Khu trung tâm, màn hình lớn.
Phóng viên tay cầm micro, vẻ mặt nghiêm trọng, “Theo tôi được biết, sáng nay đạo diễn nổi tiếng Chung Ly Phong Bạch và bạn trai dự định đến tham gia buổi triển lãm điện ảnh, thế nhưng chẳng may bị côn đồ phục kích ở tòa cao ốc đôi, bạn trai trọng thương hôn mê, đến nay vẫn chưa vượt qua nguy hiểm, trợ lí của đạo diễn Chung không chấp nhận phỏng vấn, chúng tôi sẽ cập nhật liên tục về vấn đề này.”
Màn ảnh chuyển từ phóng viên sang người được phỏng vấn.
Cô gái nhân viên khóc lóc thảm thiết, “Tổng giám đốc Mục của chúng tôi đối xử với mọi người rất tốt, không hiểu sao lại có người ác độc như thế!”
Ông chú tổ điện nước bức xúc vung kìm, “Trời đánh mấy thằng con rùa đó, nhiều kẻ tham ô như vậy không thèm đánh, sao lại đánh tổng giám đốc Mục của bọn ông, để ông bắt được ông nhất định sẽ lấy đá hàn lên người chúng mày!”
Thím tổ vệ sinh run run nói, “Tổng giám đốc Mục của chúng tôi tốt bụng như vậy, không biết ai lại xuống tay tàn nhẫn như thế!”
Bối cảnh phỏng vấn là logo lấp lánh của chuỗi nhà hàng, bởi vì Mục Thu rất hay làm từ thiện, thế nên sau khi quần chúng vây xem biết được người bị thương là hắn, ai nấy cũng tỏ vẻ cực kì lo lắng.
Trong bệnh viện, Mục Thu vẫn còn nằm trong phòng giải phẫu, Chung Ly Phong Bạch ngồi trong phòng nghỉ cách vách, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước.
“Anh đừng lo lắng quá.” Tô Nặc đưa ly nước cho hắn, an ủi, “Tổng giám đốc Mục sẽ không sao đâu.”
Chung Ly Phong Bạch không trả lời, chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế.
“Anh cũng bị thương, mau về phòng bệnh nghỉ ngơi đi.” Âu Dương Long ngồi ở phía đối diện, “Nếu Mục Thu có gì tôi sẽ báo cho anh biết.”
“Không sao, tôi ở đây chờ anh ta.” Giọng nói của Chung Ly Phong Bạch khản đặc.
“Mục Thu có tỉnh cũng không muốn trông thấy anh như vậy.” Âu Dương Long đỡ hắn đứng lên, “Tôi dẫn anh đi nghỉ ngơi.”
Chung Ly Phong Bạch cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nửa ngày sau mới trở lại bình thường.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rốt cuộc đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sĩ chủ trì nói tuy Mục Thu bị dao đâm nhưng may là không có tổn thương cơ quan chủ chốt, không nguy hiểm đến tính mạng.
Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà. . .” Bác sĩ nâng mắt kính.
Mẹ nó còn có nhưng mà nữa à! Cái từ này thật sự quá kinh khủng!
Mọi người lập tức căng thẳng trở lại!
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.” Bác sĩ nói, “Ngoài ra phần đầu bị thương, có thể sẽ để lại di chứng.”
“Di chứng gì?” Tô Nặc hỏi.
“Cái này phải đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại mới kiểm tra được.”Bác sĩ nói, “Bây giờ chưa nhìn ra được gì cả.”
Đầu bị thương, có khi nào mất trí nhớ không?
Trong đầu Tô Nặc lập tức xuất hiện nhiều cảnh tượng cẩu huyết kinh điển! Sau khi Mục Thu tỉnh lại liền dùng cặp mắt mê man nhìn đạo diễn Chung hỏi “ai thế”, nhất định không thể để chuyện này xảy ra! Đạo diễn Chung yếu tim như vậy, chắc chắn sẽ chịu không nổi, nói không chừng còn một đêm đầu bạc*, đúng là quá đáng sợ!
