Nha Trang, 22/01/20
Editor: Xiao He
Hôn lễ quyết định sẽ tổ chức vào giữa tháng mười, hai ngày trước hôn lễ, Thời Quang còn tăng ca ở công ty đến mười một giờ.
Cửa phòng được mở ra, tiếng cười nói vang lên.
“Thế nào?” Đi vào là Đường Mật và Tần Thư.
Thời Quang ngẩng đầu, vô cùng kinh diễm, Đường Mật đang mặc trang phục phù dâu, rất lộng lẫy, bộ váy này được chính Đường Mật thiết kế.
“Cho mình cái nhận xét nha.” Đường Mật nín cười, đứng trước mặt Thời Quang, xoay một vòng.
Tần Thư ngồi xuống, lấy tay nâng má, hỏi Thời Quang: “Em chấm xem được mấy điểm? Phải nói thật lòng nhé.”
Vừa rồi Thời Quang chỉ nhìn sơ sơ, không để ý chi tiết, bây giờ tỉ mỉ nhìn lại, chỉ vào chỗ bả vai và cổ áo, “Sao ở đây em cảm thấy thiết kế có chút trẻ con vậy?”
Đường Mật và Tần Thư bật cười, Đường Mật xém chút nữa thì cười đến sốc hông.
Thời Quang kinh ngạc, “Đúng rồi sao?”
Tần Thư: “Ha ha, Đường Mật đang mặc đồ size lớn của trẻ em mà.”
Thời Quang: “...”
Đường Mặc đúng là mặc đồ phù dâu, nhưng không phải bộ váy của cô ấy.
Em gái Thời Quang khăng khăng đòi làm phù dâu, kiên quyết đòi một cái váy tiên nữ.
Có tổng cộng năm phù dâu tất cả, Đường Mật, em gái Thời Quang và ba đồng nghiệp nữ.
Em gái Thời Quang mới chỉ là một học sinh tiểu học nhưng đã cao tới 1m64, Đường Mật liền thiết kế cổ áo của em ấy theo phong cách cổ tích, bộ váy phù dâu của cô cũng chung một phong cách như vậy.
Cô cảm thấy bộ sưu tập này rất đẹp, mỗi bộ trang phục đều được lưu lại dấu ấn của cô.
Trong đầu Thời Quang tưởng tượng thử, em gái cô mà mặc bộ váy này lên chắc chắn sẽ vô cùng lộng lẫy.
Đường Mật lại hỏi: “Sao nào? Cái váy này được thiết kế riêng cho em cậu đấy, phiên bản giới hạn của “Thời Quang không nghe lời” nha.”
Thời Quang giơ ngón tay cái, “Em mình chắc chắn sẽ vô cùng thích thú đấy.”
Đường Mật có chút phiền muộn, “Ngày hôm đó mình sẽ là người lùn nhất mất, ngay cả em cậu cũng cao hơn mình.”
Tần Thư đề nghị với cô: “Em mang giày cao gót vào.”
Đường Mật thở dài: “Em chỉ có thể mang giày 5cm thôi, không thể mang cao hơn được nữa.” Hơn nữa, ba phù dâu còn lại cũng rất cao, cô mang giày cao gót vô vẫn thấp.
Thời gian không còn sớm, “Không nói chuyện nữa, mình về thay váy khác đây.” Cô nói với Thời Quang: “Ngày mai mình xin nghỉ một ngày, ở nhà chuẩn bị tinh thần, ngày mốt sẽ là một phù dâu xinh đẹp cho cậu.”
Tần Thư cười phụ họa, “Ngày mai chị cũng xin nghỉ một ngày, ở nhà chuẩn bị tinh thần, ngày mốt thật xinh đẹp để tham dự hôn lễ của em.”
Thời Quang: “Ngày mai em cũng không tới.” Đóng máy tính lại, cô cùng Tần Thư đi xuống dưới lầu.
Trời đêm tháng mười, bầu không khí mang hương vị mùa thu.
Dưới công ty có mấy cây hoa quế, mùi hương lan tỏa thấm đẫm lòng người.
Tần Thư nói chuyện với Thời Quang, “Hôn lễ của em chuẩn bị thế nào rồi?”
Thời Quang lắc đầu, cười cười, “Em không biết nữa, đều do ba em và Thời Cảnh Nham đảm nhiệm.”
Hôn lễ của hai người tổ chức ở Bắc Kinh, vốn dĩ ba cô muốn tổ chức trên một bãi biển ở nước ngoài, cuối cùng có không ít người lớn trong Thời gia bận công việc, không thể nào xuất ngoại được, đành từ bỏ phương án kia.
Điều khiến cô buồn nhất chính là, “Ba em và ba Thời, chắc chắn đều muốn nắm tay em tự tay trao cho Thời Cảnh Nham.”
Tần Thư nói đến hôn lễ của mình trước kia, “Lúc chị kết hôn, khi đi thảm đỏ, ông nội dắt chị đi nửa đoạn đầu, sau đó giao cho ba chị, ba chị đưa chị trao cho Hàn Bái.”
Cô nói: “Nếu được thì gia đình em cũng có thể tham khảo một chút, đoạn đầu chú Thời dẫn em đi, đoạn sau sẽ do chú Úy dắt em.”
Cách như vậy không tồi, nhưng như thế ba Thời sẽ cảm thấy lạc lõng nha.
