Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 109: Chương 109




Nha Trang, 22/01/20

Editor: Xiao He

Mình thay đổi số thứ tự ngoại truyện để cho liền mạch nhé, ngày mai sẽ là ngoại truyện của Úy Phong - Mẫn Lộ, ngày mốt sẽ là ngoại truyện của Thời Yến Lãng - Đường Mật.

Hôm nay là cuối tuần, Thời Quang định ngủ nướng, kết quả mới hơn sáu giờ đã có tiếng đập cửa liên tục.

“Ba mau rời giường.”

“Mẹ, mẹ ơi!”

Là giọng của áo bông nhỏ thứ hai.

Trẻ nhỏ dễ dậy sớm, cho dù bây giờ là mùa đông, hơn sáu giờ trời còn chưa sáng, hai đứa nhỏ đã dậy rồi.

Bảo mẫu mới xoay người một cái, áo bông nhỏ thứ hai liền chạy ra khỏi phòng ngủ của mình, tiến đến phòng của ba mẹ để nghịch ngợm chọc phá hai người.

“Mẹ!” Vừa gọi vừa không ngừng đập cửa.

Thời Quang cựa quậy trong lòng Thời Cảnh Nham, cô không thể mở mắt ra nổi.

“Chồng.”

“Ừm.”

Thời Cảnh Nham che lỗ tai cô lại, “Em ngủ đi.” Anh cũng vô cùng mệt mỏi, tối hôm qua đến gần sáng hai người mới đi ngủ.

Một lát sau, bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, chắc là dì giúp việc đã ôm áo bông nhỏ thứ hai xuống lầu rồi.

Mới yên tĩnh được một lát, bé lớn lại tới, “Ba!”

Thời Cảnh Nham chỉnh gối, đắp chăn lại cho Thời Quang, “Em ngủ tiếp đi, anh xuống chơi với hai con.”

Thời Quang mơ mơ màng màng “Ừm” một tiếng, xoay người, ngủ tiếp.

Thời Cảnh Nham vệ sinh đơn giản, mặc quần áo ở nhà vào, rồi mở cửa.

Bé lớn đang chơi đồ chơi trong phòng ngủ, “Ba, cái này không đúng.” Cậu bé chỉ vào ô tô, trong tay vẫn còn dư lại một khối mô hình chưa dùng tới.

Thời Cảnh Nham khuỵu gối ngồi xuống, “Cầm xuống dưới lầu lắp lại thử xem nhé?”

Cậu bé gật đầu, “Được ạ.” Lại hỏi, “Mẹ đâu ạ?”

Thời Cảnh Nham cầm đồ chơi lên, tay còn lại nắm tay cậu bé, “Mẹ muốn tăng chiều cao nên đang ngủ.”

Cậu bé trừng mắt nhìn, “Ồ.”

Xuống dưới lầu, áo bông nhỏ số hai đang bưng bình sữa uống sữa tươi, “Ba, con muốn mẹ chơi với con.”

Thời Cảnh Nham: “Ba chơi với hai đứa được không?”

“Không được, ba không biết chơi đâu.”

“...”

Thời Cảnh Nham bất lực, “Có muốn qua nhà ông ngoại chơi không?”

“Đi ạ!”

“Con đi!”

Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời.

Bây giờ Thời Cảnh Nham mới cảm nhận được việc ở chung một khu nhà với Úy Minh Hải tốt thế nào, lúc nào cũng có thể đưa hai phiền toái bé nhỏ này qua chỗ Úy Minh Hải, như vậy anh và Đào Đào mới có được thế giới của riêng hai người.

Dì giúp việc mặc áo khoác cho hai đứa nhỏ, trang phục đầy đủ rồi, Thời Cảnh Nham dẫn hai bé đi ra ngoài.

Hai đứa nhỏ đùa giỡn đuổi theo nhau cả một đoạn đường, xô xô đẩy đẩy, đa phần đều là áo bông nhỏ số hai bắt nạt anh trai mình, mà bé lớn lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn em gái.

Cậu bé chạy quá nhanh, ngã sấp xuống, áo bông nhỏ số hai chạy đến bên cạnh cậu bé, liền nằm rạp xuống đất, hai đứa cười không ngừng nghỉ.

Thời Cảnh Nham: “...”

