Thời Không Loạn Đấu

Chương 4: Chương 4: Tận mắt chứng kiến




Tần Vũ bị tạt nước đến tỉnh. Cả người hắn ướt sũng, khiến cho hắn nhịn không được hắn xì hơi một cái. Hắn mở mắt ra, ảnh sáng làm hắn mờ mắt. Khi mắt đã thích nghi với ánh sáng, hắn phát hiện ánh sáng cũng không quá mạnh, mà khá yếu. Căn phòng hơi tối, bốn bức tường cũ kĩ, tróc sơn, ẩm mốc. Ở bên trái căn phòng có một cái giường, cái giường nhìn cũng không sạch sẽ gì cho cam, đầy bụi bặm. Sàn nhà làm từ gạch, cũ và bẩn, có vài chỗ bị vỡ, mọc rêu xanh. Chỉ cần không cẩn thận một chút liền trượt chân mà ngã. Không khí bụi bặm và ẩm thấp, khiến cho một đứa bị hen suyễn như hắn cảm thấy hô hấp khó khăn.

Tần Vũ không phải người đầu tiên tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh thì thấy Khương Dực cùng Mộ Dung Họa Y đã dậy từ trước rồi.

Chuyện này là sao đây? Cháu trai của viện trưởng định làm gì bọn hắn?

Sàn gạch lênh láng nước, mấy đứa trẻ cũng lục tục ngồi dậy. Biểu hiện của họ rất hoảng sợ, không có bình tĩnh như Tần Vũ. Tần Vũ thầm nghĩ, có lẽ là do hắn đã dậy một lần cho nên hắn cũng không hoảng hốt như mọi người. Trong lòng Tần Vũ dần cảm thấy bất an, bởi vì hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra đối với bọn hắn. Người tạt nước từ nãy đến giờ, chính là người lái xe vừa nãy, khuôn mặt hung tợn, không những vậy còn cười nham hiểm.

Cháu trai của viện trưởng - Mộ Dung Vĩ, trên tay bế một đứa bé, Tần Vũ có thể nhận ra đứa bé ấy là đứa bé mới được một tuổi, người nhỏ nhất trong cô nhi viện, Mộ Dung Hân Nghiên. Nghe nói cô bé không phải bị bỏ rơi mà là bị bắt cóc, viện trưởng trên đường đi chợ thấy một người phụ nữ lấm lét vô cùng khả nghi bế một đứa trẻ. Bà theo dõi và đuổi theo thì mụ ta sợ hãi bỏ luôn đứa trẻ ở đó, sau đó liền mất hút. Ông ta bế Mộ Dung Hân Nghiên đi vào căn phòng, cùng với 5 người đàn ông trưởng thành. Người nào người nấy đều có bọng mắt, tròng mắt đỏ ngầu, da vàng vọt, tóc lưa thưa. Tần Vũ biết được mấy người này là do nghiện thuốc phiện cho nên mới như vậy, viện trưởng thường dạy bọn hắn rằng, tuyệt đối không được động vào thuốc phiện, thử cũng không được.

Mộ Dung Vĩ ung dung ngồi trên giường, dỗ dành Mộ Dung Hân Nghiên, không để con bé khóc, dù sao lão ta, mặc dù ai cũng chơi, nhưng cũng phải nhìn độ tuổi. Con bé này thậm chí còn chưa biết đi, hắn ta cũng không mặn đến nỗi đi chơi một đứa trẻ sơ sinh. Chỉ còn cách gửi con bé vào một cô nhi viện khác. Tuy nhiên làm việc gì cũng phải có chút tự nguyện mới vui, nếu như phản kháng thì rất chán. Hắn ta thích những con thỏ ngoan ngoãn, cho nên hắn ta dùng Mộ Dung Hân Nghiên để uy hiếp.

Hắn ta liếm khuôn mặt của con bé, sau đó nhìn về phía Trần Nhạc Linh: “Ai da, con bé này vừa mịn vừa trắng vừa thơm, không biết sẽ có mùi vị thế nào đây?”

Trần Nhạc Linh mặc dù run bần bật vì lạnh, tuy nhiên nhìn Mộ Dung Hân Nghiên bị ông ta liếm một cái, sau đó còn bảo sẽ chơi con bé, không biết lấy được dũng khí từ đâu, giọng nói của cô cao vút: “Không được động vào con bé!”

