Người bấm chuông là Trương Khiết và lái xe của Lam Thành. Hai người
vốn định bỏ đi nhưng đúng lúc này, trong phòng tắm truyền đến giọng nói
trẻ nhỏ cùng giọng nói của Lam tổng:
“Chú Lam, tắm rửa xong chú giúp mẹ ngủ rồi vẫn sang với Trạm Trạm?”
“Kêu một tiếng “ba” liền ngủ cùng Trạm Trạm.”
“Mẹ nói , buổi tối con nên ngủ một mình.”
“……”
Câu nói này cô đã nói rất lâu, chứ không phải là mới nói tối nay. Cô
có chút xấu hổ, cả ba người đều cúi xuống nhìn giầy của mình, lúc này
vẫn là người tài xế lớn tuổi có vẻ có kinh nghiệm, đỏ mặt nói “ Lam tổng đang tắm rửa, chúng ta không nên quấy rầy.”
“……”
Trương Khiết cũng liên tục gật đầu đồng ý, khuôn mặt hiện lên vẻ có lỗi giúp cô đóng cửa lại.
Cô đứng ngây người ở đó hơn nửa ngày, quả thật cô thấy buổi tối hôm
nay có chút không tự nhiên, quả thật đối với mối quan hệ của cô và Lam
Thành cô vẫn rất bình thản, cũng chưa từng giấu diếm, giống như anh nói
cứ tất cả cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Trong nhà tắm truyền đến
tiếng nước cùng âm thanh vui đùa ầm ĩ, một lớn một nhỏ như đang chơi đùa trong nhà tắm, cô mới dừng suy nghĩ hướng về phía phòng tắm nói “Hai
người tắm nhanh lên, đừng làm chỗ này ngập nước.” Nói xong cô liền đặt
máy tính và văn kiện vào chỗ thích hợp, sửa sang một chút rồi mới động
đến hành lý của anh. Hành lý không nhiều lắm, hai bộ đồ tây cùng hai đôi giầy tương ứng, còn quần đùi và tất, thêm một số đồ dùng hàng ngày như
dao cạo râu, bàn chải đánh răng, nước xúc miệng … Không thể không nói,
Trương Khiết là một cô gái đơn giản, nhưng không phải là những thứ này
phải để cho vợ chuẩn bị sao? Hơn nữa sao cô ấy đối với thói quen ăn mặc
của Lam Thành lại có hiểu biết như vậy? Cô cầm quần áo cất vào tủ nhưng
vẫn suy nghĩ miên man, không lâu sau, cảm giác này liền khiến trong lòng cô có cảm giác trống rỗng, bóng ma quá khứ cũng vì cảm giác kéo tràn
về.
“Suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Sau lưng cô truyền đến giọng nói của anh, cô quay người lại, theo bản năng ôm lấy con. Từ nãy đến giờ Trạm Trạm vẫn ở gần Lam Thành, rốt cuộc cũng đem đầu chôn ở cổ cô “ Mẹ, ôm một cái.” Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của
con cô tự nhiên cũng bị cuốn hút, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mềm mại kia.
“Con muốn ngủ cùng mẹ, cũng muốn ngủ cùng chú Lam.”
“Chỉ có thể chọn một cái.” Cô một bên mặc cho con bộ áo ngủ mềm mại, một bên cố gắng trấn tĩnh.
Trạm Trạm chu cái miệng nhỏ nhắn lại. Mở ta hai mắt nhìn về phía Lam Thành như thể anh đã hứa với nó điều gì.
Dưới ngọn đèn, anh chỉ cuốn quanh hông một cái khăn tắm màu trắng,
không thể không nói thời gian là người thầy tốt nhất của đàn ông. Năm
năm đã mang cái ngây ngô của một thanh niên nhào nạn thành sự quyến rũ,
thành thục của một người đàn ông. Khuôn mặt anh tuấn tú ôn hòa, cô phát
hiện mình quá để ý đến ánh mắt của anh, nụ cười này không hề mang ý
nghĩa khiêu khích mà là vô cùng tuấn nhã, cô vội vàng cúi đầu tiếp tục
công việc đang dang dở, lúc này cô mới phát hiên mình đã mặc ngược quần
cho con. Cô tùy tiện nói với anh : “Anh thay đồ đi.”
“……”
Anh nhướng mắt lên, sắc mặt phụ nữ như thời tiết tháng sáu, muốn thay đổi liền thay đổi?
