Căn phòng nhỏ trên tầng hai nhà hàng lẩu cay Tứ Xuyên tràn ngập vị
cay đặc trưng , nhưng lại là hương vị được ưa thích nhất tại đây, nhất
là những chai bia trên bàn không ngừng cạn, chai rỗng xếp càng lúc càng
nhiều trên bàn.
“Tiểu Hi , hôm nay cậu phải uống thật nhiều , đây là hình phạt vì tội ra đi không từ biệt mấy năm liền. Nói thật mấy năm nay mình không thể
tìm được một người bạn giống như cậu , cùng mình đi ăn đồ cay Tứ Xuyên , phải nói hai chúng ta vô cùng hợp nhau ?” Hạ Tuyết nói xong bèn nâng li rượu lên uống. Cô đã uống tới bốn bình, đầu lưỡi đã có chút tê tê nhưng lại càng hưng phấn “Đi ăn cùng cậu thật thoải mái , có lần mình không
thể tìm người đi ăn món cay cùng bèn sống chết lôi kéo Lam Thành đi ,
cậu biết sau đó thế nào không ?”
Đông Hiểu Hi cười lắc đầu, có lẽ do lâu rồi không uống rượu, uống chưa đến một bình cô đã thấy có chút say say.
“Kết quả là anh ta ăn đến mức cầu xin cũng không nói được, ngày hôm
sau mình còn phải vào viện cùng anh ta một ngày . Tiêu chảy, sốt cao, đủ loại khó chịu … sau đó anh ta còn nói lòng dạ phụ nữ thâm sâu thế nào
đều thể hiện trên người mình … Ha ha .. Cậu phải biết rằng với đàn ông
phải kiên quyết, đừng mủi lòng với họ, đàn ông tưởng chừng như dịu dàng
nhưng lại rất lạnh lùng , không biết khi nào họ sẽ làm tổn thương cậu,
làm cho cậu muốn khóc cũng không kịp.”
Đông Hiểu Hi nhếch miệng cười khổ , chẳng lẽ cô chưa biết được một
Lam Thành lạnh lùng, vô tình sao. Lúc hai người chia tay, quả thật khi
ấy cô đã không còn nhận ra người đàn ông đã ở cạnh mình ba năm, yêu
thương chăm sóc mình ba năm. Phụ nữ là vậy, thường mang câu chia tay nói ra nhưng nếu không có ngoại lực tác dụng thì rất ít khi hạ được quyết
tâm. Còn đàn ông thì khác, một khi họ đã quyết định thì sẽ không cho đối phương cơ hội thay đổi. Cô đột nhiên thấy hâm mộ Hạ Tuyết, ở cái thời
đại tìm không ra chân tình này, còn có thể tìm được một người đàn ông
cùng cô ấy ăn đồ cay giải sầu, mà người đàn ông ấy lại mẫn cảm với hạt
tiêu, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng.
“Tiểu Hi, chúng ta là bạn học, cùng là bạn gái với nhau, cũng là bạn
tâm giao. Cho nên mình vẫn luôn thấy có lỗi với cậu, nếu không phải vì
mình đưa cậu đến quán bar hôm nó thì chuyện đó sẽ không xảy ra vậy hai
người sẽ rất hạnh phúc ,con của hai người chắc sẽ lớn rồi… Cho nên mình
luôn muốn được cậu tha lỗi, mấy năm nay mình vẫn thay cậu quản lí Lam
Thành , mình vẫn mong rằng khi nào cậu trở về sẽ đem trả lại cho cậu một Lam Thành đầy đủ, trọn vẹn , cho hai người một lần nữa hòa hợp , đây
cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình.”
“Cậu nói vớ vẩn gì vậy, đây là số mệnh. Hiện giờ mình tin vào số
mệnh…” Cô cầm ly rượu, cảm xúc có chút hỗn loạn “ Chúng ta uống rượu đi, chuyện trước kia không nhắc đến nữa . Mình không tin cuộc sống sau này
còn tồi tệ như hiện nay nữa . Mình cứ coi như sống lại một phen thôi…”
“Cậu đã không còn nghĩ gì thật sao.”
