Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Chương 34: Chương 34: Lam tổng phát hỏa




Đông Hiểu Hi ở trên xe nhận được điện thoại của Lam Thành, nghe nói cô dẫn theo Trạm Trạm đến tận công trường anh liền giận dữ vô cùng, đầu tiên là lái xe bị mắng, sau đó là trực tiếp răn dạy cô, lần đầu tiên biết đến Lam Thành có thể tức giận đến mức cường đại như vậy. Trong ấn tượng của cô, Lam Thành mặc dù có chút khắc nghiệt với bản thân và hơi cố chấp nhưng cũng rất trầm mặc, rất ít thời điểm phát giận. Chỉ là lúc này, anh tức giận hiếm có, ở trong lòng cô lại cảm thấy gợi cảm vô cùng, Đông Hiểu Hi thậm chí còn hoài nghi không biết bản thân mình có phải là đang có khuynh hướng tự ngược hay không? Hay là cô càng ngày càng nuông chiều anh rồi.

Mãi cho đến khi Trạm Trạm nhận điện thoại, nói con nhớ chú Lam, Lam Thành bên kia mới đột nhiên quay ngoắt 180 độ, dường như còn nở nụ cười. Sau đó, anh lề mề dặn dò lái xe gì đó rồi mới ngắt điện thoại.

Một giờ sau, xe rời đường lớn theo một con dốc mà đi, khung cảnh bên đường trong trẻo mà lạnh lùng, mặt đường cũng càng ngày càng không bằng phẳng. Đột nhiên, chiếc xe tiến đến một công trường cũ nát, xung quanh không có bóng người, thậm chí bụi bay mù mịt, có vẻ vô cùng hoang vắng. Xe ngày càng xóc nảy, Trạm Trạm mấy lần súyt nữa ngã xô về trước, Đông Hiểu Hi đành phải gắt gao ôm thằng nhỏ vào trong lòng. Cô rốt cục hiểu được vì cái gì mà ban nãy Lam Thành phát hỏa với cô, chỉ có điều anh vì cái gì mà không nghĩ đến cô cũng sẽ lo lắng cho anh? Thậm chí lo lắng đến vô duyên vô cớ mà đứng ngồi không yên.

“Nơi này trước kia là một nhà xưởng cũ nát, hoang phế rất nhiều năm, tập đoàn Lam Long chúng tôi dự kiến trong mười năm sẽ biến nơi này thành mới hoàn toàn. Mười năm sau, tập đoàn Lam Long khẳng định sẽ không chỉ là tập đoàn Lam Long như bây giờ…..” Ngữ điệu lái xe có chút kiêu ngạo, thấy Đông Hiểu Hi cười cười lại nói tiếp: “Đừng chỉ nhìn thấy Lam tổng trẻ tuổi, anh ta là lãnh đạo mà tôi kính nể nhất đấy, nghe nói anh ấy trước kia là học thiết kế? Không nghĩ đến một thư sinh như vậy có thể đem một tập đoàn trong vòng ba năm phát triển đến thế, vững vàng trong thương trường đầy khốc liệt, thật là không đồng nhất….. Chà, hôm nay tâm tình Lam tổng không tốt lắm, vừa rồi …….. Cô đừng để ở trong lòng, tôi thấy anh ta là người đối xử với vợ tốt nhất mà tôi từng gặp đó….”

Đông Hiểu Hi rốt cục bật cười thành tiếng, khó trách lái xe luôn luôn trầm mặc ít lời lại tìm lời cùng cô nói chuyện phiếm, thì ra là vì nói tốt cho lãnh đạo, tựa như anh ta vừa nãy hoàn toàn không bị ai đó mắng vậy. Kì thật, cô hiểu rất rõ tính tình của Lam Thành, cho dù là giáo huấn cô thì vẫn mang theo vài phần bất đắc dĩ, thậm chí là ôn nhu. Mặt khác, tuy cô không hiểu về công việc của anh, nhưng cô biết anh tuyệt đối sẽ không mang áp lực công việc về đến tận nhà, trút lên vợ con mình.