Thời Quang: “Để về nhà em thương lượng lại với ba em một chút.”
Xe của hai người đều đã tới, liền vẫy tay chào tạm biệt nhau, sau đó ngồi lên xe của từng người trở về.
Hôm nay Thời Cảnh Nham đã bắt đầu nghỉ phép cưới, cả ngày anh bận rộn ở địa điểm tổ chức hôn lễ, hơn mười giờ đêm mới về tới nhà.
Tối nay đôi long phượng thai cũng đến Bắc Kinh, hai đứa không muốn ở nhà ông bà nội, liền nói tài xế chở qua biệt thự của Thời Cảnh Nham.
“Anh rể, rót cho em li nước đi.” Em trai làm ra dáng chủ nhà, ngồi dựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, không hề khách sáo mà sai bảo Thời Cảnh Nham.
Em gái cũng nói: “Anh rể, em muốn uống sữa chua, cảm ơn anh.”
Hai tay Thời Cảnh Nham đút túi quần, không nói lời nào mà nhìn hai đứa nhóc.
Hai đứa nhỏ cũng không nhìn anh, xem chương trình TV đến chăm chú, thỉnh thoảng cười ha ha hai tiếng.
Một lúc lâu, em trai thấy Thời Cảnh Nham bất động, học theo dáng vẻ người lớn mà nhíu nhíu mày, “Dù gì em cũng là em họ anh nha, anh với chị em còn chưa kết hôn đâu...”
Chưa nói hết lời, liền chuyển thành “Ài nha! Ài nha! Đau đau đau, anh, em sai rồi.”
Thời Cảnh Nham buông lỗ tai của nhóc ấy ra, “Cho em nhớ kĩ một chút!”
Em gái mở nhỏ âm lượng TV lại, hỏi Thời Cảnh Nham, “Anh có đánh bé gái không?”
Thời Cảnh Nham: “Em mà nói sai nữa, anh cũng đánh em thôi.”
Cô bé liền trừng mắt nhìn: “Anh cả, em muốn uống sữa chua, cảm ơn anh.”
Thời Quang vừa vào trong nhà liền nghe được tiếng kêu thảm thiết trong phòng, lúc đầu cô tưởng là Thời Yến Lãng lại bị Thời Cảnh Nham xử lý nữa rồi, sau đó lại nhận ra giọng không giống lắm, không ngờ hai đứa em cô đã tới đây rồi.
Em trai thấy Thời Quang đứng ở cửa: “Chị đi đâu vậy nha, trong lòng chị không còn cái nhà này nữa sao? Bây giờ đã là mấy giờ rồi chị mới về nhà? Chị có biết không, xém chút nữa là chị đánh mất em rồi!”
Vừa oán trách, vừa xoa xoa lỗ tai mình.
Em gái liền cười trên nỗi đau của người khác, nhỏ giọng nói: “Anh giống anh Yến Lãng thật, đều không có đầu óc, cần phải bị đánh đòn.”
Sau đó hai đứa lại lao vào cãi nhau, một lát sau lại thành đánh nhau một trận.
Thời Cảnh Nham: “Hai đứa đánh xong rồi thì nhanh chóng tắm rửa đi ngủ đi!” Anh nắm tay Thời Quang lên lầu.
Mệt mỏi cả một ngày, sau khi tắm xong, Thời Quang không có sức lực để bò lên giường, Thời Cảnh Nham ôm cô lên, “Ngày mai có tới công ty không?”
Thời Quang lắc đầu, “Ngày mai em phải qua thăm ba.”
Thời Cảnh Nham tắt đèn, ôm cô vào ngực, hôn lỗ tai và cổ cô.
Khi hôn đến chỗ nhạy cảm, Thời Quang nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, lúc này cô mới nhớ ra, “Có phải lúc nãy anh đánh em trai em không?”
“Không phải đánh, là dạy dỗ thằng bé một chút.”
“Nhóc ấy lại nói bậy đúng không?”
Thời Cảnh Nham hôn môi cô, không trả lời.
Thời Quang quay đầu, cười, “Thật ra anh kết hôn với em rồi sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi. Anh phải gọi Úy Lam là chị, gọi Úy Phong là anh, sau này anh còn phải gọi Mẫn Lộ là chị dâu.”
Thời Cảnh Nham: “...”
Vừa mới hôn cô, thân thể liền có phản ứng.
Ai ngờ chỉ cần một câu nói kia của cô, mọi dục vọng liền bị dập tắt.
Thời Quang nằm sấp trên ngực anh, bật cười.
Thời Cảnh Nham xoay người, đặt cô dưới thân, “Còn cười!” Anh cúi đầu chặn môi cô lại.
Kiên nhẫn làm dạo đầu, lúc chuẩn bị đi vào, Thời Quang nhắc nhở anh, “Bao cao su.”
Thời Cảnh Nham: “Sau này không cần nữa.”
Thiếu đi tầng trói buộc mỏng manh kia, Thời Quang cảm thấy tình yêu giữa cô và Thời Cảnh Nham càng sâu đậm hơn rất nhiều.
Ngày thứ hai.
Thời Quang ngủ tới khi tự tỉnh dậy, đã tới buổi trưa rồi.
Trong nhà chỉ có quản gia và dì giúp việc, Thời Cảnh Nham cùng hai em nhỏ đã về nhà ông bà nội.