“Đây không phải là vấn đề đã tồn tại trong long mình nhưng mọi chuyện đầu là sự thật , lại trải qua nhiều năm như vật , mình còn nằm mơ được
sao?”
“Được rồi, nghe lời cậu , không nói về những chuyện không vui nữa.
Đúng rồi, cậu có nhớ khoa kiến trúc khi đó ngoài Lam Thành thì còn có ba người tài nữa , đó là Hầu Tử, Phì Tử và Lão Nhân.”
Cô lại gật đầu, cô làm sao có thể quên mấy người bạn cùng phòng của
Lam Thành, khi cô và anh công khai chuyện tình cảm ba người họ phản đối
kịch liệt. Khi đó, bọn họ đều cho rằng cô trẻ người non dạ lại thích hư
vinh nên không hợp với anh, hơn nữa vì Lâm Sướng mà ba người họ gần như
cùng Lam Thành tuyệt giao.
“Cậu có nhớ lần mình và cậu đến phòng ngủ nam sinh tìm Lam Thành
không, lần đầu tiên thấy biểu hiện của họ đã làm mình sợ ngây người, họ
khi đó có thể dung mấy chữ này để hình dung “Kinh thiên động địa, như
thể gặp phải quỷ… Khoa kiến trúc quả nhiên là cái nôi sinh người tài mà, gần giới hạn của tài tử… Haha…” Hạ Tuyết nói còn chưa dứt lời thì đã
cười như nắc nẻ, chờ một lúc lâu cô mới uống tiếp rồi nói “Hiện tại ba
người này đều thành đạt cả, đều là phó tổng hoặc quản lí cao cấp của tập đoàn Lam Long. Hầu tử vẫn béo như trước, chưa già mà mặt đã đầy nếp
nhăn vì quá béo; Mà Phì Tử thì lại giảm béo, không còn độc thân nữa, đã
có bạn gái rồi; Còn Lão Nhân thì so với vẻ bề ngoài già hơn cả mười
tuổi, nói chuyện cứ như ông già, bộ dạng lúc nào cũng sốt ruột… Hắn ta
bây giờ cũng không còn nóng nảy như trước, lúc nào cũng mặc âu phục, đi
giày tây, rất có khí chất… Lam Thành từng nói đùa rằng, tập toàn Lam
Long của bọn họ, không chỉ có chất lượng công trình, con người cũng rất
có chất lượng, nếu ai để cho mất đi hình tượng tốt ấy, sẽ ngay lập tức
bị khai trừ …”
Hạ Tuyết đã có chút say, hoàn toàn quên mất cảm giác của cô mà bắt
đầu tự quyết định “Tiểu Hi những năm cậu không ở đây mình đặc biệt cô
đơn, muốn tìm người uống rượu, tâm sự đều không có. Bây giờ thật tốt là
cậu đã trở lại, mình không cần phải phiền đến Lam Thành. Cậu không biết
là sau khi anh ta về nước thì chỉ cần mình có tâm sự, mặc kệ anh ta bận
rộn thế nào mình đều kéo anh ta đi uống rượu, Có đôi khi mình uống rất
nhiều anh ta đều gọi người đến đưa mình về. Sau đó hắn đi đâu chơi bời
mình đều không biết. À nói cho cậu một bí mật thật ra Hầu Tử thích Lâm
Sướng , ngay từ khi học đại học đã thích , sau này anh ta biết người Lâm Sướng thích là Lam Thành thì lại luôn tại cơ hội cho họ. Mình quả thật
không hiểu vì sao, cậu nói anh ta có phải là ngốc không? Không phải nói
tình yêu là ích kỷ sao? Nếu mình thích một người đàn ông, dù cho anh ta
đã thích người khác, cho dù có là bạn thân của mìh đi chăng nữa thì mình cũng phải giành cho bằng được.”