*Truyện kể rằng do không bắt được Ngũ Tử Tư nên Sở Bình vương tức giận giết Ngũ Xa và Ngũ Thượng đồng thời đưa quân đi khắp nơi để bắt Ngũ Viên. Do bị truy lùng khắp nơi nên Ngũ Tử Tư đi đến cửa quan định sang nước Ngô nhưng không qua được. Một đêm nằm suy nghĩ không ngủ được đứng dậy đi đi lại lại trong nhà, nghĩ ngợi đến tận sáng hôm sau thì toàn bộ râu, tóc đều biến thành trắng xóa.
“Anh ta sẽ không mất trí nhớ đâu, đúng không?” Tô Nặc cảm thấy vô cùng lo lắng, đến lúc quay về phòng nghỉ mà vẫn còn hỏi.
“Đừng nghĩ lung tung.” Trong phòng nghỉ tạm thời không cò người ngoài, Âu Dương Long vỗ vỗ lưng hắn, “Mục Thu và đạo diễn Chung sẽ không sao.”
“Đám côn đồ kia thật sự rất đáng đánh!” Tô Nặc tức giận nói.
“Bọn chúng đã bị cảnh sát bắt, không có kết cục tốt đâu.” Âu Dương Long kéo Tô Nặc ngồi xuống sô pha, “Em muốn về nhà trước không? Ở đây đợi cũng vô dụng.”
Chắc phải mấy tiếng nữa Mục Thu mới tỉnh lại, Chung Ly Phong Bạch đang truyền nước cũng đã ngủ rồi, Tô Nặc do dự một lát mới nói, “Vậy em về nhà anh hai trước.” Dù sao hôm nay anh ấy có hẹn gặp Khâu Tử Ngạn, mình nên có mặt thì tốt hơn!
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Âu Dương Long hôn lên trán Tô Nặc một cái, “Mục Thu không có người nhà, anh phải ở đây trông chừng hắn.”
Tô Nặc nghe vậy cảm thấy hơi xót xa, tổng giám đốc Mục thật đáng thương!
Sòng bạc thành Tây, Hàn Uy đang xem máy giám thị sòng bạc thì đột nhiên nhận được điện thoại em trai.
“Anh hai.” Tô Nặc vừa lái xe vừa hỏi, “Anh hẹn gặp Khâu Tử Ngạn ở đâu thế?”
“Em muốn đến thật sao?” Hàn Uy nhíu mày.
Đương nhiên rồi! Tô Nặc kiên quyết nói, “Đúng vậy!”
“Chỗ cũ, vẫn là quán cà phê kia.” Hàn Uy cũng không ngăn cản nữa, “Nhớ vào bằng đường hẻm ở cửa sau, anh bảo chú Lý dẫn em vào phòng cách vách.”
“Ừ.” Mặc dù ở cách vách hơi khó nghe lén nhưng ít ra có còn hơn không!
Tô Nặc đạp chân ga, phóng về hướng quán cà phê.
Quan hệ giữa Khâu Tử Ngạn và Chung Ly Phong Bạch cũng không thân lắm, bất quá sau khi nghe nói hắn gặp chuyện không may, Khâu tiên sinh vẫn mang Đường Tiểu Ngữ tới bệnh viện, sau khi xác định không có gì nghiêm trọng mới trở lại nơi hẹn.
Đường Tiểu Ngữ ngồi ở ghế phó lái, tâm trạng cực kì lo lắng.
“Đừng sợ.” Khâu Tử Ngạn vừa lái xe vừa nói, “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”
“Em không sợ.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, “Anh nhất định phải đi sao?”
“Đây là lần thứ mười em hỏi câu này rồi.” Khâu Tử Ngạn cười cười, “Hỏi thêm lần nữa thì đáp án vẫn vậy thôi.”