Thời Quang rửa mặt đơn giản, đi tìm ba mình.
Biệt thư của Thời Cảnh Nham cách nhà ba chỉ ba - bốn phút đi bộ, cô bình thản đi qua đó.
Vì hôn lễ này, tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ có cô là người duy nhất rảnh rỗi.
Trong nhà được dán chữ song hỉ, được viết cách điệu rất đẹp, là bà nội tự tay cắt.
Trông biệt thự vô cùng náo nhiệt, bầu không khí vui mừng hớn hở.
“Ba.” Thời Quang ở trong sân đã gọi bà mình.
Trong phòng khách có rất nhiều người ồn ào, Thời Quang gọi mấy lần, Úy Minh Hải mới nghe thấy, Thời Quang cũng đã bước tới cửa.
Hôm nay trong nhà có không ít người, bà nội cũng tới.
Thời Quang qua chào hỏi từng người, đương nhiên, ngoại trừ Úy Lai.
Mấy năm nay cô và Úy Lai đều xem đối phương như không khí, mỗi lần đụng mặt tại nhà bà nội vào ngày lễ, cả hai làm bộ không nhìn thấy đối phương.
Hôm nay Úy Lam cũng tới đây, cô ấy đi tới chung với chồng mình.
Đầu năm nay cô ấy đã kết hôn, chồng cũng là luật sư, hai người đi xem mắt mà biết nhau.
Khoảng thời gian sau khi cưới cũng trôi qua nhẹ nhàng bình thản, xem ra cũng rất tốt.
Bà nội hỏi Thời Quang: “Con thử đồ chưa? Có vừa người không?”
Thời Quang đờ đẫn, lắc đầu.
Cô không biết hôn lễ ngày mai sẽ mặc quần áo gì, ngay cả áo cưới cũng chưa thấy.
Mấy tháng trước ba và Thời Cảnh Nham đã dặn dò cô, quần áo trong ngày hôn lễ không cần cô để tâm, cô cũng không cần chuẩn bị.
Bà nội ra hiệu cho Úy Minh Hải: “Con để Đào Đào đi thử xem, lỡ đâu không vừa thì sao?”
Úy Minh Hải rất chắc chăn: “Sẽ không đâu.”
Thời Quang hiếu kỳ chờ không nổi, nằng nặc đòi lên lầu, Úy Minh Hải đành phải đi với cô lên phòng giữ quần áo.
Lúc Úy Minh Hải mở tủ quần áo ra, Thời Quang trợn mắt há miệng, cô đưa tay muốn chạm vào áo cưới, lại nhanh chóng rút tay về, quá mức mộng ảo, giống như váy cưới của công chúa vậy.
“Ba, cái váy cưới này... Nhiều lớp như vậy sao chui được ạ?”
Úy Minh Hải: “Một trăm mười sáu lớp.”
Trùng với ngày sinh nhật của cô.
Ông nói tiếp: “Là Mẫn Lộ thiết kế cho con, thời gian để hoàn thành toàn bộ thiết kế này tốn hết một năm.”
Nghe như vậy cảm xúc trong cô liền dâng trào, khi biết được đây là thiết kế của Mẫn Lộ, hốc mắt cô không khỏi đỏ lên.
Úy Minh Hải nắm tay cô đi tới một tủ quần áo khác, “Con nhìn trong này xem.” Ông mở cửa tủ ra, “Đây là bốn bộ lễ phục, còn có hai bộ sườn xám, bà nội con may thủ công đấy, tiệc cưới ngày mai con sẽ mặc bộ này.”
Thời Quang không nói ra lời, quay mặt qua chỗ khác.
Úy Minh Hải lau nước mắt cho cô, “Không cho phép khóc. Ba ra ngoài đây, con thử đồ đi, thử xong thì nói ba vào.”
Thời Quang gật đầu, mặc thử váy cưới trước, mọi kích thước đều phù hợp.
Bỗng nhiên cô nhớ ra cả một năm nay, Thời Cảnh Nham thỉnh thoảng đo cân nặng của cô, nói gầy quá sẽ không tốt, hóa ra là sợ mặc váy cưới không đẹp.
Cô mặc thử những bộ khác, cũng không gọi ba vào, cô muốn ngày mai cho ông bất ngờ.
Úy Minh Hải đứng đợi ở ngoài một lúc lâu, gõ cửa, “Đào Đào, xong chưa con? Con kéo khóa được không? Ba nói dì tới giúp con nhé?”
“Không cần đâu ba.” Phòng giữ quần áo mở cửa, Thời Quang đã thay lại bộ đồ của mình.
“Không vừa sao?”
“Rất đẹp ạ.” Thời Quang cười, “Ngày mai sẽ cho ba bất ngờ.”
Cô cười, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước mắt, Úy Minh Hải dùng ngón tay lau cho cô.
Thời Quang muốn nói đến chuyện ai sẽ nắm tay cô trong hôn lễ để trao cho Thời Cảnh Nham: “Ba, con muốn thảo luận một chi tiết trong hôn lễ với ba...”
Cô còn chưa nói xong, liền bị Úy Minh Hải dùng tay chặn lại, “Nhất định sẽ khiến con hài lòng.”
Thời Quang biết hỏi cũng không được gì, đành phải thôi.
Cả ngày hôm nay, Thời Cảnh Nham cũng không lo lắng gọi điện cho cô, một tin nhắn cũng không.
