi.”
Thanh âm này giống như đã từng quen biết, cô ngẩng đầu nhìn qua.
Người đàn ông trước mắt thoáng có chút mập ra, sau cặp kính sáng ngời
vẫn là đôi mắt không thể nhìn thấu điều gì. “Ngô giáo sư?” Cô kinh ngạc
nói.
“Ừ, là tôi.”
“Đã nhiều năm không gặp, thầy có khỏe không?” Đông Hiểu Hi chân thành nở nụ cười, một lần ngoài ý muốn kia cũng không lưu lại nhiều lắm trong kí ức của cô, chỉ nhớ là nhờ sự kiện kia, cô cùng Lam Thành trở thành
một đôi, làm cho cô có được quãng thời gian vui vẻ hai năm cuối cùng của đại học.
Ngô Khải Đông cũng không có trả lời cô, chỉ là bình tĩnh nhìn cô một
hồi, nói “Năm trước kỷ niệm ngày thành lập trường, ta đã biết chút ít về chuyện của em. Dạo này như thế nào rồi, vừa về thành phố T không lâu,
đã đến thăm trường trước sao?”
“Đúng vậy, hồi tưởng lại kí ức, nhớ lại một chút thời gian tươi đẹp tuổi thanh xuân” Đông Hiểu Hi tiếu đáp.
“Nhớ lại? Thanh xuân?” Ngô Khải Đồng có chút đăm chiêu, phát ra một
tiếng than nhẹ, kia không phải một loại thương cảm thở dài, mà là một
loại bất đắc dĩ cùng không cam lòng khuất phục năm tháng thở dài. Sau
đó, ông nhìn phía mặt trời sắp lặn, nói “Thanh xuân, đối với ta đã từng
này tuổi mà nói mới xem như nhớ lại. Đối với em chỉ có thể nói là một
lần bỏ qua, hết thảy còn kịp……” Ông nói xong, lại yên lặng hướng tới con đường nhỏ bên kia, không có quay đầu, thanh âm lại thoáng đề cao một ít “Đông Hiểu Hi, con người sinh ra, không được như ý tám chín phần mười … Hãy phấn chấn lên, đừng thua chính bản thân mình.”
…
Ánh nắng hồng buổi chiều đã bao phủ khắp sân trường, xa xa sân thể
dục có một đám nam sinh chơi bóng rổ, dáng người bọn họ so với Lam Thành năm ấy đẹp hơn, nhưng không khiến cô thích thú bằng. Nhìn một hồi, liền yên lặng xoay người, quay lại con đường vừa đi qua. Bỗng nhiên, một đôi tình nhân đi lướt qua người cô, cô vội vàng quay đầu lại lưu luyến bóng dáng bọn họ, tìm lấy bóng dáng của mình năm nào. Chính là do ở thời đại này, cái loại cảm giác này rốt cuộc khiến cô không nghĩ đến, khi đã
trưởng thành nhớ lại tình yêu trong quá khứ, làm cho cô không thể không
thừa nhận khi cô trưởng thành mọi thứ dường như đã tiêu tan, cũng không
thể không đối mặt với cảm giác phiền muộn khi không thực hiện được ước
nguyện. Nghĩ vậy, cô cúi đầu đi mau vài bước. Cô biết sau khi đi ra khỏi trường, đó là thế giới ngoài kia, nơi đó không có hương vị của bầu trời xanh và cỏ xanh, đó chính là hiện thực tàn khốc. Nhưng cuộc sống còn
phải tiếp tục, con người có thể thua tuổi thanh xuân, nhưng không thể
thua chính bản thân mình .
Đột nhiên cô nghĩ đến nếu một ngày nào đó không có Trạm Trạm , trong
lòng không hiểu sao bắt đầu bối rối, vội vàng rút điện thoại ra, nghe
được giọng nói ngọt ngào bên kia gọi cô, “ Mẹ, bao giờ mẹ về?” Đây là
vĩnh viễn là giọng nói con trai yêu dấu của cô, khuôn mặt của cô lập tức xuất hiện nụ cười, “Mẹ sắp về rồi, con bắt đầu đếm đi.”
“Mẹ ơi đếm tới mấy?”
Rất nhiều, nhưng mẹ tuyệt đối không khiến con chờ đợi những năm năm.
Đông Hiểu Hi nghe điện thoại cười ngây ngô một chút, không kịp đưa nó cất vào trong túi, liền lập tức muốn bắt xe về. Trong nháy mắt, cô nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc xe Posche thể thao màu xanh ngọc, chủ
nhân của xe đang đứng bên cửa, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô mỉm
cười, ánh chiều tà khiến nụ cười cửa anh ta có chút hư ảnh.