Đường Tiểu Ngữ không nói gì thêm.
“Nếu em xảy ra chuyện, nửa đời sau của anh sẽ ra sao?” Khâu tiên sinh nghiêm túc nói, “Anh đã là người của em rồi.”
Đường Tiểu Ngữ cố gắng cười một cái.
Nhìn bộ dáng miễn cưỡng của cậu ta, Khâu Tử Ngạn thở dài rồi dừng xe ở ven đường, sau đó đưa tay ôm cậu vào trong lòng.
“Anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ hơi sửng sốt. “Em muốn anh nói thế nào thì mới chịu thả lỏng?” Khâu Tử Ngạn nâng mặt cậu ta lên, cúi đầu hôn một cái, “Anh sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc. Nếu anh đã đồng ý dẫn em đi gặp Hàn Uy thì chứng minh ít nhất cũng có khả năng mang em về.”
“Anh Hàn chỉ muốn em giải thích, em đi một mình là được rồi.” Đường Tiểu Ngữ nói.
“Không được, anh nhất định phải đi.” Khâu Tử Ngạn xoa mặt cậu ta.
“Lỡ như xảy ra chuyện thì sao?” Đường Tiểu Ngữ lo lắng nói.
“Thì anh sẽ đẩy em lên phía trước đánh nhau, sau đó ôm đầu chạy trốn.” Khâu Tử Ngạn nghiêm túc nói, “Vậy được chưa?”
Đường Tiểu Ngữ bị hắn chọc cười.
“Ngốc quá.” Thấy Đường Tiểu Ngữ rốt cuộc cũng thả lỏng, Khâu Tử Ngạn cười cười, cúi đầu cọ mũi với cậu ta, “Bây giờ xuất phát được rồi chứ?”
Đường Tiểu Ngữ gật gật đầu, sáp lại gần hôn lên cằm của Khâu tiên sinh.
Trong quán cà phê, Tô Nặc y như thằn lằn dán lên tường, cố gắng nghe lén động tĩnh phòng cách vách.
“Tiểu thiếu gia. . .” Ông chủ quán cà phê là người quen của Hàn Uy, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Anh Hàn vẫn chưa tới.”
“Sao độ cách âm tốt thế!” Tô Nặc buồn bực nói, “Đã vậy còn không có máy nghe trộm!”
“. . .” Vậy cũng được sao?!
“Ông có ống nghe bệnh không?” Tô Nặc bắt đầu phát huy trí tuệ của quần chúng nhân dân.
“Không có.” Trong quán cà phê sao lại có ống nghe bệnh!
“Không biết cách này được không nhỉ.” Tô Nặc tìm cái ly úp lên tường, sau đó vội vàng áp tai vào, biểu tình rất chăm chú.
Ông chủ cảm thấy nhức đầu, “Lát nữa tôi sẽ đi phục vụ anh Hàn.”
“Vậy thì liên quan gì đến tôi.” Tô Nặc bất mãn quay đầu lại, ông có mang tai tôi đi chung được đâu, ông đang khoe đấy à!
“Ý của tôi là nếu cậu thật sự muốn nghe, tôi sẽ mở di động cho.” Ông chủ giải thích.
Ê ê sao mình lại không nghĩ tới vấn đề này! Tô Nặc có cảm giác như nhìn thấy ánh sáng trong đêm tối, cả người đều thần thanh khí sảng.
“Ông nhớ phải sạc đầy pin!” Tô Nặc dùng ánh mắt chiến hữu cách mạng nhìn ông chủ.
Ông chủ dùng ánh mắt chân thành bắt tay hắn.
Cảnh tượng tin tưởng lẫn nhau này thật cảm động làm sao!
“Hai người đang làm gì thế?!” Hàn Uy vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy hai người đang nhìn nhau tha thiết nắm tay cứng ngắc, vì vậy hơi giật mình một chút.