Khi cô tắm xong , trở lại phòng đã thấy anh mặc một bộ đồ ở nhà màu
xám ôm Trạm Trạm kể chuyện cổ tích, câu chuyện được kể cực kỳ nhàm chán, lại mắc lỗi nhiều lần, làm người nghe không khỏi bật cười. Cô thậm chí
còn hoài nghi anh cho tới giờ vẫn chưa hề xem phim hoạt hình, cho đến
cuối không thể không đổi thành Trạm Trạm kể, anh nghe rất chăm chú, còn
nghiêm trang hỏi: “Vì sao sói xám và cừu vui vẻ không thể trở thành bạn
tốt?”
“Là vì …” Trạm Trạm lấy bàn tay nhỏ bé xoa mặt, sau khi tự hỏi mình liền nói “Là vì thịt cừu vui vẻ quá ngon .”
“Thế à … Chú lại nghĩ rằng vì chúng đều là con trai.”
“Vì sao con trai với nhau lại không thể trở thành bạn tốt?” Trạm Trạm hỏi lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời “Cháu biết rồi, vì các bạn nữ
thích cháu, sau đó đối xử tốt với cháu nên các bạn nam sẽ không để ý đến cháu nữa.”
Cô vội vàng ngăn lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, cái gọi là giáo dục sẽ thành làm hư trẻ nhỏ mất. Mặt khác, nếu là ngày thường thì Trạm Trạm đã ngoan ngoãn đi ngủ, có thể thấy hôm nay thằng bé đã bị anh thu hút rồi. Vì thế cô nháy mắt với anh, liền ôm Trạm Trạm vào trong long mình, dọa
dẫm “Nên ngủ thôi, nếu không nghe lời mẹ sẽ mang Trạm Trạm cho sói xám
ăn thịt.”
Trạm Trạm không nói gì chỉ cười hì hì, hiển nhiên mẹ luôn nói như vậy để dọa nó, hơn nữa mỗi lần nghe câu nói này đều phải đi ngủ. Vì thế nó
vươn bàn tay bé nhỏ cầm lấy ngón tay của chú Lam, mái đầu nhỏ bé hướng
vào trong lòng mẹ , sau một hồi liền tiến vào mộng đẹp.
Anh chỉnh nhỏ ngọn đèn ở đầu giường, nhẹ nhàng ngồi thẳng dậy, nhẹ
nhàng cầm nắm lấy chân Trạm Trạm quan sát một hồi rồi lẩm bẩm “Nhỏ như
vậy, tương lai có thể lớn sao?”
Cô không khỏi cười khẽ, hai tay khoanh trước ngực nói “Khi thằng bé
mới sinh, cả người đều nhỏ xíu, lúc ấy em cũng hoài nghi thằng bé có thể lớn lên hay không, hoặc có thể cao nhiều không?”
Hai người đồng thời đứng dậy, cô đặt máy tính và văn kiện của anh
trên thảm, lại chỉ về phía phòng nghỉ “Trời mau lạnh, anh đừng thức quá
khuya.”
Anh khẽ cười, ngoan ngoãn ngồi xuống, thấy cô cũng cầm cái đệm ngồi
xuống bên cạnh anh , anh liền nhẹ nhàng nói “Em đi ngủ trước đi, ngoan.”
Cô không hề động đậy, giờ phút này nhìn ra cửa sổ có thể thấy “Thành
ánh sáng” hoa lệ. Năm năm trước, anh một tay làm việc, một tay còn lại
nắm chặt tay, dỗ cho cô ngủ. Khi đó cô còn trẻ, luôn cảm thấy qua hôm
nay còn có ngày mai, khi trải qua ly biệt cô mới con người ta khi sinh
ra không có bao nhiêu thời gian, từng giây từng phút cô đều muốn quý
trọng.
Không biết đã bao lâu, có lẽ sợ mình sẽ ngủ quên, cô đứng dậy sửa
sang lại chỗ quần áo của anh. Đột nhiên, trong túi rơi ra một cái ví da, cái ví màu lục cho dù có cũ nhưng vẫn được giữ gìn hoàn hảo, không có
gì hư hỏng. Trong lòng cô run lên, nếu cô nhớ không lầm thì đây là món
quà cô tặng anh năm anh trong lần sinh nhật hai mươi ba tuổi. Cô nhẹ
nhàng mở ví ra, phát hiện bên trong có ảnh chụp trước đây của mình, khi
đó cô còn trẻ, vẻ mặt rất ngây thơ, mái tóc dài thanh tú của năm đó đã
không còn nữa, có lẽ cho dù một ngày cô có nuôi tóc dài lại cũng không
thể trở về bộ dạng năm đó nữa, những tâm tình của tuổi trẻ đó rốt cuộc
cũng không thể tìm lại.