Đông Hiểu Hi theo bản năng đứng đờ người ra, cô phát hiện Lam Thành
mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cùng chiếc quần màu xám tây toát lên một
phong thái khác thường, cũng không kể là thời đại học, hay là anh giờ
phút này, bất kể đang làm sao, anh đều có thể làm hiện lên một bức tranh phong cảnh…… Anh khiến cho mấy cô gái ven đường đi qua cũng phải ngoái
nhìn lại, Đông Hiểu Hi cười khẽ một chút, trải qua năm năm thời gian,
rốt cục cô hiểu rõ một việc, đã biết cái gì mới chính thức là của mình,
cái gì là không phải.
Cô không để ý đến Lam Thành, mà là đi bằng tốc độ nhanh nhất qua bên
đường bắt xe, nhưng khi cô vừa chạm chân xuống lòng đường, một tiếng
phanh chói tai làm cô sợ đến mức ngây dại. Cùng lúc đó, ở trước mặt cô
xuất hiện một cái xe hơi màu đen, một người thò đầu ra hét lên giận dữ
“Cô không còn muốn sống nữa hả?”
Cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, lại cảm giác phía sau có người đi tới.
“Không có việc gì chứ?” Lam Thành gấp gáp hỏi cô, Đông Hiểu HI lắc
đầu, anh đột nhiên nheo hai mắt lại, một bàn tay dùng sức vỗ vỗ vào thân chiếc xe hơi màu đe kia “Đi ra, giải thích.”
“Lam Thành, không cần, em không sao, thực không có việc gì.” Đông
Hiểu Hi cho tới bây giờ chưa thấy qua ánh mắt sắc bén của anh như thế
bao giờ, không khỏi có chút lo lắng, nhưng không phải là cô lo lắng cho
Lam Thành, mà là lo lắng cho cái xe kia.
Lam Thành không để ý tới lời cô, lại tiếp túc hướng tới chủ nhân của chiếc xa, hạ giọng quát “Không nghe thấy gì sao, xuống xe.”
Tên lái xe kia chần chừ một chút, đại khái là nhìn ra Lam Thành khí
chất phi phàm, liền vội thu lại lời nói kiêu ngạo kia,“Tiên sinh, thực
xin lỗi.”
“Xuống xe! Không phải giải thích cho tôi, nói với cô ấy ấy.” Lam Thành giận dữ nhắc nhở.
Đông Hiểu Hi thấy tên kia vội vàng xuống xe, tựa hồ như là sợ bị
đánh, động tác có vẻ thật cẩn thận. Cô không khỏi có chút buồn cười,
thừa dịp bọn họ không chú ý, cô vội vàng quay ra sau vẫy vẫy xe, đi mau
vài bước, phía sau liền có tiếng nói của người kia “Cô đi rồi, tôi sẽ
giải thích cho ai đây?”
Đông Hiểu Hi ngồi trên xe rời đi, lúc đi qua Lam Thành, cô rõ ràng
nhìn thấy vẻ xấu hổ cùng bất đắc dĩ trên mặt anh. Mỗi khi Lam Thành
không có biện pháp gì với cô, trên mặt thường có biểu tình như vậy, nửa
như là trách cứ, nhưng lại cũng không phải là hoàn toàn, chỉ cảm thấy vẻ mặt đó bao hàm sự sủng nịnh cùng hạnh phúc. Vì không muốn để ý cười
trên mặt mình bị hắn nhìn đến, cô cắn chặt môi dưới, cố gắng không chú ý đến việc xảy ra trước mắt, liền đi qua xe của người kia ……
Trong lòng chợt xuất hiện một tia sung sướng, càng ngày càng đậm.
Không quá một giây, một tiếng nhạc vang lên bên tay cô, thấy số điện
thoại của Lam Thành, vội vàng ấn từ chối. Anh ta làm sao biết được số
của cô cơ chứ? Chẳng lẽ Hạ Tuyết nhanh như vậy liền bán đứng cô sao ?
Khi cô đang nói thầm trong lòng, tiếng kêu có tin nhắn mới lại vang
lên, cô vội vàng cúi đầu nhìn: “Là việc ngoài ý muốn sao? Sau bảy ngày
quay lại đây, số di động dùng tên Đông Hiểu Hi đăng kí ở thành phố T này cũng chỉ có một cái. Mặt khác anh muốn hỏi em, vì cái gì nhìn thấy anh
liền chạy trốn nhanh như vậy, em sợ anh sao?”