“Anh Hàn.” Ông chủ vội vàng rút tay về.
“Bọn em không có làm gì hết!” Tô Nặc nhanh chóng phủi sạch quan hệ! Anh hai đúng là quá phiền, sao có thể nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như thế chứ! Mình là người đã có gia đình!
Đúng vậy! Trong lòng Tô Nặc, hắn đã chủ động giao hộ khẩu của mình cho ngài giám đốc, thật sự rất phóng khoáng!
“Ông qua phòng cách vách đợi đi.” Hàn Uy đuổi chủ quán đi.
Tô Nặc ra hiệu cho ông chủ —— Ông nhớ phải mở di động!
“Em lại làm trò gì đó!” Hàn Uy vỗ vỗ đầu em trai, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
“Chừng nào Khâu Tử Ngạn mới tới?” Tô Nặc hỏi.
“Đại khái vài phút nữa.” Hàn Uy bóp mũi hắn, “Không được bất ngờ xông ra, hiểu chưa?”
Hiểu chứ! Em có bị thiểu năng đâu! Tô Nặc còn dặn dò thêm, “Anh làm ơn đừng đánh nhau với hắn!” Điều này rất đáng lo!
“Anh Hàn.” Ông chủ gõ cửa, “Người anh hẹn đã đến.”
“Ngoan ngoãn ăn điểm tâm đi.” Hàn Uy kéo Tô Nặc ngồi xuống ghế, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ông chủ quán cà phê rất có trách nhiệm, lập tức gọi điện thoại qua.
Tô Nặc chăm chú lắng nghe.
“Anh Hàn.” Thấy Hàn Uy bước vào, Đường Tiểu Ngữ hơi chột dạ.
“Ngồi đi.” Giọng nói của Hàn Uy rất lạnh lùng.
Tô Nặc thở dài, anh hai chẳng biết hiếu khách gì hết!
“Nói đi, lúc trước đã xảy ra chuyện gì.” Hàn Uy nhìn Đường Tiểu Ngữ.
Khâu Tử Ngạn nắm tay cậu ta, “Đừng sợ, cứ nói thật là được.”
Đường Tiểu Ngữ cố lấy can đảm nhìn Hàn Uy, nói ra chuyện mình bị lừa lúc trước.
Tô Nặc ở cách vách vừa nghe vừa cảm thán, cuộc sống đúng là y hệt phim truyền hình, cẩu huyết đến mức không thể cẩu huyết hơn!
Sau khi nghe xong, Hàn Uy im lặng không lên tiếng, cũng không có nói tin hay không tin.
Tô Nặc cảm thấy hơi sốt ruột, anh hai lại giả bộ thâm trầm!
Khâu Tử Ngạn nắm bả vai Đường Tiểu Ngữ, “Hàn tiên sinh.”
“Phốc.” Tô Nặc không nhịn được bật cười, ba chữ Hàn tiên sinh kia nghe có chút buồn cười.
“Cược với tôi một ván đi.” Hàn Uy lấy ra một bộ bài tây.
Đây là tình huống gì? Đường Tiểu Ngữ lúng túng nhìn Khâu Tử Ngạn.
Khâu Tử Ngạn nhướng mày, vừa chuẩn bị mở miệng, Hàn Uy đã lên tiếng trước, “Cho dù thắng hay thua, tôi cũng sẽ không làm gì hai người.”
Tô Nặc âm thầm khen ngợi, anh hai đúng là quá ngầu!
“Cậu có thể dùng cách để gian lận, càng cao tay càng tốt.” Hàn Uy đẩy bộ bài tây qua, “Xào bài đi.”
“. . . Đánh kiểu nào?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.