Có gì đáng cười chứ?

Không đợi anh đi tới bên cạnh, hai đứa nhỏ đã đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Có đôi khi anh sẽ hoảng hốt một chút, anh đã làm ba, đã có con với Đào Đào, con của hai người cũng đã lớn như vậy.

Khung cảnh Đào Đào sinh đứa con đầu lòng như chỉ vừa mới hôm qua.

Thời Cảnh Nham cứ tưởng rằng anh là người khẩn trương nhất, sau này mới phát hiện ra Úy Minh Hải mới chính là người lo lắng nhất, có thể do mẹ Đào Đào xuất huyết khi sinh, để lại một nỗi sợ trong lòng Úy Minh Hải, ông sợ con gái mình khi sinh lại xảy ra chuyện gì.

Mấy ngày trước khi Đào Đào sinh, Úy Minh Hải đều không dám ngủ, liên tục ở trong bệnh viện chăm sóc cô.

Ngày phẫu thuật, trước khi tiến vào phòng mổ, Thời Cảnh Nham muốn nói mấy câu với Đào Đào, nhưng lại không chen lên được, Úy Minh Hải luôn cúi người bên cạnh giường bệnh, lặp đi lặp lại một câu nói với Đào Đào: Không sao đâu, không đau, không cần sợ hãi, ba luôn ở đây.

Sau khi Đào Đào vào phòng mổ, Úy Minh Hải đứng ngồi không yên, ông đã tìm đội phẫu thuật sinh sản tốt nhất rồi, nhưng cho dù là như vậy, ông vẫn không thể nào yên lòng được.

Tới khi em bé được ôm ra, y tá nói hai mẹ con đều bình an, sắc mặt Úy Minh Hải mới bình thường lại, nhưng cũng không thèm để ý tới cháu mình một chút, đứng trước cửa phòng mổ nhìn xung quanh.

Quan sát được một lúc, Đào Đào được đẩy ra khỏi phòng nổ, Thời Cảnh Nham muốn tiến lên nói chuyện với Đào Đào, vừa đi được một bước liền bị Úy Minh Hải kéo qua, “Không phải con có con rồi sao? Con tự đi xem con mình đi.”

Thời Cảnh Nham: “...”

Úy Minh Hải vuốt ve trán con gái, “Không sao đâu, ba ở đây.”

Con gái sinh con, ông giống như được sống sót sau tai nạn.

“Ba, ba.” Áo bông nhỏ thứ hai đứng phía trước gọi.

Thời Cảnh Nham hoàn hồn, đã đến biệt thự của Úy Minh Hải.

Trên lầu, Úy Minh Hải đã nghe được tiếng gọi to, ông mở cửa sổ ra.

Bé lớn cùng với áo bông nhỏ thứ hai đã nhìn thấy ông, vẫy tay chào, “Ông ngoại.”

“Lên lầu đi.”

“Tụi con lên đây.”

Hai đứa nhỏ chạy tới cửa mới nhớ tới Thời Cảnh Nham, “Ba, gặp sau nhé.”

Úy Minh Hải xử lý xong tài liệu, tắt máy vi tính.

Năm giờ ông đã bắt đầu xử lý công việc, cuối tuần nào, hai đứa nhỏ đều qua nhà ông, có khi ở nhà chơi, có khi lại cùng ông tới công ty.

Bé lớn rất nghe lời, như một nam tử Hán bé nhỏ, áo bông nhỏ số hai rất đơn giản... Lúc nào cũng khiến người khác đau đầu.

Ông đã đọc nhiều sách nuôi dạy trẻ như vậy, nhưng không thể nào áp dụng được cho áo bông nhỏ số hai.

Cầu thang truyền đến tiếng động, tiếng chạy còn có tiếng cười toe toét.

Cửa thư phòng mở ra một chút, áo bông nhỏ số hai nhô ra một cái đầu nhỏ, “Chủ tịch Úy, anh Thời muốn hẹn với ông nha, ông có gặp hay không?”

Úy Minh Hải cười, đưa tay, “Qua chỗ ông ngoại này.”

Áo bông nhỏ số hai tung tăng chạy tới, leo lên đùi Úy Minh Hải, “Ông ngoại đang bận sao?”