Đông Hiểu Hi có chút đăm chiêu, quay đầu ra phía cửa sổ xe. Lúc này,
lại có một cái tin nhắn mới: “Đông Hiểu Hi, trêu đùa anh như vậy, em
thấy vui lắm sao? Nếu vậy quay trở lại, trở lại bên cạnh anh, anh nguyện ý để em trêu đùa cả đời”
Cô nhẹ nhàng khép ngón tay lại, nói cả đời thật dễ dàng, nhưng mà
chưa đến một năm chả phải sẽ lại chia tay sao? Tuy nói, trải qua vài lần trưởng thành thì mới nên người được, nhưng hiện tại thì không được, cô
không thể làm cho con mạo hiểm cùng cô được, thằng bé còn nhỏ như vậy,
cần ổn định cuộc sống.
Qua thời gian rất lâu, tin nhắn thứ ba truyền đến: “Có người bạn vừa
uống say, cần anh đi một chút. Chuyện của chúng ta có lẽ em cần thời
gian suy nghĩ, anh không vội mà yêu cầu em phải trả lời ngay. Nhưng
những gì em đáng phải có, sau này anh sẽ giúp em bù đắp tất cả, hãy tin
tưởng anh.”
Đông Hiểu Hi đọc lại tin nhắn, ma xui quỷ khiến cô gửi đi bốn chữ: “Là Hạ Tuyết sao?”
Lam Thành ngồi ở trong xe, nhìn bốn chữ này, suy nghĩ hồi lâu. Anh
không thể không thừa nhận rằng phụ nữ là loài động vật nhạy cảm, chờ anh nhớ tới mà nhắn tin lại, Đông Hiểu Hi đã muốn tắt ngay điện thoại. Phản ứng như vậy là cô ấy đang ghen sao? Lam Thành thoải mái cười cười, biết ghen tức là tốt. Mấy năm nay, có lẽ có một số việc anh không giải thích rõ cho Đông Hiểu Hi , nhưng đối với Hạ Tuyết, anh có thể đánh động đến
lương tâm của mình. Trước kia, Đông Hiểu Hi luôn nói với anh, Hạ Tuyết
là bạn tốt nhất của cô, cô vì cô ấy mới ở lại thành phố này. Cho nên rất nhiều lần cần tin tức của cô ở chỗ Hạ Tuyết, cô có thể không để ý đến
cảm nghĩ của Lam Thành, nhưng trước tiên vẫn nhờ hạ Tuyết đi tới giúp đỡ cô.
Mà mấy năm nay, mặc dù không ở trong cuộc sống của Đông Hiểu Hi, anh cũng vẫn làm như vậy .
…
Trước của bãi đỗ xe của quán rượu, Hạ Tuyết ngả tấm thâm say rượu vào lòng Lam Thành. Anh đã về nước ba năm nay, nhưng cô không bao giờ đi
quá tình cảm bạn bè, không chỉ vì cô là bạn thân nhất của Đông Hiểu Hi,
mà là sợ khiến anh sợ. Mặc dù ở trong lòng, cô không lúc nào không muốn
chiếm cứ thân thể anh, chiếm cứ tâm hồn anh. Cô không biết bắt đầu từ
khi nào cô đã yêu anh, có lẽ là rất sớm , khi anh mới chia tay Đông Hiểu Hi, cô cũng đã bắt đầu thương anh.
Hết thảy đều có khả năng, tất cả đều trở thành tâm niệm của cô từ lúc ấy , cô cũng vẫn vì giấc mộng mà nỗ lực, nhưng Đông Hiểu Hi đột nhiên
đã trở lại, khiến cô rối loạn phương hướng.
“Chỉ có một mình, em uống nhiều như vậy làm gì cơ chứ?” Anh không dám đẩy người phụ nữ trong lòng mình ra ở đây, Lam Thành dần dần mất đi
kiên nhẫn. Anh có thói quen nhíu mày, nhìn phía xa xa chờ đợi Hầu Tử,
Phì Tử, lại còn cả bí thư Trương Khiết. Hôm nay không biết vì cái gì,
anh đột nhiên không nghĩ rằng mình sẽ một mình tới gặp Hạ Tuyết .
“Lam Thành, em sợ.” Hạ Tuyết càng thêm ôm chặt Lam Thành, đem mặt
cũng lòng tham vùi vào trong ngực anh, tựa hồ như muốn dùng nước mắt làm động lòng người đàn ông này.
“Em sợ cái gì?” Lam Thành thản nhiên hỏi, ánh mắt không buồn nhìn cô ta.
“Đông Hiểu Hi đã trở lại, em sợ anh không còn quan tâm đến em nữa ……”
“Em là bạn tốt của Hiểu Hi, nên cũng là bạn tốt của anh .” Lam Thành trong lời nói, một tiếng so với một tiếng lãnh.