Cô mỉm cười, có chút tò mò “Vì sao cậu lại biết Hầu Tử thích Lâm Sướng, Lam Thành nói cho cậu?”
“Không phải, Lam Thành đối với chuyện của bạn bè rất kín miệng, cho
dù có uống nhiều đi chăng nữa cũng không hé ra một lời. Cho nên có đôi
khi mình vẫn tự hỏi anh ta cùng uống rượu với mình, thật sự là có quá
chén hay không. Anh ta là người khó lường, đừng chỉ thấy anh ta hơn mình hai tuổi , chúng ta hợp lại cũng không phải là đối thủ của anh ta. Cho
nên tốt nhất là đừng trêu vào hắn kẻo chính mình bị hại mà cũng không
biết. Nhưng đừng thấy mình toàn chê anh ta thôi , mà quả thật anh ta
đúng là quý nhân của mình. Ban đầu mình đến đài truyền hình làm biên tập nhưng do từ tạp chí điều qua nên không có biên chế, sau này đài truyền
hình lại mang mình trở về chỗ cũ. Quả thật khi ấy tình hình rất khẩn
cấp, có khả năng mình sẽ phải về nhà. Sau này Lam Thành giúp đỡ mình,
không chỉ có công việc biên tập mà còn làm chủ trì, hơn nữa còn giúp
mình lo lắng về thủ tục nhân sự. Đây quả là chuyện vui với mình, nhưng
khi hắn làm chuyện này quả thật người không biết quỷ không hay, đến cả
mình cũng không hay biết gì, thật là thần kì mà.”
“Đây là quyền lợi của người có tiền mà.” Đông Hiểu Hi không hiểu vì
điều gì mà nụ cười của bản thân càng thêm cứng ngắc, trong lòng cảm giác không vui mà chính cô cũng không hiểu nguyên nhân nữa.
“Này cậu nói thật đi, lần này cậu trở về thấy thế nào? Lần này về có định nối lại quan hệ với Lam Thành không?”
Cô thong thả lắc đầu, tựa như tự hỏi bản thân một chút nói “Nói thật, lần này mình trở về vì công ty của cha mình xảy ra chuyện. Về chuyện
Lam Thành, mình không nghĩ ngợi gì nhiều cả, mình và anh ấy giờ không
còn quan hệ gì. Quên đi, không nói đến anh ấy nữa, cậu nói đi, giờ cậu
cũng đã hai bảy rồi sao lại không có bạn trai?”
“Tìm bạn trai yêu đương? Coi như đã hết…” Nói đến chính mình , Hạ
Tuyết không hề mỉm cười “Không phải Mao chủ tịch đã nói sao, ‘Không kết
hôn vì mục đích của yêu đương đều là đùa giỡn.’ ta không nghĩ đến chuyện kết hôn , lại càng không nghĩ đùa giỡn nên mới không yêu đương với ai
cả . Hiện giờ đàn ông trên đời , kể cả Lam Thành nhà cậu đều không tốt
đẹp gì, mình đã không còn muốn đem tuổi xuân ra lãng phí với đàn ông…”
Vì sao trong lời nói của Hạ Tuyết đều có Lam Thành? Cô đột nhiên thấy khó hiểu “Vậy cậu định độc thân cả đời?”
“Có sao đâu, có ai bảo cuộc đời này phải kết hôn, sinh con? Độc thân
cả đời có gì không tốt ? Chỉ đơn giản là thành bồn cầu trong nhà cả năm
cũng không bị nhấc lên thôi.”