Buổi tối, Úy Phong tới, nói bên phía khách sạn đã chuẩn bị xong rồi.
Thời Quang mới biết, hóa ra hôm nay Úy Phong đến địa điểm tổ chức hôn lễ bận như thế nào.
Vì muốn náo nhiệt, hai nhà đều giúp nhau mời khách, không phải mình ba tự chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi.
Thời Quang nhỏ giọng hỏi Úy Phong, “Khi nào em mới có thể uống rượu mừng của anh đây?” Cô nhíu mày.
Úy Phong dừng mấy giây: “Nhanh thôi.”
Thời Quang cười, “Cố lên nha.”
Úy Phong lấy một cái chìa khóa xe trong túi ra, “Tặng em quà kết hôn.”
Thời Quang trố mắt, “Tặng cho em? Không phải anh muốn đưa cho chị Văn Văn sao?” Tại sao lại thành cô rồi?
Chiếc xe này trên thế giới cũng không có mấy chiếc, chỉ có thể miêu tả bằng một từ “Quý“.
Úy Phong vốn có sở thích sưu tầm xe, trong gara nhà anh có rất nhiều loại xe sang trọng với số lượng có hạn.
Trước đây, chị Văn Văn gọi điện cho cô, nói Úy Phong muốn tặng xe cho mình, nhưng chị ấy vẫn đang do dự không biết màu nào thì đẹp, nên hỏi ý kiến cô, cô nói màu đỏ là đẹp nhất.
Thời Quang nhìn Úy Phong, giật mình, “Anh nói chị Văn Văn lừa em sao?”
Úy Phong cười: “Nếu không lừa em, chẳng phải sẽ không còn gì thú vị nữa sao?”
Thời Quang cầm chìa khóa xe, lắc lắc trước mặt Úy Minh Hải, “Ba hâm mộ không?”
Úy Minh Hải: “Ghen tị nha, có chút hối hận nữa.”
Bây giờ bình quân mỗi ngày Thời Quang có thể cười đến năm sáu lần, cô cảm giác tiềm năng tạo tiếng cười của người ba lạnh lùng ít nói đã được cô khám phá ra.
Úy Phong đưa tay: “Chìa khóa vẫn phải đưa cho anh thôi, ngày mai còn cần chiếc xe này để làm xe đón cô dâu, anh sẽ lái chiếc này.”
Quá nhiều bất ngờ, từng cái một nối nhau.
Thời Quang không thể biểu đạt được sự cảm kích này, cô ôm Úy Phong một cái, “Cám ơn anh.”
Nói đến xe hoa, Úy Minh xém chút nữa quên nói một chi tiết với Thời Quang, hỏi cô, “Ngày mai con muốn xe bắt đầu chạy từ đâu?”
Nhà mẹ đẻ và phòng tân hôn đều trong một khu nhà với nhau, nếu chạy xe từ biệt thự bên này đến cửa biệt thự nhà Thời Cảnh Nham một vòng như vậy, cũng không có ý nghĩa gì.
Thời Quang: “Con nghĩ nên bắt đầu từ đại viện đi.” Mấy hôm trước, cô đi thăm mẹ và bà Đào, nói cho hai người biết, cô sắp kết hôn rồi.
Cô cũng muốn để bà Đào nhìn xem, cô mặc đồ cô dâu vào sẽ như thế nào.
Trước kia cô còn quá nhỏ, không biết kết hôn là gì.
Bà Đào từng nói, bà không đợi được đến lúc Đào Đào nhà chúng ta kết hôn rồi.
Úy Minh Hải gật đầu, “Được.” Sau đó phân phó Úy Phong, “Lát nữa con liên lạc với Thời Cảnh Nham, bảo cậu ta sắp xếp nhé.” Nếu không bên phía đại viện sẽ không cho xe từ bên ngoài vào.
Úy Phong: “Về nhà con sẽ gọi liền.” Anh chào tạm biệt rồi rời đi trước.
Trước đây Thời Quang không có cảm xúc gì với hôn lễ, cô nghĩ rằng mình sẽ vẫn bình tĩnh, bởi vì đã ở chung với Thời Cảnh Nham hơn ba năm, lĩnh chứng cũng đã bốn tháng, quá trình hai người sinh sống chính là sống chung trước, cưới sau.
Có hôn lễ kia hay không cũng như thế, sau hôn lễ, cô vẫn sẽ qua nhà ba ăn chực mỗi ngày, còn đấu võ mồm với ba, lâu lâu còn chọc ông tức giận nữa.
Mà ba và Thời Cảnh Nham, vẫn giống như trước đây, nếu đi công tác cũng sẽ cố gắng không trùng lịch nhau, tin nhắn điện thoại đều đặn mỗi ngày, chưa từng đứt đoạn.
Nhưng không biết vì sao, tối nay cô lại mất ngủ.
Mãi cho tới rạng sáng, cô vẫn không thể nào chợp mắt.
[Ba ngủ chưa?]
Úy Minh Hải không hề buồn ngủ, suy nghĩ của ông cũng giống với Thời Quang, hôn lễ này chỉ như một hình thức thông báo cho mọi người thôi, cuộc sống sinh hoạt sau này của bọn họ vẫn như vậy.
Lúc Thời Cảnh Nham đi công tác, áo bông nhỏ sẽ qua nhà ông ở, áo mặc đến tận tay cơm đưa đến tận miệng.