Úy Minh Hải: “Ông xong việc rồi.” Lại hỏi: “Mẹ con tới công ty rồi sao?”

Áo bông nhỏ số hai lắc đầu: “Mẹ còn chưa dậy nữa, ba con nói, mẹ muốn phát triển chiều cao.”

Úy Minh Hải, hôm nay là ngày nghỉ của Đào Đào, có khi một tháng cô chỉ nghỉ ngơi có một hai ngày.

Áo bông nhỏ số hai, “Ông ngoại, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi.”

“Được thôi, ăn sáng xong sẽ đi.” Úy Minh Hải hỏi: “Anh con đâu? Sao không đi lên chung với con?”

Áo bông nhỏ số hai nghiêm túc nói: “Chủ tịch Úy, ông còn chưa nói có muốn gặp anh Thời không mà? Anh ấy đang ngồi ở phòng khách nhờ con chuyển lời đấy.”

Úy Minh Hải bật cười, lúc hai đứa nhỏ đi tới công ty với ông, đã bắt chước theo thư ký.

Ông ôm áo bông nhỏ số hai, “Chủ tịch Úy sẽ tự mình đi gặp nha.”

Cái gọi là phòng khách chính là công viên vui chơi của hai đứa nhỏ, do gộp hai phòng và trang trí lại mà thành, bé lớn đang ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi.

Úy Minh Hải ngồi xuống, “Tới đây nào.”

Cậu bé đứng lên, “Chủ tịch Úy, khi nào có thể kí được hợp đồng ạ?”

“Bây giờ ông sẽ kí cho con.”

“Vậy lúc nào có thể bắt đầu?”

“Rất nhanh thôi.”

“Cảm ơn chủ tịch Úy.”

Chơi đùa đủ rồi, cậu bé chạy tới.

Úy Minh Hải ôm hai cháu nhỏ, “Có đói bụng không?”

“Không đói ạ.”

Hai bé rất ăn ý lắc đầu, hai đứa không hề hứng thú với chuyện ăn sáng này chút nào, bởi vì Úy Minh Hải cũng không cho hai đứa kén ăn, không thích ăn cũng phải ăn.

Đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, Úy Minh Hải xuống dưới lầu chơi với hai đứa nhỏ một lát, ông có một cuộc gọi công việc, liền đi vào thư phòng nghe, hai mươi phút sau mới kết thúc cuộc gọi.

Sau khi cúp máy, ông gọi điện cho Úy Phong: “Con đang ở đâu?”

Úy Phong: “Con đang dẫn thằng nhóc nhà con về.”

Không biết bây giờ mấy đứa nhỏ suy nghĩ thế nào, từ thứ hai đến thứ sáu, lúc đến nhà trẻ, gọi thế nào cũng không thèm dậy, vừa đến cuối tuần, tinh thần liền phấn chấn, chưa tới sáu giờ đã dậy.

Mẫn Lộ muốn ngủ, anh liền dẫn con trai ra sân chơi đá cầu.

Úy Minh Hải: “Hôm nay chú không tới công ty, tài liệu nào cần chú kí tên thì buổi tối cháu đưa qua cho chú đi.”

Úy Phong: “Hôm nay là ngày nghỉ của Đào Đào ạ?”

Úy Minh Hải: “Ừ.”

Úy Phong hiểu ra, nói cũng không có giấy tờ gì quan trọng, đi làm rồi kí cũng được.

Đã nhiều năm như vậy, chỉ cần chú út không tới công ty, thì đó chính là ngày nghỉ của Đào Đào, ông phải đi ăn với con gái.

Đào Đào đã có hai đứa nhỏ, chú út vẫn coi Đào Đào là đứa bé mà yêu thương.

Lúc Úy Minh Hải xuống lầu, áo bông nhỏ số hai đang dựa vào ghế sô pha uống bình sữa, trong bình sữa là nước trái cây, mà người cầm bình sữa không phải cô bé, là bé lớn.

Từ nhỏ cô bé đã thích chỉ huy người khác, đặc biệt là thích chỉ huy anh trai mình.

Bữa sáng của hai bé đã chuẩn bị xong, Úy Minh Hải ngồi xuống bàn ăn nhìn hai đứa cháu ăn.

