Trạm Trạm nhát gan, những món đồ chơi thích hợp với cậu cũng không
nhiều, thậm chí có một số trò chơi mang tính mạo hiểm kích thích cậu vừa nhìn đã bị dọa khóc. Vì thế toàn bộ buổi chiều, xuất hiện nhiều nhất
chính là cảnh Trạm Trạm cưỡi trên vai chú Lam, trên khuôn mặt lộ ra nét
vui vẻ tươi cười và kiêu ngạo, giống như so với biểu hiện của người bạn
nhỏ đang chơi cùng trò chơi ở giữa sân, độ cao của cậu có phần ưu thế
hơn, cũng có phần hạnh phúc hơn.
Đông Hiểu Hi đi theo phía sau hai cha con, cầm trong tay mấy món đồ
chơi chiến lợi phẩm của con, vài lần xúc động muốn nói cho Lam Thành, kỳ thật bọn họ là người thân một nhà, nhưng vẫn là nhịn xuống. Cô cho rằng đứa nhỏ cần một thời gian để làm quen với việc có ba, dù sao hai cha
con bọn họ cũng mới gặp nhau có ba lần, khác với ông ngoại, tiếng “Chú
Lam” trong miệng Trạm Trạm vẫn còn đề phòng, mà cô cũng không còn là cô
bé nữ sinh dễ xúc động của năm năm trước, có lẽ chờ thời cơ chín mùi,
đợi cho một ngày nào đó bọn họ thân thiết với nhau hơn, cô sẽ đem bí mật này làm món quà quý giá nhất tặng Lam Thành, tin tưởng đến lúc đó cô sẽ được thưởng thức nhiều loại biểu cảm vui vẻ, cảm kích từ anh…
Mặt trời chiều chở đầy hạnh phúc cùng sung sướng dần dần lặng về tây, Lam Thành đem xe đậu ở trước cửa một tòa nhà sa hoa, Đông Hiểu Hi dẫn
con xuống xe chờ đợi, Lam Thành đi tìm chỗ đậu xe trở về, một tay đem
Trạm Trạm ôm lấy, tay kia thì nắm chặt lấy cô đi vào cửa lớn khách sạn,
đây là động tác anh cho là hạnh phúc nhất trong cả buổi chiều, hơn nữa
là cảm giác xuyên suốt lòng anh lúc này. Con nít thích náo nhiệt, Lam
Thành gạt bỏ ý tưởng thuê phòng, anh chọn một vị trí ngồi dựa vào cửa
sổ, đặt Trạm Trạm gần cửa sổ, để cho thằng bé có thể xem mặt trời lặn
phía bên ngoài và cảnh tượng đại sảnh náo nhiệt.
Chỉ là một quá trình đơn giản nhưng hấp dẫn sự chú ý của không ít
người, cuối cùng bọn họ đem ánh mắt dừng ở trên người Đông Hiểu Hi, mang theo nghi ngờ, một người con gái bình thường vì cái gì lại có thể có
chồng và con đáng yêu như thế? Hơn nữa người đàn ông có ánh mắt ôn nhu
làm say lòng người. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, yêu có thể khiến cho cô ở trong mắt đối phương trở nên không hề bình thường.
Trạm Trạm nhìn trước sau chạy lung tung, Lam Thanh giúp con đứng vững ngay, Đông Hiểu Hi cũng không có đi theo phía sau, cô muốn cho hai cha
con nhiều thời gian ở chung với nhau. Một lát sau, hai người bọn họ trở
về, vạt áo trước đều ẩm ướt, cô có chút khó hiểu: “Hai người phải về chỗ ngay, vừa đi chơi tạt nước sao?”
Lam Thành cười mà không trả lời, Trạm Trạm vẻ mặt lại vui vẻ, kêu
lên: “Mẹ, Chú Lam bị con đánh bại. Chú nói nếu quần khô sẽ không trở về
nên làm ướt luôn, mẹ nên tức giận.”
Cô hiện tại đã muốn bắt đầu tức giận được rồi.
Động Hiểu Hi trừng mắt liếc nhìn Lam Thành một cái, may mắn cô có
thói quen tốt, chỉ cần đưa Trạm Trạm ra ngoài, nhất định sẽ vì con mang
theo một bộ quần áo để đề phòng. Lam Thành cười nhận lấy quần áo, bàn
tay to nhanh chóng đem quần áo của Trạm Trạm kéo ra, một thân mình nhỏ
nhắn trắng noãn cứ như vậy trước mặt mọi người hiện ra.
“Chú Lam không tốt.” Trạm Trạm cũng không phản kháng, chỉ nhe răng
cười hì hì dùng bàn tay nhỏ bé che hai mắt của mình, làm ra bộ dạng thẹn thùng.