“Phốc…” Cô không nhịn được mà phun ra một ngụm rượu , “Bó tay với cậu, thành bồn cầu …”
Hạ tuyết không cười, nghiêm túc nói “Mình hiện giờ tự dựa vào bản
thân cũng sống rất tốt, con người không nhất thiết cần đến người yêu ,
nhưng nhất định phải có tri kỉ, cậu có hiểu không hả? Cho nên hôm nay
cậu đừng nghĩ có thể chuồn đi. Buổi tối phải đi cùng mình , mình đưa cậu đi chơi thâu đêm. Chúng ta không nghĩ đến đàn ông, làm cho tất cả bọn
họ phải quỳ dưới chân chúng ta..”
“Không được, đêm nay mình…”
Cô vừa nói chưa dứt lời đã thấy điện thoại của Hạ Tuyết reo. Là của đài truyền hình , cô mơ hồ nghe được là chuyện công việc.
Quả thật là như vậy, vừa dập máy , Hạ Tuyết liền nhìn cô cười hối lỗi “ Đài truyền hình có chút chuyện , buổi tối không thể ở cùng cậu, mình
xin lỗi…”
Cô lo lắng hỏi lại “ Không sao , mình không sao, chủ yếu là cậu thôi , cậu uống nhiều như vậy liệu có sao không?”
“Cậu không biết đâu, lúc đi xã giao cũng phải uống mà.” Hạ tuyết nói
xong liền loạng choạng đứng dậy, Đông Hiểu Hi vội đỡ lấy bạn hỏi “Cậu có sao không đó, có phải lại đi xã giao không, cậu say rồi” Cô thấy sắc
mặt Hạ Tuyết đã đỏ lên , cho dù tửu lượng đã luyện nhiều trong hai năm,
nhưng vừa rồi uống cũng hơi nhiều.
“Không có gì, mỗi khi ép Lam Thành uống rượu đã quen .” Hạ Tuyết cảm
thấy được tay của cô đặt trên lưng cô ấy đã cứng đờ liền vội vàng giải
thích “Đừng ghen mà, coi như là mình giúp cậu để ý anh ta. Mình vốn
không có hứng thú với anh ta …”
“Nhìn xem, uống say rồi lại nói mê sảng, mình và anh ấy vốn đã không còn quan hệ.”
Tạm biệt Hạ Tuyết, cô lên xe buýt trở về nhà, cô không biết bây giờ
là mấy giờ , chỉ thấy ánh nắng đã nhạt dần. Một cơn gió nhẹ từ ngoài cửa sổ xe thổi tới cùng với chút cồn trong người khiến cô cảm thấy cả thân
thể lẫn tâm hồn đều có cảm giác mơ hồ. Nếu nói, ba phần say bảy phần
tỉnh là cảnh giới cao nhất của uống rượu thì ba phần ngu ngốc bảy phần
thanh tỉnh lại là cảnh giới cao nhất của cuộc đời. Cô hiện giờ đã không
biết nên đối xử thế nào với chính mình và Lam Thành sau chuyện cũ ,
nhưng làm sao cô có thể biết sau khi cô ra đi anh lại điên cuồng tìm cô, không biết vì nguyên nhân gì mà đến giờ anh vẫn một mình thì đột nhiên
trong lòng cô xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn , quả thật mấy năm
nay cô đã không phí công vì anh mà giữ mình.
Chỉ là cô có một chút mơ hồ, Lâm Sướng ở trong ấn tượng của cô là
loại phụ nữ dường như không có thực trên thế giới này, trong ngoài đều
vô cùng cao quý, cô ấy làm sao có thể làm ra những điều này. Hơn nữa cả
một buổi chiều Hạ Tuyết cũng chưa hề nói gì đến Lam Thành cùng Lâm Sướng có quan hệ thân mật gì, nhưng lại nói rất nhiều về chuyện hai người ở
cùng một chỗ vui vẻ… Dựa theo những điều cô hiểu về cá tính của Hạ Tuyết thì ở cái thành phố mà cô ấy không hề có người thân cùng bạn bè thì có
lẽ anh chính là người bạn thân nhất , người mà Hạ Tuyết tin tưởng nhất.