Cho dù đã lĩnh chứng, cô vẫn giống như một đứa trẻ, mỗi ngày đều làm nũng nghịch ngợm, đào hố khắp nơi cho ông.
Ông không quá xem trọng hôn lễ này, trong lòng ông, con gái vĩnh viễn là của mình, có kết hôn hay không vẫn vậy.
Cách hôn lễ ngày mai càng ngày càng gần, đầu óc ông càng tỉnh táo hơn.
Ông trả lời áo bông nhỏ, [Ba đọc sách cho con nhé?]
Thời Quang: [Được ạ.]
Úy Minh Hải từ trên giường bước xuống, mặc quần áo ở nhà đi qua phòng của áo bông nhỏ.
Thời Quang cũng không nói những lời tình cảm sướt mướt gì, nói ba đọc truyện cổ tích cho cô.
Mãi cho tới bốn giờ sáng, Thời Quang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hôm sau.
Thời Quang bị ba đánh thức, bảo cô bắt đầu thay quần áo, trang điểm.
Cả một đêm Úy Minh Hải không ngủ, nhưng không hề mệt mỏi chút nào, tinh thần vẫn tỉnh táo, cũng đã làm xong bữa sáng cho con gái.
“Đào Đào, dậy đi con.”
Thời Quang xoay người, ngại phiền.
“Đào Đào, hôm nay con kết hôn đấy, nhanh lên.”
“Con biết rồi! Ba ra ngoài đi.” Cô mất kiên nhẫn, thật muốn mạng cô mà.
Úy Minh Hải: “...” Ông bất đắc dĩ cười, ngồi cạnh mép giường, “Đào Đào.”
“Con muốn đá ba quá nha.”
Úy Minh Hải ngồi đợi thêm mấy phút, “Đào Đào, ngồi dậy đi con, nếu không sẽ không trang điểm kịp mất.”
Thời Quang bất động, lát sau mới ý thức được hôm nay phải cử hành hôn lễ, chịu đựng mỏi mệt, ngồi dậy.
Cô hỏi: “Thợ trang điểm tới rồi ạ?”
Úy Minh Hải: “Không cần thợ trang điểm, ba cảm thấy con trang điểm cũng đẹp rồi, con tự trang điểm đơn giản thôi cũng được.”
Thời Quang: “?” Cô đang nghe lầm sao, hay là ba cô ngủ đến hồ đồ rồi?
Úy Minh Hải rất chắc chắn: “Không có thợ trang điểm, hôm nay ba sẽ tự làm tóc cho con.”
Thời Quang cười: “Ba..Làm tóc cho con?”
Úy Minh Hải gật đầu, biểu cảm nghiêm túc.
Thời Quang vẫn tưởng ông nói đùa, chắc ông muốn cô thả lỏng tinh thần nên mới nói thế, cho đến khi cô thay váy cưới rồi, vẫn không có thợ trang điểm nào tới.
Mà Úy Minh Hải lại giục cô, bảo cô trang điểm nhanh nhanh một chút.
Thời Quang nhìn Úy Minh Hải, sắc mặt mờ mịt, “Thật không có thợ trang điểm sao ba?”
Úy Minh Hải: “Trang điểm như thế nào để phù hợp với cái váy này chính con là người hiểu rõ nhất.”
Thời Quang nhìn mình trong gương, “Trang nhã ạ.”
Úy Minh Hải: “Đó không phải là xong rồi sao? Kiểu trang điểm này không phải là chuyên môn của con à?”
Thời Quang gật đầu, thế nhưng: “Vậy kiểu tóc của con thì làm sao bây giờ?”
Úy Minh Hải: “Không phải ba đã nói với con, hôm nay ba chính là thợ làm tóc cho con, ba đã sớm nghĩ ra kiểu tóc phù hợp với trang phục hôm nay của con rồi.”
Thời Quang nhìn ông từ trong tấm gương, “Sao ba làm được, chỉ tưởng tượng thôi sao?”
Úy Minh Hải cũng không giấu diếm nữa, “Con không nhớ là ba có mấy con búp bê barbie để luyện tập sao? Đều dùng để tập luyện cho ngày hôm nay.”
Sau đó ngày nào ông cũng thiết kế kiểu tóc cho mỗi con búp bê, kiểu tóc nào cũng vô cùng tinh xảo và độc đáo.
Ông xoa đầu con gái, “Trang điểm nhanh lên, lát nữa ba thắt tóc cho con.”
Nửa tiếng sau, trang điểm xong xuôi.
Thời Quang không chờ được kiểu tóc mà ba chuẩn bị cho mình, “Ba, con xong rồi.”
Úy Minh Hải ra hiệu, “Con qua đây ngồi đi.”
Thời Quang muốn ngồi xuống trước gương, “Ba qua đây đi.”
Úy Minh Hải: “Như thế thì không còn vui nữa rồi.”
Thời Quang qua bên kia ngồi, “Bí mật vậy sao ạ?”
Chờ Thời Quang ngồi xuống, Úy Minh Hải mở túi xách tay ra, bên trong có đồ trang sức mà ông đã tỉ mỉ chuẩn bị, ông để lưng Thời Quang dựa vào ghế salon, “Ngồi xuống nào, con đừng lộn xộn nhé.”
Thời Quang nói Úy Minh Hải đưa điện thoại cho cô, “Sao vậy?” Úy Minh Hải vẫn đưa cho cô.