Lam Thành cười búng tay nhỏ bé của con, một bên cẩn thận lau khô thân mình nhỏ trong lòng mình, một bên rất nhanh đem quần áo mặc vào cho
con. Anh cảm thấy đứa nhỏ này như món đồ sứ đẹp đẽ, không muốn làm vỡ,
chỉ muốn che chở ở trong lòng như bảo bối. Cho đến khi thay xong quần áo cho con, anh mới quay sang bĩu môi hỏi Đông Hiểu Hi: “Của anh đâu?”
“…”
Nhìn thấy vẻ mặt cô ngạc nhiên, Lam Thành liền xoa cái trán nhỏ của
Trạm Trạm, dùng giọng mềm mại “mách” đứa nhỏ: “Mẹ con rất bất công, chỉ
mang theo quần áo cho Trạm Trạm, không mang cho chú.”
“Vậy làm sao đây?” Trạm Trạm nét mặt trẻ con, hàng mi có vẻ trông chờ còn thật suy tư. Đột nhiên cậu nép vào trong lòng Lam Thành, hai tay
nhỏ bé kéo lấy vạt áo của anh, dùng cái miệng nhỏ nhắn thổi, ý đồ muốn
dùng hết sức của mình thổi khô quần áo cho chú Lam. Đông Hiểu Hi cùng
Lam Thành đều ngây ngẩn cả người, động tác của con thật sự rất trẻ con
và chân thành, hai má phồng lên, nhìn ra được là con đang dùng toàn lực. Lam Thành trong lòng thấy ấm áp, đưa tay đặt Trạm Trạm lên đùi mình, ôm sát con: “Con ngoan, ai dạy con vậy?”
Trạm Trạm không trả lời anh, chỉ tự quyết định: “Mẹ nói quần áo ướt
sẽ dễ sinh bệnh.” Nói xong, cậu từ trên đùi Lam Thành tụt xuống, lại đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến trong lòng chú dùng hết sức thổi. Cá tính quật
cường và chấp nhất thật ra cùng Đông Hiểu Hi không có gì khác nhau.
Lam Thành cũng không ngăn cản nữa, một tay nâng mông nhỏ của con, một tay cầm lấy thực đơn từ tay người phục vụ vì hai mẹ con dụng tâm chọn
đồ ăn. Anh có thói quen, gọi món ăn nhưng không hỏi ý kiến của đối
phương mà là hòan toàn dựa vào hiểu biết của mình đối với đối phương mà
lựa chọn. Chính là lúc này đây có chút ngoại lệ, anh hỏi ý kiến của con: “Bảo bối, còn muốn ăn cái gì?”
“Ăn đậu phộng rang.” Trạm Trạm dừng động tác, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói.
“…” Lam Thành dừng một chút, ngẩng đầu nói với người phục vụ “Một dĩa đậu phộng rang.”
“Thực xin lỗi ngài, nhà bếp không có món này.” Người phục vụ máy móc
mỉm cười nhìn Lam Thành, dáng vẻ khí thế, dễ nhìn như vậy mà lại đến
loại khách sạn này gọi món đậu phộng, sẽ không phải là đang đùa giỡn
người ta đi.
“Vậy khách sạn này có món nào ngon?” Lam Thành hờ hững hỏi. Sau khi
người phục vụ liệt kê một vài món ăn, Lam Thành đem thực đơn trả lại,
miễn cưỡng nói: “Vậy chọn “Cung bảo gà đinh đi.” (món gà xé phay cung
đình)
“Xin hỏi tiên sinh có ăn kiêng không?”
“Có, ít gà thôi.” Lam Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người
phục vụ. Người phục vụ xấu hổ, tiếp theo Lam Thành lại nói: “Cho thêm
một chén mì ăn liền Khang sư phụ.” Giọng nói của anh không có chút do
dự, cũng không có nửa điểm ý muốn vui đùa. Hiển nhiên anh vì yêu cầu của con không được đáp ứng nên tức giận, cho nên bây giờ cố ý làm khó người phục vụ.
Người phục vụ không biết làm sao rời đi. Một hồi sau, quản lí trưởng
nghe thấy liền bước nhanh tới, cười nói: “Lam tổng, ngượng ngùng vì chậm trễ. Ngài có cần chúng tôi chuẩn bị phòng không?”
“Không cần, đứa nhỏ thích nơi này.” Lam Thành miễn cưỡng nhích mình
về phía sau, lấy tay vuốt đầu Trạm Trạm, giọng điệu cũng rất thản nhiên.
Quản lí trưởng tiếp tục bảo trì lễ phép hòan mỹ cười: “Thực xin lỗi
Lam tổng, vừa rồi là người phục vụ mới tới, không hiểu quy cũ.”