“Golden flower*.” Hàn Uy dựa lưng vào ghế, “Như tôi vừa nói, cậu có thể ăn gian thoải mái, càng thắng nhiều tiền của tôi càng tốt. Nhưng cậu yên tâm, đây chỉ là giả thiết thôi, tôi sẽ không để cậu thực hiện được.”
*Một kiểu bài của Trung Quốc, chơi với 52 lá, mỗi người 3 lá.
Không còn cách nào khác, Đường Tiểu Ngữ đành phải mở bao, cố gắng tập trung tinh thần.
Bài mới được chia làm hai xấp, quá trình xào bài ào ào như nước chảy, chỉ hơn mười giây mà thôi.
Hiện trường vô cùng im lặng, mọi người đang bận quan sát mười ngón tay linh hoạt của Đường Tiểu Ngữ. Tô Nặc ở cách vách cảm thấy cực kì sốt ruột, sao không có ai nói chuyện hết vậy!
Tham gia đánh bài chỉ có Hàn Uy và Đường Tiểu Ngữ, vì vậy quá trình chia bài rất nhanh, mỗi người ba lá.
Hàn Uy mở bài, một dãy QKA bích (♠) đồng chất liên tiếp, trên cơ bản đã nắm chắc phần thắng. Đa số khách đánh cược nhìn thấy bài thế này sẽ lập tức mừng rỡ hạ vốn gốc.
*thứ tự từ nhỏ đến lớn: Bài đơn (8♣6♥10♠) < Bài ngẫu nhiên (8♣6♣10♠) < Bài một đôi (8♣8♦10♠) < Bài liên tiếp nhưng khác chất (8♣9♥10♠) < Bài đồng chất không liên tiếp (8♣6♣10♣) < Bài đồng chất liên tiếp (8♣9♣10♣ ) < Bài ba lá đồng số (8♣8♠8♥).
“Mở bài đi.” Hàn Uy lật bài.
Khâu Tử Ngạn nhìn bài của hắn, sau đó khẽ nhíu mày.
Hàn Uy nhếch miệng nói, “Bài này là nó phát cho tôi, cậu cảm thấy bài của nó sẽ nhỏ hơn tôi sao?”
Quả nhiên, bài chưa lật của Đường Tiểu Ngữ là ba số 2, ăn hết.
“Ai dạy cậu cách xào bài thế?” Hàn Uy hỏi.
“Lúc trước ở thành phố A học một ít, sau đó tự mình luyện tập.” Đường Tiểu Ngữ trả lời. Lợi dụng không khí áp lực lúc xào bài, sắp xếp bài có lợi cho mình nhất, mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng bắt tay vào làm mới biết không đơn giản chút nào.
“Nhìn thử xem bộ bài này có vấn đề gì.” Hàn Uy ném cho cậu ta một bộ bài khác.
“Góc bài bị người ta cắt, chỉ để lại 9 và 5. . .” Đường Tiểu Ngữ liếc một cái liền nhìn thấy sơ hở.
“Chúng tôi có thể đi được chưa?” Khâu Tử Ngạn cắt lời hai người.
Thẳng thắn mà nói, hắn cũng không muốn Đường Tiểu Ngữ biết quá nhiều về vấn đề này, biết càng nhiều, giá trị lợi dụng càng lớn.
Quả nhiên sau đó nghe Hàn Uy mở miệng nói, “Làm một cuộc giao dịch được chứ?”
“Xin lỗi, bây giờ Tiểu Ngữ đã đi học, tôi không muốn cậu ta lại dính vào mấy thứ này.” Khâu Tử Ngạn từ chối, “Về phần chuyện Tiểu Ngữ làm sai lúc trước, tôi thật sự xin lỗi.”
“Xin lỗi là xong à?” Hàn Uy lạnh lùng nhìn hắn.
“Chúng ta có thể bàn điều kiện khác.” Khâu Tử Ngạn kéo Đường Tiểu Ngữ về bên cạnh mình.
“Tôi không muốn bàn điều kiện khác.” Hàn Uy thản nhiên nói.