Lại qua khoảng hai mươi phút nữa, từ rất xa có thể nhìn thấy, công trường đang thi công kia đột ngột mọc lên nhiều tòa nhà mới. Bọn họ rốt cục cũng dừng cạnh hơn mười chiếc xe con khác, Đông Hiểu Hi nhìn nhìn, có thể thấy trường hợp hôm nay không phải là bình thường, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng có chút lo lắng cho Lam Thành. Đột nhiên lái xe nói: “Xe không vào được nữa, chúng ta xuống đây đi bộ vào thôi.”

Cô gật gật đầu, sau khi xuống xe mới phát hiện công trường thi công đầy là gạch ngói, gồ ghề hỗn độn không chịu được, lại có một đợt gió thổi bụi bay mù mịt, không mở mắt ra nổi. Cô vội vàng lấy tay che khuôn mặt nhỏ của Trạm Trạm một hồi lâu, cho đến khi lái xe đến nói: “Để tôi bế thằng bé, chỗ này không dễ đi, cô cũng phải cẩn thận.”

Đông Hiểu Hi gật gật đầu, đem con giao cho anh ta.

Trạm Trạm tuy không phải là đứa nhỏ dễ dàng cho người khác ôm, nhưng có lẽ vội vàng muốn gặp chú Lam nên cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ chú lái xe, cũng nghe lời mẹ đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trên vai chú lái xe. Thấy không có hương vị dễ chịu như trên người chú Lam, thằng nhỏ có biết bao nhiêu phần không tình nguyện, bèn vụng trộm nâng ánh mắt lên hết nhìn đông tới nhìn tây, tìm kiếm bóng dáng chú Lam.

Lúc này, Lam Thành đang nhăn mày, sự bình thản tự nhiên trên khuôn mặt hàng ngày đã không còn sót lại một chút nào. Đây là ngày căm tức nhất trong suốt hai mươi chín năm anh sống trên đời, cũng là lần phát hỏa lớn nhất từ khi anh đảm nhận chức tổng tài tập đoàn Lam Long. Năm phút trước, anh vừa bãi nhiệm một vị tổng giám bí mật của tập đoàn, hai quản lí hạng mục, khai trừ vài nhân viên kĩ thuật, giải trừ một đội ngũ thi công, cũng chuẩn bị truy cứu trách nhiệm pháp luật. Nguyên nhân vốn là, gần đây anh đem đại bộ phận nhân viên quản lí chủ lực của công ty tập trung điều khiển vài hạng mục quan trọng trước mắt, mặt khác việc khai phá có chút gặp trở ngại, bởi vậy khu tây này đẩy hết trách nhiệm cho một quản lí, cố tình để xảy ra vấn đề. Bởi vì thời gian gấp gáp, nên chưa giám sát nghiêm khắc quy trình thi công, làm cho tòa nhà cao tầng này làm đến tầng thứ mười thì thoáng nhìn ra đã bị nghiêng. Nếu theo tiêu chuẩn quốc tế về độ nghiêng khi kiến thiết phòng ốc thì còn chưa có vượt chỉ tiêu, người phụ trách chỗ này nghĩ đến chỉ cần về sau thi công công trình chú ý chất lượng thêm chút nữa hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn đi, hơn nữa đây chỉ là sai lầm cực kì nhỏ, nếu không phải nhân viên chuyên nghiệp có kinh nghiệm sẽ không phát hiện được. Chỉ là Lam tổng đây vốn xuất thân là kiến trúc sư thiết kế, năng lực quan sát đương nhiên vượt qua người thường, liếc mắt một cái liền nhìn ra vấn đề, hơn nữa anh vài giây nghe báo cáo của mấy vị quản lí có thể dùng kinh nghiệm chuyên nghiệp tìm ra được số liệu kết quả độc nhất vô nhị, quả thật không thể không làm cho người ta kính nể mà thấy tự xấu hổ. Tại cái vòng luẩn quẩn này, không ai không biết chế độ nghiêm trị hà khắc của tập đoàn Lam Long đối với chất lượng công trình, cho nên nơi này cho dù còn chưa có nhân viên nào bị xử lí, nhưng không một ai không bất an, đều đang chờ đợi quyết sách kế tiếp của Lam tổng.