“Ừ, không quan hệ. Là đứa nhỏ quá nhỏ, không hiểu.”
Đông Hiểu Hi cười trộm, nếu nhớ không lầm, bát mì Khang sư phụ đó
dường như là Lam tổng đại nhân tự gọi, cùng với đứa nhỏ không quan hệ.
Cô chưa từng gặp qua Lam Thành như vậy, giống với đứa trẻ to đầu. Là vì
mấy năm nay Lam tổng tính tình trưởng thành, ở bên ngoài chịu không biết bao ủy khuất, nhưng vì anh muốn nuông chiều Trạm Trạm, không cho đứa
nhỏ chịu bất cứ ủy khuất nào. Cô nhìn anh, trong lòng cảm thấy ấm áp,
người đàn ông như vậy đáng giá cho cô giữ lấy, thực sự muốn xúc động mà
đem anh ôm vào lòng.
“Lam tổng, con ngài lớn lên thật xinh đẹp, giống mẹ cũng giống ba.”
Quản lí trưởng sờ sờ đầu Trạm Trạm, vẻ mặt ôn hòa thậm chí giọng điệu có chút muốn lấy lòng hỏi: “Người bạn nhỏ, còn cần gì thì nói với dì, dì
nhất định thỏa mãn con.”
“Đậu phộng rang.” Trạm Trạm tựa vào lòng Lam Thành, cất lên giọng nói trẻ con. Giọng điệu bất chấp của con làm Lam Thành cùng Đông Hiểu Hi
đồng thời vui vẻ.
Tôm hùm dài nhất của khách sạn cùng với đĩa đậu phông rang đồng thời
xuất hiện trên bàn cơm gần cửa sổ, biến nơi này thành một phong cảnh độc đáo, mặt khác trừ bỏ một bàn thức ăn tinh xảo, bên cạnh còn một chén mì Khang sư phụ không người hỏi thăm.
Ăn xong cơm chiều, mặt trời đã gần lặn hết, bầu trời phát ra mấy điểm ánh sáng màu xanh.
Xe chạy đến dưới lầu, Lam Thành cẩn thận ôm Trạm Trạm đã ngủ say đi
đến bên cửa, chờ đợi cô mở cửa. Cho dù cách xa nhau năm năm lại một lần
nữa bước trên hàng hiên này hình như cũng không có vẻ xa lạ, Lam Thành
cùng Đông Hiểu Hi đồng thời đem cước bộ nhẹ lại, sợ làm kinh động cục
cưng trong lòng, nhưng vừa mới mở cửa phòng ra, Trạm Trạm vẫn tỉnh, dùng tay nhỏ bé ôm lấy cổ Lam Thành, thấp giọng khóc. Thanh âm nhỏ không thể nghe thấy, chính là Lam Thành cẩn thận cảm giác được ở cổ ươn ướt, bị
sợ hãi, thật cẩn thận cúi đầu xuống hỏi: “Làm sao vậy tiểu bảo bối? Là
nằm mơ hay là tại vì chú làm cho con tỉnh?” Lam Thành từng tuổi này, anh cũng chưa từng thấy qua bản thân đối với ai ăn nói khép nép quan tâm
quá như vậy.
“Chú không được đi, chú cùng Trạm Trạm xem phim họat hình.”
Lam Thành không khỏi đau lòng, hôn lên mặt đứa nhỏ: “Chú không đi,
đừng khóc, ngoan. Chúng ta là đàn ông, đàn ông không thể tùy tiện rơi
nước mắt, biết không?” Sau khi Trạm Trạm gật đầu chuyển khóc thành mỉm
cười, cậu mới ngẩng đầu về phía Đông Hiểu Hi, muốn hỏi ý của cô.
Đông Hiểu Hi không nói gì, vì Lam Thành tìm dép lê cho nam, thấy anh
trong nháy mắt ngây người, cô mới thản nhiên giải thích: “Chuẩn bị cho
ba em, anh mang nó trước đi, không có ý gì khác đâu.”
Lam Thành lơ đãng cười cười, kỳ thật đó là thật tâm cười. Anh đi vào
phòng, một bên đặt Trạm Trạm ở sô pha vì con mở đèn lên, một bên quay
đầu hỏi: “Không biết như thế nào thay đổi?”
Cô tự biết anh chỉ là bố cục bài trí trong phòng, liền trừng mắt nhìn anh liếc một cái, tự đi chuẩn bị nước tắm cho Trạm Trạm.