Mỗi người một chén trứng hầm nhỏ, áo bông nhỏ số hai không thích ăn, nhưng ông ngoại lại ngồi ở đây, cô bé không thể không ăn, nếu không ông sẽ không dẫn cô bé ra ngoài chơi.

Cô bé nhìn anh trai mình, anh ấy đã ăn được một nửa.

Ở dưới bàn, cô dùng chân đá nhẹ anh trai.

Cậu bé nghiêng đầu, áo bông nhỏ số hai chỉ chỉ vào chén trứng hầm của mình.

Mặc dù Úy Minh Hải đang xem tạp chí, nhưng mọi hành động của hai đứa nhỏ ông đều biết được.

Cậu bé lén nhìn Úy Minh Hải, phát hiện ông ngoại không chú ý tới bên này, liền đẩy chén của mình qua cho em gái, kéo chén của em gái về phía mình.

Sau đó, hai đứa nhỏ cúi đầu yên lặng ăn trứng hầm, không ai nói gì.

Úy Minh Hải làm như không thấy, tiếp tục xem tạp chí.

Hai đứa bé cầm chén đã ăn sạch sẽ, có lẽ do chột dạ, nên ăn thêm vài miếng rau củ.

Úy Minh Hải cũng không vội vã ăn bữa sáng, vẫn ngồi chờ Thời Quang và Thời Cảnh Nham tới.

“Ba.” Thời Quang vẫn chưa tỉnh ngủ, ngồi xuống, dựa vào ba mình, đầu đặt trên vai ông, nhắm lại mấy phút.

“Buổi sáng bị đánh thức sao?” Úy Minh Hải hỏi.

Thời Quang: “Dạ.” Sau khi bị đánh thức, cô không thể nào ngủ lại được.

Úy Minh Hải: “Lần sau con nghỉ ngơi, đêm trước đó cứ gửi hai đứa nhỏ qua cho ba.”

Thời Quang: “Hai đứa nhóc này quá ồn ào, ba sẽ không ngủ được.”

Úy Minh Hải: “Ba không sao, bình thường ba cũng quen dậy sớm.”

Thời Quang không thấy hai đứa bé, “Hai đứa đâu rồi ba?”

“Đang chơi ở trên lầu đấy.” Úy Minh Hải đỡ đầu cô, “Ngủ thêm một lát đi.”

Thời Quang ngủ thêm một lúc, bọn họ mới bắt đầu ăn sáng.

Hôm nay cũng là ngày nghỉ của Thời Cảnh Nham, anh điều chỉnh lịch nghỉ của mình trùng với lịch của Thời Quang, như vậy có thể dắt hai đứa nhỏ ra ngoài đi chơi.

Hôm nay gió lớn, không thích hợp tham gia các hoạt động ngoài trời, cả nhà liền quyết định đi bảo tàng xem triển lãm.

Áo bông nhỏ thứ hai cho dù đi tới đâu, bên người luôn mang theo một bình sữa.

Ngồi trên xe, Thời Quang ôm con gái, “Bảo bối, khi nào chúng ta sẽ cai sữa nhỉ?”

“Mẹ, con mệt rồi.” Cô bé chôn mặt vào trong ngực Thời Quang, không muốn ló đầu ra nữa.

Thời Quang nói với con trai: “Con muốn chơi bao búa kéo không?”

Cậu bé: “Muốn ạ, mẹ không được cố ý nhường con đâu đấy.”

“Được thôi.”

Áo bông nhỏ số hai ngẩng đầu, “Mẹ, ba người chúng ta cùng chơi nhé.”

Thời Quang: “Không phải con mệt sao?”

“...Con tỉnh rồi.”

Thời Quang cười, hôn con gái, không chọc cô bé nữa, bắt đầu chơi với hai con.

Mỗi lần bọn họ đi du lịch thì đều là con ai người nấy trông.

Đến bảo tàng, Thời Cảnh Nham nắm tay hai đứa bé, Úy Minh Hải nắm tay Thời Quang.

Úy Minh Hải nghiêm túc giải thích cho con gái, Thời Quang liền xem mình là một đứa nhỏ, cũng nghiêm túc nghe ông nói.

Cho dù cô lớn bao nhiêu, có lẽ cho tới khi cô ba mươi tuổi, trong mắt ba, cô vẫn là một đứa bé, vẫn mãi là một đứa bé không nghe lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.