“Nghe nhạc nha.”
Thời Quang mở playlist trong máy, trong máy ba vẫn còn hai bài hát kia, một bài tiếng Quảng Đông, một bài là tiếng quốc ngữ.
“Ba hát hay không?” Mấy năm nay, cô chưa từng nghe ông hát bao giờ.
Úy Minh Hải: “Mẹ con thấy ba hát hay nên mới để ý tới ba đấy.”
Trước đây mỗi lần nhắc tới mẹ, đều là chủ đề bi thương, đây là lần đầu tiên. Thời Quang cười cười, “Vậy chúng ta hợp xướng bài này tiếng Quảng Đông cho mẹ nghe nhé ba?”
Úy Minh Hải gật đầu, giọng khàn khàn: “Được.”
Bọn họ hát hai lần bài này, Thời Quang cảm thấy giọng của ba hát còn hay hơn so với tưởng tượng của cô.
Tiếng nhạc dừng lại, Úy Minh Hải đã làm xong tóc cho cô, phía trước ông làm những bím tóc nhỏ, chỉnh lại độ chặt của bím tóc, cuối cùng đeo lên vương miện kim cương.
“Xong rồi, con đứng trước gương xem thử đi.”
Thời Quang cầm tà váy cưới lên, cẩn thận từng li từng tí bước qua đó.
Nhìn thấy mình trong gương liền giật mình.
Hóa ra một kiểu tóc có thể làm thay đổi khí chất của một người như vậy.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình trưởng thành và thành thục hơn.
Úy Minh Hải ôm con gái một cái, “Công chúa nhỏ của ba hôm nay phải về nhà chồngn rồi.”
Thời Quang nắm chặt lòng bàn tay, cố gắng ép nước mắt trở về.
Dưới lầu, náo nhiệt hẳn lên.
Đoàn phù dâu tới, Thời Yến Lãng cũng mang theo em họ tới đây, hôm nay hai người bọn họ làm người nhà cô dâu, nhiệm vụ là làm khó dễ chú rể tới đón cô dâu.
Thời Yến Lãng bàn giao cho cậu nhóc: “Nhớ kỹ, nhất định để Thời Cảnh Nham gọi em một tiếng em vợ có nhớ chưa?”
Cậu nhóc giơ “OK“. Mối thù nhéo lỗ tai hôm trước, hôm nay cậu nhất định phải báo.
Thời Yến Lãng tính toán thật hay, tối nay Thời Cảnh Nham phải gọi hắn một tiếng anh họ, nếu không anh đừng hòng đi vào đón nhóc mít ướt.
Chờ phù dâu vào phòng, Thời Yến Lãng khóa kỹ cửa phòng nhóc mít ướt lại, tìm một chỗ giấu tấm thẻ đi.
Em trai vô cùng phấn khích, “Em cũng muốn để Thời Cảnh Nham gọi em một tiếng anh nghe thử một lần.”
Thời Yến Lãng: “...” Chỉ là một thằng nhóc mà dám cạnh tranh với hắn, “Đi qua một bên!”
Trong viện có động tĩnh, em trai chạy ra cửa sổ nhìn ra ngoài, “Đến rồi, đến rồi.”
Thời Yến Lãng kéo hai cái ghế ra đặt ở cạnh cửa, cùng cậu nhóc mỗi người ngồi một bên, bắt chéo hai chân vô cùng giống đại gia.
Từ dưới tầng trệt lên tới đây phải qua ba tầng lầu, cũng không coi là xa xôi, nhưng đoạn đường này Thời Cảnh Nham phải đi hai mươi phút mới tới nơi, thật vật vả thoát khỏi đám người.
Con cháu trong Úy gia rất đông, Úy Phong lại cầm đầu, sắp xếp cho anh nhiều cửa ải như vậy.
Trước đó Úy Phong còn cam đoan, nói nhất định sẽ không làm khó dễ anh, kết quả mới lâm trận liền phản bội, liên kết với mấy người em họ của mình, nghĩ biện pháp cật lực giày vò Thời Cảnh Nham.
Đi gần hết hai tầng lầu, Thời Cảnh Nham gọi điện thoại, “Các anh có thể lên rồi.”
Anh suy nghĩ, chỗ cửa phòng của Đào Đào nhất định còn một ải nữa.
Bình tĩnh hơi thở lại, Thời Cảnh Nham đi lên ba tầng.
Thời Yến Lãng và em trai vẫy tay chào anh, “Chào em rể.” “Chào anh rể.”
Mắt Thời Cảnh Nham híp lại, không đáp lại.
Thời Yến Lãng hắng giọng, “Hai tụi em cũng không làm khó dễ anh, bao lì xì gì đó cũng không cần, chỉ cần gọi một tiếng anh họ là được.”
Cậu nhóc bên cạnh cũng cậy mạnh, “Gọi em một tiếng em vợ là được.”
Thời Cảnh Nham lạnh lùng nói: “Hai đứa có biết mình họ gì hay không?”
Thời Yến Lãng cùng cậu nhóc không thèm nói, vẻ mặt kiêu ngạo, vô cùng đắc ý run chân.
Hôm nay Thời Yến Lãng không thèm quan tâm, cho dù có bị đánh, hắn cũng phải nghe được một tiếng anh họ của Thời Cảnh Nham, nghĩ tới liền cảm thấy thoải mái.