Sao lại không muốn, anh không muốn nhưng em muốn! Tô Nặc đang nghe lén cảm thấy cực kì nôn nóng! Cơ hội tốt như vậy, nhất định phải bắt hắn ăn mỡ heo trộn cơm uống coca suốt một tháng cho đến khi cơ bụng và cơ ngực nhão nhoẹt mới thôi! Hoặc có thể bắt hắn kí một hợp đồng diễn xuất, đóng vai gã sai vặt của Tô thiếu hiệp văn võ song toàn! Hay là diễn vai kĩ nữ đệ nhất giang hồ cũng được, mặc quần lụa mỏng màu hồng dùng cơ ngực quyến rũ Dạ Phong Vũ! Hình ảnh này thật tuyệt vời á ha ha ha ha ha! Người mẫu Tô mải mê suy nghĩ bậy bạ, tiếp theo quyết định đứng lên ghế để trải nghiệm cảm giác bễ nghễ thiên hạ một chút!
Kết quả hắn té từ trên ghế xuống.
“Á!!!!!” Tô Nặc thét chói tai, dưới tình thế cấp bách chỉ kịp chụp cái khăn trải bàn, một đống chén dĩa cũng rơi xuống theo.
Tiếng đổ vỡ nghe rất thảm thiết, hơn nữa còn nghe được tiếng hét loáng thoáng, sắc mặt Hàn Uy lập tức trầm xuống.
“. . . Anh Hàn.”
Ông chủ nhà hàng cũng bị tiếng động trong điện thoại di động dọa hết hồn.
Hàn Uy đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Nặc nhìn lòng bàn tay đầy vết thương, thật sự muốn rơi lệ.
Sao mà xui quá vậy, chuyện này không khoa học!
“Nặc Nặc.” Hàn Uy vừa đẩy cửa bước vào liền bị dọa giật mình, “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Tô Nặc rút khăn giấy ra lau, “Vừa rồi em không cẩn thận. . . Ngã từ trên ghế xuống.”
Nghe ngu không thể tả!
Hàn Uy dùng khăn giấy bọc vết thương cho em trai, thở dài một cách bất lực.
Có một đứa em trai ngày càng ngốc, cuộc sống đúng là tràn ngập hắc tuyến.
“Anh có tin chuyện vừa rồi Tiểu Ngữ nói không?” Tô Nặc cẩn thận hỏi.
“Tin.” Hàn Uy lau khô máu cho em trai, “Lúc xảy ra chuyện, anh đã phái rất nhiều người đi tìm nó, có đàn em nhận được tin tức, nói nó trốn chui trốn nhủi còn phải vay tiền người ta. Nếu thật sự có cấu kết với mấy kẻ kia, nó sẽ không thảm đến nổi ngay cả một hai ngàn đồng cũng phải đi vay.” Lẽ ra trong thời điểm đó phải cố gắng che giấu bản thân chứ không phải bất chấp nguy hiểm xuất đầu lộ diện.
“Vậy anh thả cậu ta đi, hoàn cảnh của cậu ta thật đáng thương.” Tô Nặc nói, “Hơn nữa bây giờ cậu ta đã bắt đầu đi học rồi, đừng quay lại đây thì hơn.”
Hàn Uy dừng động tác, không nói gì.
“Anh muốn cậu ta chơi với ai?” Tô Nặc hỏi.
“Thế lực sau lưng Sở Hằng, một tập đoàn ngoại quốc ở Nam Mỹ.” Hàn Uy nói, “Nếu anh có thể nắm chắc phần thắng, đây là cách giải quyết vấn đề tranh chấp đất đai tốt nhất.”
“Chơi bài gì?” Tô Nặc tò mò hỏi.
“Bọn anh tự quyết định.” Hàn Uy ném khăn giấy vào thùng rác.
“Vậy để em đi chơi với bọn họ.” Tô Nặc nói.