Hầu tử đứng bên cạnh Lam Thành cả nửa ngày cũng không có nói gì, cuối cùng nhìn sắc mặt anh có chút cải thiện, mới rút điếu thuốc đưa sang hỏi: “Kế tiếp xử lí như thế nào?” Cứ hỏi như vậy thôi chứ có lẽ trong lòng anh sớm đã có đáp án. Lam Thành có hai điểm mấu chốt quan trọng, một là Đông Hiểu Hi, hai chính là nguyên tắc. Mà vấn đề chất lượng công trình đối với Lam Thành mà nói là quan trọng hàng đầu.

Lam Thành tiếp nhận điếu thuốc, rồi lại trả lại. Từ ngày đó đáp ứng Trạm Trạm, trên người anh cũng không có thuốc lá nữa, có khi nghiện thuốc lá cũng là bởi vì bận rộn liền muốn phân tán sự chú ý, giải tỏa áp lực, nhưng anh không muốn thất tín với đứa nhỏ. Với Lam Thành mà nói, Trạm Trạm là một tiểu thiên sứ thuần khiết, thằng nhóc xuất hiện luôn làm cho anh không tự giác mà gỡ mặt nạ xuống, tạm thời quên đi bản thân hiện tại, trở về nội tâm thật thà cùng im lặng, mỏi mệt cũng bất tri bất giác liền tiêu tan. Anh có đôi khi cũng hoài nghi, đây là loại tình cảm gì? Lại thủy chung không tìm được đáp án.

Có lẽ thân hình Lam Thành quá mức thon dài thẳng tắp, nên ngay cả bóng dáng cũng có một phần khí chất lỗi lạc không giống người thường. Đông Hiểu Hi liếc mắt một cái nhìn trong đám người liền nhận ra anh, anh cùng mấy người khác đều đội mũ bảo hộ, quần áo bị gió thổi có chút bay bay, có vẻ càng cao lớn vững vàng, tựa như bóng dáng ấy có thể che trụ hết thảy gió mưa, làm cho người ta có một loại cảm giác an ổn không nói lên lời. Đông Hiểu Hi lo lắng suốt bao lâu rốt cục có thể buông xuống, trong đầu đột nhiên có cái ý niệm kì quái, nếu bây giờ sắp đến thời khắc tận thế đi nữa, có lẽ cô cũng không có gì hoảng sợ.

“Chú Lam, chú Lam….” Đột nhiên Trạm Trạm giãy dụa khỏi lòng anh lái xe tụt xuống đất, mở hai cánh tay nhỏ bé chạy về phía Lam Thành.

Lam Thành nghe được tiếng gọi sửng sốt một chút, liền vội vàng quay người, vừa nhắc nhở bảo bối chạy chậm một chút, vừa nhanh bước tới ôm lấy Trạm Trạm, cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Mẹ đâu?”

“Mẹ không chạy nhanh bằng con.”

Trạm Trạm chỉ chỉ ra phía sau, Lam Thành nhìn thấy cô từng bước từng bước đi đến có chút chật vật, liền chậm rãi tiêu sái bước đến, trên mặt cũng không hề có vẻ là sẽ xin lỗi vì vừa nãy đã tức giận, nhưng là vẫn ôn nhu nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Lần sau không được viện lí do này nọ nữa.”

Đông Hiểu Hi cười cười còn đang muốn nói cái gì, lại thấy Lam Thành nhíu nhíu mày nói với Trạm Trạm: “Ôm sát cổ ba đi.” Gần đây, anh luôn cố ý đem tiếng ba sử dụng với thằng nhỏ, nhưng Trạm Trạm một lần cũng không có gọi, có lẽ trong lòng thằng bé, một tiếng chú Lam này còn thân thiết hơn tiếng ba kia. Lúc này, thằng nhóc ngoan ngoãn ôm cổ chú Lam của nó vô cùng thân thiết. Đột nhiên Lam Thành lại cúi mình xuống, lúc này, Đông Hiểu Hi mới phát hiện mình có một chiếc giày bị tuột dây, muốn cự tuyệt thì đã chậm rồi, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh.