Mộ Dung Vĩ híp híp mắt, con mồi đã vào tròng. Hắn ta cười dâm tà: “Nếu như không muốn con bé này có chuyện gì, trẻ con trên năm tuổi đều đi đến giữa phòng!”

Trần Nhạc Linh đứng phắt dậy, bản năng bảo vệ người trẻ tuổi hơn của cô bé dường như bùng phát. Cô bé vô cùng dứt khoát, đi đến giữa phòng, sau đó nói: “Không cần đụng vào những người khác, mấy người muốn làm gì tôi cũng được!”

Tần Vũ nhìn đôi chân hơi run run của cô, có chút cảm phục. Quả nhiên là chị cả, luôn bảo vệ người khác, mặc dù đang sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm đứng lên bảo vệ em nhỏ.

Mộ Dung Vĩ đặt Mộ Dung Hân Nghiên xuống, sau đó ra hiệu cho năm người đàn ông kia cùng người lái xe vừa nãy.

Hai người cố định tay chân Trần Nhạc Linh, một người cởi quần áo. Trần Nhạc Linh thấy toàn thân lạnh lẽo liền hoảng sợ kêu lên: “Mấy người định làm gì!” Sau đó giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai người kia.

Khương Dực cùng lúc gầm lên: “Buông cô ấy ra!!” Nhưng mấy bé trai đều bị xích chân cho nên, khi Khương Dực vừa định đứng lên thì liền ngã bịch xuống đất.

Tần Vũ không nhịn được mà cảm thấy hoảng sợ, sợ hãi xuất phát từ nội tâm của hắn.

Trần Nhạc Linh bị cố định, hai chân dang rộng, Mộ Dung Vĩ đẩy người một cái, cả căn phòng đều vang lên tiếng hét cùng tiếng khóc của Trần Nhạc Linh.

Một lúc sau, khuôn mặt Trần Nhạc Linh sưng phồng, cả người đều là dấu vết xanh xanh tím tím, hai mắt đẫm nước, giọng đã khản đặc vì hét, hạ thân đau đớn như bị xé rách làm hai.

Lần lượt, lần lượt từng bé gái một, đều bị luân phiên như vậy, mấy bé trai bất lực ngồi nhìn, không thể làm gì.

Tần Vũ cảm thấy đau đớn, tất cả đều là chị em gái của hắn, nhìn người thân bị như vậy sao hắn có thể không đau? Nhưng hắn không thể làm gì cả...

Hắn nhìn khung cảnh thác loạn trong phòng, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của chị em, nhìn sự bất lực của anh em trong nhà, nhưng hắn cũng không thể làm gì. Tần Vũ âm thầm siết chặt tay, hắn cảm thấy vừa tức giận, vừa bất lục, vì hắn quá yếu ớt, quá nhỏ bé. Hắn Nhìn sang Doanh Tự, đôi mắt của cậu trống rỗng. Hắn biết cậu thích Mộ Dung Tư Duệ, nay cô bị như vậy... Mong rằng cậu ấy không sao. Cả anh trai Khương Dực nữa, anh ấy rất quan tâm chị Tiểu Linh, hắn có thể thấy rõ hận ý trong mắt anh.

Tần Vũ lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực như vậy, nếu như sự sống chết của viện trưởng là sự luân hồi thường gặp của con người, vậy chuyện bọn hắn gặp cũng là chuyện thường thôi sao? Tại sao đều là con người với nhau mà đều tàn nhẫn như vậy? Tại sao, tại sao chứ? Hắn muốn trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ những thứ hắn yêu thương!

Sau khi chứng kiến tận mắt tràng cảnh này, Tần Vũ ngộ ra một điều, cường giả vi tôn, phải mạnh thì mới có thể bảo vệ người mình yêu quý. Hắn không muốn yếu ớt và bất lực như bây giờ nữa, hắn muốn trở nên mạnh mẽ! Phải là người mạnh nhất thì mới không bị ai bắt nạt!

Không thể yếu đuối, phải mạnh mẽ mới có thể sống được! Mặc dù viện trưởng có nói rằng phải luôn yêu thương đồng loại, nhưng đối với những tên người xấu như thế này, thì không cần thiết phải không? Viện trưởng?

Tần Vũ thề, khi hắn trở nên mạnh hơn, hắn nhất định sẽ trả lại nỗi đau gấp ngàn lần cho bọn khốn chết tiệt này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.