“Lại là blackjack?” Hàn Uy nhéo mũi hắn, “Anh sẽ không để em đánh bạc nữa.”
“Em sẽ không nghiện.” Tô Nặc nói, “Hơn nữa có thể đeo mặt nạ như lúc trước, không ai nhận ra đâu.”
“Không được.” Hàn Uy rất kiên quyết.
“Nhưng rõ ràng Tiểu Ngữ không muốn đi!” Tô Nặc nhấn mạnh, “Anh không thể bức lương vi xướng!”
*bức lương vi xướng: quan bức dân làm phản/ bức con gái lương thiện làm kĩ nữ.
Sau đó hắn bị anh hai hung hăng cốc đầu một cái!
“Cho dù cậu ta có sai, anh cũng đã trừng phạt cậu ta rồi, anh đánh người ta thê thảm như thế!” Tô Nặc tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Cùng lắm thì em sẽ cố chăm chỉ luyện tập một chút, nhất định sẽ không thua!”
“Không thương lượng chuyện này nữa.” Hàn Uy trầm giọng nói.
Tô Nặc vẫn rất cứng đầu, “Vậy em cắt cổ tay chết cho anh xem!”
Rất có ý chí cách mạng!
Sau đó anh hai liền bị hắn dọa sợ?
Làm gì có chuyện đó!
Thật ra anh hai bị tức đến nghẹn họng!
“A!” Tô Nặc chưa chuẩn bị tâm lí hét một tiếng.
Hàn Uy đặt em trai lên đầu gối, đánh xuống một cái, “Học câu này từ ai?”
“Chung Ly Phong Bạch.” Tô Nặc đau khổ rơi lệ, trước tiên phải bán đứng bạn bè!! Bị chồng của mình đánh thì không sao, bởi vì dù rất đau nhưng vẫn có thể miễn cưỡng xem là trò chơi tình ái! Nhưng bị anh hai đánh thì chẳng khác gì hình phạt thể xác! Thời buổi này làm gì có ai dùng hình phạt thể xác nữa chứ!
“Lần sau còn học kiểu nói chuyện đàn bà chanh chua đó thì coi chừng anh!” Hàn Uy thả cánh tay đang giữ chặt hông Tô Nặc ra.
Mặc dù chỉ là năm sáu cái, Tô Nặc vẫn cảm thấy đau mông! Có đối lập mới biết bình thường ngài giám đốc không phải đánh mà chỉ vuốt yêu thôi, anh hai mới là ác độc không chỉ đau muốn chết mà còn sắp liệt nửa người, thật sự không chịu nổi!
“Về sau không được tùy tiện nói chữ chết, biết chưa?!” Hàn Uy nghiêm khắc nói.
“. . . Biết rồi.” Tô Nặc cúi đầu, dĩ nhiên em sẽ không cắt cổ tay! Em có bị ngu đâu!
“Đánh đau không?” Hàn Uy giảm nhẹ ngữ điệu.
“Đau!” Tô Nặc hung hăng trả lời, nhất định phải làm cho anh hai cảm thấy áy náy!
“Xạo vừa thôi!” Hàn Uy dở khóc dở cười.
Xạo cái gì mà xạo! Tô Nặc âm thầm kháng nghị.
“Anh đi giải quyết chuyện còn lại, cẩn thận đừng ngã nữa.” Hàn Uy xoa mặt em trai.
“Anh, anh tha cho Đường Tiểu Ngữ đi, coi như em xin anh.” Tô Nặc rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong nhà, bất quá lần này hắn thật sự không muốn Đường Tiểu Ngữ trở lại sòng bạc. Nếu có thể, hắn cũng hi vọng năm đó anh hai có cơ hội đi học nghiên cứu, sau đó tìm một công việc bình thường chứ không phải như bây giờ.
Suy bụng ta ra bụng người rất dễ khiến người ta mềm lòng.