“Chẳng lẽ ở trong mắt anh, em chỉ là bạn tốt thôi sao?” Hạ Tuyết
ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn khuôn mặt chỉ cách mình trong gang tấc, như
vậy lại làm cho cô cảm thấy thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức khiến cô
không dám nói ra những lời từ tận đấy lòng mình…… Nhưng mà, Lam Thành
lại tưởng cô muốn đẩy ra, cô không biết đã lấy dũng khí từ đâu, liền
nhìn thẳng vào Lam Thành, ánh mắt hơi nheo lại.“Lam Thành, em yêu anh,
em biết anh cũng yêu em có phải không, ba năm , không thể có chuyện anh
đối với em một chút cảm tình cũng không có, anh cũng không phải là một
con người tàn nhẫn, cmà là do anh giỏi che giấu hơn người khác mà thôi,
đúng không? Nhưng mà, thực ra anh muốn bù đắp cho Đông Hiểu Hi thôi đúng không, hai người năm năm trước vốn đã cắt đứt quan hệ, hãy làm theo tâm nguyện của mình đi, đón nhận em có được không?”
“Hừ?” Lam Thành ngoài ý muốn hừ một tiếng, anh có chút không tin nổi vào lỗ tai mình.
Giờ phút này, Hạ Tuyết không có cho hắn cơ hội phản ứng, đem hé ra
đôi môi mang hương vị nồng nàn của rượu hôn anh. Này cho dù năm mơ cô
cũng muốn hôn lên đôi môi này, hôm nay rốt cục được như ý nguyện , nhưng lại mang theo một kết cục bi tráng … Lam Thành rốt cục nhẫn tâm dùng
sức đẩy cô , trong nháy mắt, cô thoáng dùng lực cắn một cái thật mạnh,
cô muốn nhìn thấy máu đỏ trên đôi môi ấy …
Lam Thành lau đôi môi vừa bị cắn, trong miệng tràn hương vị của máu,
có chút đau. Chính là không biết vì cái gì giờ phút này nhớ tới Đông
Hiểu Hi, trái tim liền càng đau.
“Lam Thành, ba năm qua, anh vẫn chưa quên được sao?”
“Em nói đúng, Tiểu Hi đi rồi, trái tim của anh đã theo cô ấy đi rồi.
Năm năm nay, nó căn bản không có ở trong cơ thể anh, anh đã sớm bị cô ấy lấy đi tất cả rồi.”
Chung quanh một mảng tĩnh lặng, Lam Thành đột nhiên đè ép áp cơn tức, hạ giọng, nói “Hôm nay anh không suy tính với em bởi vì em uống rượu,
anh không muốn Tiểu Hi mất đi người bạn thân nhất. Nhưng em hãy nghe cho kỹ , về sau không phải chuyện của Đông Hiểu Hi thì đừng tới tìm anh,
với anh mà nói em chỉ là bạn thân của cô ấy, không hơn. Mặt khác, ba năm nay anh quan tâm tới em, là vì Tiểu Hi cũng giống em, sinh sống ở một
nơi xa lạ, anh nghĩ cô ấy sẽ phải chịu bao nhiêu khó khăn, sẽ không tự
giác nhớ tới em, cũng là anh hy vọng ở nơi cô ấy sống, bên người cô ấy
cũng có một người có thể vô điều kiện giúp cô ấy, bởi vì Tiểu Hi so với
em rất đơn thuần, cũng so với em quá quật cường, cho nên cô ấy hẳn sẽ vô cùng khó khăn …” Lam Thành đột nhiên có chút nói không được nữa, lấy từ trong túi gói thuốc lá, châm một điếu, che dấu một thoáng thất thố của
chính mình.
“Anh rất tốt với em, đều là vì cô ấy sao? Không có một chút, dù chỉ là một chút là vì chính em sao?”
Lam Thành kiên quyết khẳng định “Không có.”
Chỉ cần hai chữ, liền đem giấc mộng của Hạ Tuyết trong ba năm sụp đổ. Cô cũng rốt cục hiểu được Đông Hiểu Hi vì cái gì lại sợ Lam Thành, anh
ta quả thật là một người đàn ông quá tuyệt tình, khiến cho cô ba năm đến một chút tích lũy tình cảm, chỉ trong nháy mắt tất cả tan thành tro
bụi.
Cô còn muốn ôm lấy anh một cái, cố gắng một lần cuối cùng, đã thấy bọn người Hầu Tử hướng bên này đã đi tới.
Lam Thành lại nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, cô mặc chiếc váy ngắn mỏng
manh ở trong gió đêm khẽ run, anh nhíu mày, đem áo khoác đưa ra cho cô,
rồi đi về phía xe của anh.
“Lam tổng, ngài đi đâu?”
“Để ý đến cô ấy.” Lam Thành lớn tiếng nói xong, người đã chui vào
trong xe. Trong phút chốc, chiếc Porche màu lam vòng một đường cong
duyên dáng, khuất khỏi tầm mắt bọn họ