Một câu: “Con muốn tắm cùng Chú Lam.” lại làm cho không khí trong
phòng trở nên có chút xấu hổ. Lam Thành đi vào phòng tắm, vụng trộm bắt
lấy thắt lưng cô, đem mặt dán vào tóc của cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Cho anh ở lại…” Gặp cô không nói lời nào, anh lại bổ sung nói: “Anh cam đoan
ngoan ngoãn nghe lời, không mang lại phiền toái cho em.”
Cô xùy cười ra tiếng: “Không biết học của ai nha, còn có thể làm nũng hả?” Giờ phút này dưới ánh đèn, người đàn ông này trong thanh tú đến
đẹp mắt, kỳ thật anh hay nhíu mày, thân thể không có vẻ cường tráng,
nhưng ngược lại cả người anh tản ra sự ôn hòa đa tình. Bộ dáng ngẫu
nhiên làm nũng làm động lòng cô. Đông Hiểu Hi giờ phút này liền thấy
trong lòng mềm yếu, ngay cả giọng nói cũng giống như bình thường nói với bảo bối nhà mình.
“Học của Trạm Trạm, anh cảm thấy dùng rất được.” Lam Thành mang theo một tia xấu hổ cười nói.
“Lam tổng sa đọa nha, thế nào lại học làm trò giống đứa nhỏ.” Nói là
nói như vậy, cô vẫn nâng tay hắn trên lưng lên yêu thương nhéo một chút: “Nơi này không có quần áo cho anh thay, làm sao bây giờ?”
“Em có để ý việc Trương Khiết đem lại đây không? Quần áo vẫn là không quan trọng, anh có mấy cái công việc cần hòan thành trong buổi tối hôm
nay.”
“Em còn có cơ hội nói để ý sao? Dù sao bên ngoài cũng đã có tin đồn,
chính là trễ thế này còn làm phiền một cô gái chạy tới chạy lui thật
không tốt?” Đông Hiểu Hi có chút lo lắng.
“Không có việc gì, đây là công việc của cô ấy.” Lam Thành nói xong,
cúi đầu rất nhanh hôn lên trán cô một cái: “Yên tâm đi, cô ấy rất kín
tiếng. Anh đi ra ngoài gọi điện thoại một cái.”
Anh ra ngoài gọi điện, giọng điệu vừa mới ôn hòa làm nũng, vừa cầm
điện thoại đột nhiên trở nên đứng đắn, đổi thành một mớ mệnh lệnh cứng
nhắc. Đông Hiểu Hi không khỏi đè ngón tay xẹt qua trán, nơi đó gần như
còn lưu lại hơi ấm, nhắc nhở cô vừa rồi tất cả đều là sự thật. Mà sự dịu dàng của anh lại chỉ vì mình cô…
Nhận quần áo, Trạm Trạm liền khẩn cấp lôi kéo Chú Lam đi tắm rửa,
Đông Hiểu Hi phát hiện đậy là lần đầu tiên con cô đối với vấn đề tắm rửa thật tích cực, xem ra sức thu hút của Lam tổng quả nhiên không phải
bình thường. Cô đành phải tìm hai cái khăn tắm lớn đi đến cửa phòng tắm, một cái dùng để bao bọc lấy con, một cái khác dùng để cho anh tạm thời
che chắn. Đột nhiên trong phòng tắm truyền đến một âm thanh vô cùng
trong sáng, hỏi:
“Chú Lam, vì sao “tiểu kê kê” của chú không giống với Trạm Trạm?”
“…”
Thật là … Đông Hiểu Hi nghe vậy trên mặt trở nên nóng rực, nhưng lại
không có lập tức rời đi, cô thật ra rất hứng thú muốn biết Lam Thành trả lời vấn đề trong sáng của đứa nhỏ xảo quyệt này như thế nào. Ngừng lại, Lam thành cúi đầu không biết nói cái gì, không quá một hồi cô nghe được Trạm Trạm nói: “Một là Chú Lam hé miệng, hai ánh mắt bốn chân. Thứ hai
Chú Lam há mồm, bốn con mắt tám chân…”
Đông Hiểu Hi không nhịn được cười ra tiếng, lại nghe đến Lam Thành
nhỏ giọng nói với Trạm Trạm: “Ah! Hai ta bị người ta dòm trộm.”
“Ai rình coi thế?”
“Chính là mẹ ở ngoài nhìn lén.”
“Mẹ vì sao lại nhìn lén? Chú Lam kêu mẹ đi vào, chúng ta cùng nhau tắm đi…”
“Ách…Không được…” Lam Thành lập tức cự tuyệt lời yêu cầu ngây thơ.
“Vì sao?”
“Nơi này quá nhỏ…”
Đông Hiểu Hi che miệng cười, Lam tổng rốt cuộc nói “Không” được với
con. Đột nhiên một trận chuông cửa vang lên, cô vội vàng buông khăn tắm
đi ra mở cửa.