Vừa mới rồi mọi người còn đem hô hấp nén xuống thấp nhất, không cả dám thở mạnh, giờ đây nhìn thấy Lam tổng đoàng hoàng, ương ngạnh kia lại đột nhiên hạ mình trước mặt phụ nữ, không nhanh không chậm buộc dây giày hộ người ta, tất cả trong lúc nhất thời không kịp thích ứng, chỉ biết vội vàng ngẩng đầu lên ngắm mây trời, coi như chưa nhìn thấy gì.

Đợi Lam Thành đứng dậy, Trạm Trạm cũng học bộ dạng của anh nhăn mày lại, sau đó lại dùng bàn tay bé nhỏ di di trên mi tâm (giữa hai lông mày) của anh: “Chú Lam không cần tức giận, mẹ nói tức giận sẽ có nếp nhăn.” Lam Thành không khỏi nở nụ cười, vừa véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa cởi mũ bảo hộ trên đầu mình xuống đội ở trên đầu con. Cái mũ có chút to lớn so với Trạm Trạm, cha con hai người một người chụp xuống một người nâng lên, bất tri bất giác liền bật cười.

Đột nhiên Lam Thành hỏi con: “Tiểu bảo bối, con có thích trò chơi xếp gỗ không?”

“Thích.”

“Vậy nếu xếp đã lâu, đã sắp hoàn thành rồi, con đột nhiên phát hiện bên dưới không ổn, hoặc là không đúng như ý con muốn, con sẽ làm sao? Tiếp tục hoàn thành nó sao?”

“Không.” Trạm Trạm vung cánh tay nhỏ nhắn lên. “Dỡ xuống, xếp lại.”

“Tốt, không hổ là con ngoan của ba.” Nói xong, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn bọn họ, đi về phía Hầu tử: “Liên hệ chuyên gia phá dỡ, mời bọn họ cấp tốc đến hiện trường khảo sát, tranh thủ đem cái đống này trong vòng 48 giờ giải quyết cho xong.”

“………….” Hầu tử nâng cổ tay lên nhìn thời gian, do dự nhắc nhở: “Như vậy tổn thất trực tiếp chỉ sợ ít nhất cũng sáu trăm ngàn, ban giám đốc kia……”

“Không có lựa chọn nào khác…..” Lam Thành quyết đoán ngắt lời nói của anh, lại tiếp: “Chất lượng là một nguyên tắc sinh tồn duy nhất của công ty, khu nhà này xây xong sẽ trở thành biểu tượng để quảng cáo, là tốt là xấu trong lòng bọn họ đều tự biết nghĩ….. Đương nhiên đây cũng là do tớ quản lí sai lầm, việc này tớ sẽ xin lỗi với ban giám đốc……… Còn nữa, đừng kinh động đến phóng viên, đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”

Hầu tử nghe xong, nhìn nhìn Đông Hiểu Hi cười nói: “Đại phóng viên nhà cậu đều ở đây, cậu còn muốn giấu diếm người ta thế nào?”

“Cô ấy bán đứng chồng được sao?” Lam Thành giương khóe môi lên, nhìn về phía Đông Hiểu Hi, bộ dạng đầy tự tin.

Đông Hiểu Hi lại vội vàng cúi đầu. Hầu tử tiếp tục bĩu môi, nửa đùa nửa thật: “Cũng không nhất định như thế, vị kia nhà cậu cũng không phải là khống chế tốt.” Nói xong anh lại quay sang trêu đùa Trạm Trạm đang ở trong lòng Lam Thành: “Tiểu tử kia, nhìn ba ngươi uy phong, đành phải phá tòa nhà lớn như vậy, chờ tương lai nhóc con nhà ngươi trưởng thành cũng còn xa, nhưng chỉ sợ ngày nào đó không hài lòng, có khi ngay cả thành phố này ngươi cũng muốn đào lên đi?”