“Anh có chừng mực.” Hàn Uy xoay người ra khỏi cửa.
Tô Nặc thở dài, di động đã bị cắt, không còn nghe lén được, vì thế đành phải ngồi xuống sô pha bấm điện thoại.
“Đạo diễn Chung và tổng giám đốc Mục thế nào rồi?” Điện thoại vừa thông, Tô Nặc lập tức hỏi ngay.
“Chung Ly Phong Bạch đã truyền nước xong, bây giờ đang ngồi bên giường trông chừng Mục Thu.” Âu Dương Long trả lời, “Mục Thu vẫn chưa tỉnh.”
“Anh ta không sao chứ?” Tô Nặc vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Bác sĩ nói không có việc gì, khoảng một hai tiếng nữa sẽ tỉnh lại.” Âu Dương Long nói, “Anh phải ở lại bệnh viện, tối nay em về nhà anh hai được không? Anh đã nhờ Austin chăm sóc mấy con thú cưng rồi.”
“Anh muốn ở lại bệnh viện suốt đêm?” Tô Nặc nhíu mày.
“Người nhà của Chung Ly Phong Bạch ở vùng khác, sáng mai mới đáp chuyến bay tới đây.” Âu Dương Long nói, “Anh phải chờ bọn họ đến rồi mới về được, có thể sau nửa đêm mới về nhà.”
“Em sẽ về nhà.” Tô Nặc rất hiểu chuyện, “Em chờ anh.”
Cho dù không thể giúp gì khác, tốt xấu cũng có thể chuẩn bị nước cho anh ấy tắm rồi pha một ly sữa nóng, sau đó mát xa trước khi ngủ!
Mình đúng là vừa ân cần vừa chu đáo!
“Anh sẽ cố về thật sớm.” Âu Dương Long cách di động hôn hắn, “Em không cần chờ anh, đi ngủ sớm đi.”
“Ừ.” Ngoài miệng thì Tô Nặc vui vẻ đáp ứng, trong lòng lại lặng lẽ bác bỏ!
Ngủ sớm mới là lạ! Nhất định phải mở đèn mờ chờ chồng đẹp trai của mình về nhà, cảnh tượng này thật sự rất đáng mong chờ!
Trên hành lang truyền đến tiếng người hỗn tạp, Tô Nặc áp sát vào cửa nhìn lén, sau đó nhìn thấy Khâu Tử Ngạn và Đường Tiểu Ngữ đi ra ngoài, vì vậy cảm thấy rất hài lòng! Nếu đồng ý hợp tác chắc chắn sẽ không đi nhanh như thế, vậy tức là anh hai đã thả bọn họ rồi?
Kết quả này thật là tuyệt!
“Anh thả bọn họ rồi?” Hàn Uy vừa bước vào cửa, Tô Nặc vội vàng hỏi ngay.
“. . . Ừ.” Thật ra Hàn Uy cũng không có đưa ra câu trả lời chính xác, chỉ bảo hai người bọn họ đi về mà thôi. Bất quá không cần giải thích vấn đề này rõ ràng, cứ áp dụng chiến thuật ai muốn nghĩ sao thì nghĩ là tốt nhất!
“Anh thật tốt.” Tô Nặc lập tức phát thẻ người tốt phát cho anh hai!
“Đi ăn cơm chiều đi.” Hàn Uy không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này.
“Vậy tức là anh cho em tới sòng bạc với anh rồi phải không?” Tô Nặc cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi, không thể lãng phí thiên phú kế thừa từ baba!
“Anh sẽ suy nghĩ lại.” Hàn Uy đeo mắt kính cho em trai, “Anh dẫn em đi ăn gà xào măng chua.”
“Ừ!” Nghe anh hai nói bốn chữ cuối cùng, Tô Nặc lập tức nuốt nước miếng.
Bởi mới nói dân ăn hàng đúng là. . . Không có khí chất!