Đột nhiên phía sau lưng cô truyền đến thân nhiệt ấm áp, cằm anh đặt
trên vai cô thật dịu dàng, thật lâu sau vẫn yên lặng, bởi anh đang tham
lam cảm nhận mùi hương cùng nhiệt độ cơ thể cô. Cô ngẩng đầu, quay mặt
nhìn anh nhẹ nhàng hỏi “Đã cũ như vậy, vì sao lại không đổi cái mới?”
“Em không tặng anh nữa, anh đổi như thế nào?” Anh làm nũng, nhẹ nhàng dựa lên người cô, “ Em giúp anh đổi.”
“Em không có tiền.” Cô thẳng thừng từ chối.
“Không cần đắt tiền, một trăm đồng cũng được.”
“Không, một trăm đồng mua được cho con rất nhiều chocolate. Hơn nữa
ngay cả quần áo cũng có người mua cho, huống chi chỉ là một cái bóp tiền …”
À … Thì ra là cô ghen, khó trách cả buổi tối tính tình lại khó chịu như vậy.
Anh nhẹ nhàng phả hơi lên vạt áo phía trên cổ cô, làm cô cảm thấy
nhồn nhột, sau đó mới giải thích “Những thứ kia thực ra đều được đặt ở
ngăn tủ ở văn phòng, cũng không phải là do ai mua cả, là đồ của cửa hàng đưa tới khi mua quần áo. Nếu không sau này không cần họ tặng nữa, những thứ này về sau sẽ do em quản, ai không làm đúng sẽ bị trừng phạt.”
“Trừng phạt như thế nào?”
Anh bình tĩnh nhìn cô một hồi, khóe miệng hơi mấp máy, đôi mắt đột
nhiên tối sầm lại, đôi mắt anh lập tức dừng lại ở làn da tróng nõn lộ ra bên dưới chiếc áo, nói giọng khàn khàn “ Chờ anh làm mẫu cho em xem …”
“…..”
Cô không kịp phản kháng, thân mình đã nhẹ nhàng rơi vào trong vòng ôm rắn chắc.
—
Trong phòng không hề bật đèn, chỉ có ánh sáng từ đèn đường theo cửa
sổ tiến vào, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đêm đêm anh đứng ở dưới lầu, dịu dàng ôm lấy anh. Anh đem cô đặt dưới thân mình, ánh mắt không ly
khai đôi môi phấn nộn yêu kiều của cô. Có người nói một giây trước khi
kích tình đến, nhìn thẳng ngực phụ nữ là dục, nhìn thẳng vào môi cô ấy
chính là yêu …
Anh thở hổn hển cúi đầu hôn lên cô, nước bọt ngọt ngào giao hòa trong miệng lẫn nhau, cô không tự giác bật ra tiếng, lại bị anh thu vào trong lồng ngực. Anh nhanh tay cởi quần áo của cô, chỉ trong chốc lát, nửa
thân trần của cô hiện ra trước mắt anh, cánh tay kia của anh cũng không
an phận, dần thâm nhập hoa tâm đã ướt át của cô, hơn nữa nhịp điệu xâm
nhập của ngón tay anh ngày càng điên cuồng, dễ dàng khơi gợi sóng tình
trong đáy lòng của cả hai, khiến cho tầng tầng lớp lớp con sóng mãnh
liệt xô tới …
Lúc này đây, anh không hề khoan nhượng mà tuyệt đối giữ lấy quyền chủ động, nhưng anh cũng không hề vội vàng, anh thích thưởng thích làn da
trắng nõn của cô từ từ nhiễm hồng, càng thích xem bộ dạng đáng yêu của
cô khi bất lực cầu xin anh tha thứ, cho đến khi cô dùng ánh mắt cảnh cáo anh quá biến thái, anh mới mỉm cười nắm tay cô, đặt ở nơi lửa nóng đã
muốn phát động của anh, ôn nhu lừa gạt : “Bảo bối, giúp anh giải phóng
…”
“…”
Anh dùng cứng rắn cùng dịu dàng, mà cũng xấu xa dùng vẻ yếu thế bức
bách cô bỏ đi sự rụt rè mà dịu dàng yêu thương anh, như mọi khi, mọi
chuyện đều đã được thực hiện. Có lẽ chính trong thời khắc này, anh cảm
nhận được rõ ràng tất cả nhu tình của cô, nếu nói, làm như vậy là có
chút ích kỷ, nhưng anh chỉ khát vọng mỗi điều này nhất mà thôi …
Đột nhiên, anh rút bản thân ra, xoay người nằm phía sau lưng cô gắt
gao cuốn cô vào lồng ngực mình, cô không thể không sợ run, gắt gao đem
lưng tựa vào ngực anh, tựa như một con thuyền nhỏ phiêu bạt giữa đại
dương mênh mông, cô là số mệnh duy nhất của anh … Cứ việc như trước
phiêu bạt.