Đang tưởng tượng, phía cầu thang liền truyền tới bước chân, không chỉ có một người.
Sau đó liền có sáu người bảo vệ mặc tây trang đen đi lên.
Thời Cảnh Nham chỉ hai người ngồi trước cửa, “Khiêng hai đứa nhóc kia đi.”
Thời Yến Lãng trợn tròn mắt, “Thời Cảnh Nham, anh ăn gian! Anh...” Chưa kịp nói xong, liền bị khiêng cả người cùng ghế đi chỗ khác, “Em...”
Không tin được!
Hắn mơ hồ chưa bình tĩnh lại được.
Cậu nhóc kia cầu xin tha thứ: “Anh cả, anh cả, em là bị ép bước, thật sự đấy, là anh Yến Lãng ép em, anh nói bọn họ thả em xuống đi.”
Thời Yến Lãng liếc em họ mình, vô dụng!
Trong lòng hắn vẫn cảm thấy may mắn một chút, nhìn về phía Thời Cảnh Nham: “Em nói cho anh biết, anh có khiêng em đi cũng vô dụng, anh có thẻ vào sao? Có sao?”
Ha ha.
Tưởng hắn ngu ngốc như vậy sao?
Thời Cảnh Nham lấy một tấm thẻ từ trong túi áo ra, Thời Yến Lãng: “... Thời Cảnh Nham, anh quá vô sỉ rồi!”
Dưới phòng khách tầng một, bà nội nghe được tiếng la mắng ồn ào lớn như vậy, bà ra hiệu Úy Minh Hải: “Con lên xem thử có phải đánh nhau rồi không?”
Úy Minh Hải: “Không đánh được đâu mẹ, Thời Cảnh Nham đang dạy dỗ Thời Yến Lãng tại chỗ thôi mà.”
Nghe như tiếng heo gào thét trước khi mổ vậy, ông vỗ trán bật cười.
Bà nội cảm thán một câu: “Thời Cảnh Nham muốn đem cô dâu đi cũng không dễ dàng mà.”
Thời Cảnh Nham đã thấy được cô dâu của mình, anh không đi thang máy, ôm Thời Quang từ phòng đi xuống dưới cầu thang, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn Thời Quang một chút, không hề dời mắt khỏi cô, hôm nay Thời Quang khác hoàn toàn so với cô trước đây.
Thời Quang nắm cánh tay anh, “Anh nhìn đường kìa, nhìn em làm gì.”
Thời Cảnh Nham ôm Thời Quang đến xe hoa trước cửa viện, Úy Minh Hải cùng bà nội đã ở đó đợi sẵn, anh thả Thời Quang xuống.
Thời Quang ôm bà nội một cái, sau đó lại ôm Úy Minh Hải.
Bà nội cầm tay cô, “Cháu bà hôm nay trưởng thành rồi.”
Úy Minh Hải chỉnh lại tóc con gái mình, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói một câu: “Lát nữa gặp lại con ở khách sạn.”
Thời Quang nín khóc mà cười, cảm xúc buồn bã bị đuổi đi một phần.
Ngồi lên xe, Thời Cảnh Nham lau nước mắt cho cô, “Em khóc cái gì, hôm nay anh mới phải là người khóc chứ.”
Thời Quang cười, hai người đan chặt mười ngón tay với nhau, cô cũng biết ngày hôm nay của anh trôi qua không hề dễ dàng.
Xe hoa rời đi, Úy Minh Hải vẫn đưa mắt nhìn theo đoàn xe rời đi khỏi biệt thự, trong lòng bỗng cảm thấy vắng vẻ.
Mang theo lễ phục của Đào Đào, ông cùng mẹ mình đi tới khách sạn.
Thời Quang cùng Thời Cảnh Nham về nhà mới trước, những nghi thức kết thúc đều phải đến nơi tổ chức hôn lễ mới làm.
Trên đường đến khách sạn, Thời Quang dựa vào vai Thời Cảnh Nham, “Em ngủ mấy phút.”
Thời Cảnh Nham ôm cô vào lòng, “Tối hôm qua em ngủ không ngon à?”
Thời Quang không trả lời mà hỏi lại: “Anh có ngủ được không?”
“Không có.”
Anh không ngờ mình lại có tinh thần như vậy, sau đó phải uống chút trà an thần mới có thể ngủ được hai tiếng.
Ngủ một chút, nhưng cũng không hề mơ màng mệt mỏi.
“Anh.” Thời Quang gọi Úy Phong.
Úy Phong nhìn cô thông qua kính chiếu hậu, “Sao em?”
“Chị Văn Văn đâu rồi?”
“Đang ở khách sạn, vừa rồi anh có chụp ảnh em cho cô ấy xem.”
Thời Quang vội vã hỏi: “Chị Văn Văn nói thế nào? Em mặc váy cưới này có đẹp như chị ấy tưởng tượng không?”
Úy Phong: “Con hơn cả những gì cô ấy tưởng tượng ra, lúc trước cô ấy không biết sẽ có vương miện.”
Thời Quang cũng rất thích chiếc vương miện kim cương ấy: “Sau này hai người kết hôn rồi, em cũng sẽ thiết kế váy cưới cho chị Văn Văn, cho chị ấy một chiếc vương miện xinh đẹp hơn nữa.”