“Con trưởng thành muốn đào lô cốt.”

“…………”

Tư duy của thằng nhỏ quả thực rất trực tiếp, mấy người đứng cạnh đấy đều bật cười. Đang lúc mọi người cười nói, đột nhiên mưa lớn ập xuống, Đông Hiểu Hi còn chưa kịp phản ứng đã bị Lam Thành ôm lấy đẩy vào trong xe, dặn dò lái xe cũng vào ngồi. Đợi cô cùng Trạm Trạm vừa ngồi vào chỗ, mưa liền tầm tã trút xuống, trong lúc nhất thời không nhìn thấy trời đất bên ngoài. Trạm Trạm có chút sợ hãi, thấp giọng gọi chú Lam, Đông Hiểu Hi lúc này mới phát hiện Lam Thành không có lên xe, cô lập tức lau cửa kính xe nhưng phía trước cái gì cũng không nhìn rõ lắm, nghe cũng không rõ ràng, chỉ có tiếng mưa to đập vào cửa kính.

Có lẽ lái xe nhìn ra tâm tư của cô, vội vàng nói: “Lam tổng chắc đang đợi chuyên gia phá dỡ đến.”

“Mưa lớn như vậy mà cũng muốn khảo sát công trường sao?”

“Đúng vậy, tập đoàn Lam Long cùng các xí nghiệp khác nhau ở ngay tại điểm này.”

“……..”

Ước chừng phải hai giờ trôi qua, mưa cũng nhỏ dần, Trạm Trạm ở trong lòng Đông Hiểu Hi đã ngủ mất rồi. Cần gạt nước thong thả qua lại phía cửa kính trước, thế này cô mới có thể nhìn thấy phía trước. Thì ra đại bộ phận mọi người tụ tập vừa nãy đã đi khỏi, chỉ còn lại Lam Thành, Hầu tử cùng vài người, còn có vài vị chuyên gia đứng dưới mưa thảo luận gì đó, Trương Khiết cũng đang đứng bên cạnh. Cũng có mấy người cầm ô che trên đầu mấy vị chuyên gia cùng phụ nữ, Lam Thành cùng hầu tử bọn họ vẫn là bị mưa to ướt hết.

Mưa lớn như vậy chỉ e là quần áo bên trong cũng ướt hết đi, Đông Hiểu Hi khe khẽ thở dài.

Một lát sau, có lẽ bọn họ đã bàn xong công việc, tất cả mọi người đều về xe mình. Lam Thành cũng đi tới, đứng ở bên ngoài xe vài giây lại rời đi. Vài phút sau, lái xe nhận được điện thoại của anh, dặn dò bọn họ đi về chú ý an toàn, sau lại bảo chuyển máy cho Đông Hiểu Hi.

“Trạm Trạm đâu?”

“Ngủ.”

“Ừ.” Lam Thành hạ giọng, lại nói: “Đói bụng chưa? Trở về thay quần áo rồi chúng ta đi ăn cơm.”

“Tại sao anh không lên xe này vậy?”

“ Quần áo anh đều ướt đẫm, lên xe sợ mang theo hơi ẩm, thân thể Trạm Trạm còn nhỏ sợ nhiễm hơi lạnh, không tốt.”

“……..” Ánh mắt Đông Hiểu Hi không biết thế nào liền có chút ướt át. Anh ấy nghĩ mình làm bằng sắt hay sao? Ở dưới mưa đứng đến hai giờ. Hai người trầm mặc một lát, Lam Thành lại nhẹ cười nói: “Sao không nói câu gì thế? Đau lòng vì anh à?”

“………”

Đông Hiểu Hi vẫn là không nói gì, lại rõ ràng nghe thấy bên kia điện thoại bất chợt truyền đến vài tiếng cười. Cô vội vàng nói: “Trở về nói sau.” Liền ngắt điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.