Ở thời khắc đỉnh điểm, cô rốt cục ngẩng đầu lên lại một lần nữa dung
hợp cùng với đôi môi nóng bỏng của anh, cảm thụ từ anh từng hồi từng hồi run rẩy.
Gió thổi phía bên ngoài cửa sổ, nhành cây hơi rung động, lúc này anh
không rời giường để hút thuốc, cũng không ngủ một mình, mà lấy tay nhẹ
nhàng vuốt tóc cô “Để tóc dài đi. Giống như trước đây vậy.”
“Anh thích?” Cô nhìn ánh mắt anh, lại nói “Thật ra có nhiều thứ không nhất định phải khôi phục lại như trước đây.”
“Không phải, nếu em thích thì càng tốt. Mặt khác, anh không cho rằng
cứ phải để ý quá khứ tốt như thế nào, anh chỉ muốn tương lai thật tốt.”
Cô vừa muốn nói điều gì đó, đột nhiên phòng bên cạnh truyền đến tiếng con gọi “Mẹ , mẹ .”
Cô vội vàng đứng dậy mặc quần áo, đi đến phòng con.
“Mẹ, mẹ đi đâu?”
“…”
“Dỗ chú Lam ngủ ?”
“Không phải, chú Lam là người lớn, không cần mẹ phải dỗ.”
Cho đến lúc Trạm Trạm ngủ, ngoài cửa mới truyền đến một câu nói trầm
trầm “Ai nói anh không cần phải dỗ dành, có đôi khi cũng cần.”
“….”
—-
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, cứ nghĩ anh có thể thêm một
bước tái chiếm toàn bộ thời gian của cô, cuối cùng lại không thể làm
được, phải cho cô một không gian tự do. Phỏng vấn kết thúc, anh trả cô
về Thời đại thương báo, hơn nữa Lam Long là tập đoàn tài chính nên làm
việc rất nhanh chóng. Mà nói thật ra hai người cũng đã có thỏa hiệp
miệng, Đông Hiểu Hi có thể không mua xe hoặc không sắp thời gian học lái xe, nhưng cô phải đáp ứng sự quan tâm không quá đáng của Lam Thành. Vì
thế, cho dù Lam tổng bận rộn thế nào, cho dù anh không sắp xếp được thời gian, cũng có một chiếc xe đúng giờ dừng ở gần tòa soạn chờ cô tan tầm, rồi đến nhà trẻ đón Trạm Trạm. Cho dù anh bận rộn, căn nhà nhỏ mỗi ngày đều xuất hiện hình bóng anh, cho dù Trạm Trạm đã ngủ, anh cũng lặng lẽ
ngồi cạnh một lúc.
Hai ngày Trạm Trạm tỉnh dậy không thấy hình bóng của chú Lam, vừa vặn lại được nghỉ, liền la hét để mẹ dẫn nó đến công ty của chú Lam. Cô gọi điện cho anh, có lẽ anh cũng nhớ thằng bé, liền đáp ứng ngay, cho xe
đến nhà đón hai mẹ con cô. Chỉ là dập máy rồi, cô có cảm giác không
đúng, anh dường như không ở văn phòng, trong điện thoại, cô nghe được âm thanh bên ngoài ồn ào, hơn nữa anh một bên tiếp điện thoại của cô, bên
kia lại ngẫu nhiên cùng ai đó nói chuyện, tựa như đang cãi vã gì đấy.
Theo lái xe đến công ty cô mới biết được anh đang ở ngoài công trường thi công, dặn lái xe mang hai mẹ con cô đến công ty chờ anh. Cô nhìn
thời tiết bên ngoài, gió to lại có vẻ nặng hơi nước trong không khí,
dường như không bao lâu nữa sẽ có mưa to. Trong lòng cô không khỏi lo
lắng, vội vàng nói “Đưa chúng tôi đến công trường trước đi.”
Lái xe do dự một chút , liền lái xe về hướng ngược với công ty.