Cô lại nghĩ tới: “Đúng rồi, anh nhớ đưa ba vòng của chị Văn Văn cho em.”
Úy Phong: “...” Còn giả bộ ho hai tiếng.
Thời Cảnh Nham nhìn qua kính chiếu hậu, nhẹ nhàng nói: “Giả bộ ngây thơ như vậy làm gì.”
Úy Phong bị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, từ trong gương lướt qua Thời Cảnh Nham.
Thời Cảnh Nham nói tiếp với Úy Phong: “Những khổ ải hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, khi nào anh kết hôn, nếu trong vòng bốn tiếng anh có thể tới được phòng Mẫn Lộ, coi như tôi thua, tôi sẽ gọi anh một tiếng anh họ.”
Thời Quang vui sướng bật cười, cô có thể tưởng tượng ra, chờ tới ngày chị Văn Văn kết hôn, Úy Phong sẽ gian nan vất vả cỡ nào mới có thể thấy người trong lòng của mình.
Tại nơi tổ chức hôn lễ, khách mời đã tụ tập đông đủ.
Ở đại sảnh khách sạn, Úy Minh Hải, còn có ba mẹ của Thời Cảnh Nham đang chào hỏi bạn bè cùng thân thích của hai nhà, còn có Thời Nhất Thịnh và Tần Minh Nguyệt, hai người cũng đứng ở cửa sảnh buổi tiệc với vai trò là ba mẹ cô dâu để chào mừng khách mời.
Trước đây trong nhà chỉ có ba của Tần Minh Nguyệt tới Nam Kinh nhận chức, những người còn lại thì ở Bắc Kinh.
Đào Đào kết hôn, ba Tần Minh Nguyệt đề xuất, bởi vì Thời Cảnh Nham muốn lĩnh chứng nên Đào Đào mới giải trừ quan hệ ba mẹ - con nuôi với bên họ, thế nên con gái nhà mình thì vẫn mãi là con gái nhà mình.
Kết quả, mọi người trong Tần gia đều có mặt ở hôn lễ.
Còn mấy phút nữa là hôn lễ bắt đầu, Thời Quang không khỏi khẩn trương, cô không biết lát nữa ai sẽ nắm tay cô đi qua thảm đỏ thật dài kia, là Thời Nhất Thịnh hay là Úy Minh Hải?
Đường Mật mang theo son của Thời Quang bên người, thấy son môi của cô bị phai màu, “Đào Đào, cậu đánh lại son đi.”
Thời Quang nào có tâm trạng, nhìn vào gương, “Được mà.”
Cô hỏi Đường Mật: “Ba mình đâu rồi?”
“Úy Minh Hải ấy.”
Đường Mật lắc đầu, “Mình không thấy.”
Thời Quang cũng không thấy Úy Minh Hải, lúc bước vào hội sảnh cô đã không tìm thấy ông rồi, cô cảm thấy Úy Minh Hải sẽ không nắm tay cô đi trên thảm đỏ liền đau lòng không thể nào tả được.
Thế nhưng vừa nghĩ tới nếu Thời Nhất Thịnh chỉ có đứng phía dưới mà nhìn lên, ông cũng sẽ buồn như thế nào.
Dù cho là ai buồn lòng, cô đều cảm thấy khó chịu.
Giọng người chủ trì vang lên, hôn lễ lập tức bắt đầu, tất cả đèn trong hội sảnh đều tắt hết, ánh đèn sân khấu mộng ảo cùng đèn trên thảm đỏ bắt đầu sáng lên.
Thời Quang xoay người muốn nói với Đường Mật một câu, nhưng không biết cô ấy đi đâu rồi, cô chỉ thấy Thời Nhất Thịnh, “Ba.”
Thời Nhất Thịnh cười nhẹ, dắt tay trái của cô, “Hôm nay ba muốn nghe Thời Cảnh Nham gọi mình một tiếng ba, bao nhiêu bao lì xì ba cũng đã chuẩn bị xong.”
Đột nhiên, tay phải của cô cũng bị nắm chặt.
Cô trố mắt, bỗng nhiên quay lại, đứng bên phải cô chính là Úy Minh Hải, hóa ra hai người đều muốn nắm tay cô trên đoạn đường quan trọng nhất đời người này.
Thời Quang không thể nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, sau đó khóc không thành tiếng.
“Được rồi, không khóc, bị nhiều người nhìn thấy như vậy sao được.” Thời Nhất Thịnh lau nước mắt cho cô.
Úy Minh Hải cúi đầu, nhỏ giọng nói với cô: “Có phải ba rất giỏi hay không, để con tự mình trang điểm như vậy? Nếu không con khóc thảm thương như này, son môi hồng phấn của con không phải lan đầy khắp mặt rồi sao?”
Thời Quang vừa khóc vừa cười, “Sao ba lại có thể đáng ghét như vậy!”
Lúc này, khúc dương cầm trong hôn lễ vang lên.
Nước mắt của Thời Quang vẫn không thể nào dừng lại, Úy Minh Hải cùng Thời Nhất Thịnh nắm tay cô chậm rãi đi về phía trước, đầu kia của thảm đỏ, Thời Cảnh Nham đang nhìn cô, có thể thấy nước mắt cô đang lưng tròng.
Đã từng thiếu thốn, tiếc nuối như thế nào, hôm nay, ngay trong hôn lễ này, đều cảm thấy viên mãn hoàn toàn.