Tối hôm đó Âu Dương Long về nhà rất muộn, vừa vào phòng ngủ liền phát hiện Tô Nặc đang tựa vào đầu giường ngủ khò khò, trên tay cầm một quyển sách.
Không sợ trật cổ à? Ngài giám đốc dở khóc dở cười, ôm hắn nhét vào ổ chăn.
“Anh về rồi.” Tô Nặc dụi mắt, ánh mắt mơ mơ màng màng.
“Ừ, em ngủ đi.” Âu Dương Long hôn Tô Nặc một cái, “Anh đi tắm.”
“Bên đạo diễn Chung thế nào rồi?” Tô Nặc hỏi.
“Bọn họ không sao, đừng lo.” Âu Dương Long đắp mền cho hắn, “Trễ rồi, ngủ đi.”
“Em đi hâm ly sữa cho anh.” Tô Nặc nghiêng ngả đứng lên.
“Anh tự làm được rồi.” Âu Dương Long ngăn cản, “Em ngủ đi.”
“Vậy em ngồi đây chờ, lát nữa em mát xa cho anh.” Tô Nặc ôm chăn lẩm bẩm.
Âu Dương Long đưa tay nhéo mũi hắn.
Mắt mở không nổi mà còn mát xa.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Tô Nặc vừa ngáp vừa ngắt đùi mình.
“A!” Lỡ tay ngắt đau quá! Nhưng nhờ thế mới tỉnh hơn một chút.
Mát xa cho chồng đi làm về muộn, chuyện này nhất định phải làm! Làm vậy mới có thể giúp tình cảm phu phu thăng hoa!
“Sao vẫn chưa ngủ?” Sau khi sấy tóc xong, Âu Dương Long trở lại phòng ngủ, phát hiện Tô Nặc đang đứng duỗi người.
“Chờ anh chứ sao.” Tô Nặc ôm chăn ngồi xuống.
“Chờ anh làm gì?” Âu Dương Long vén chăn lên giường.
Đương nhiên là làm vài chuyện thân mật rồi! Tuy rằng bíp bíp —— Hơi quá sức nhưng hôn lưỡi vẫn hoàn toàn có thể tiến hành!
“Em bóp vai cho anh.” Tô Nặc ngồi chồm hổm bên cạnh hắn.
Âu Dương Long không từ chối nữa, nằm lì trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cởi áo ra!” Tô Nặc giật nhẹ áo ngủ của hắn.
“Tùy tiện bóp một cái là được rồi.” Âu Dương Long bận rộn cả ngày rất mệt mỏi, chỉ muốn nằm úp sấp bất động.
“Cởi mau!” Không cởi sao mà dùng tinh dầu! Mát xa phải đúng kiểu chuyên nghiệp! Tô Nặc rất ngoan cố!
Ngài giám đốc đành phải phối hợp ưỡn người lên, tùy ý để Tô Nặc cởi áo cho mình.
Dáng người chồng mình thật tốt! Ngay cả cơ bắp lưng cũng đẹp như vậy, chắc chắn hơn Khâu Tử Ngạn không chỉ một bậc! Tô Nặc điên cuồng khen ngợi nửa ngày, sau đó mới đổ tinh dầu vào lòng bàn tay rồi bóp vai cho Âu Dương Long.
Tuy rằng độ lực không lớn nhưng với người đang nhức mỏi, thế này là thoải mái lắm rồi. Âu Dương Long thả lỏng cơ thể, trong lòng tự nhủ tiểu ngu xuẩn của mình đúng là rất đáng để thương!
Năm phút sau, Tô Nặc cảm thấy mắt mình không mở nổi, bởi vì hắn thật sự rất mệt! Từng tế bào từ từ bay lên, độ lực trên tay cũng càng ngày càng nhẹ, cuối cùng đã trở thành gãi gãi!
Âu Dương Long buồn bực quay đầu lại, kết quả thiếu chút nữa bật cười.
Tô Nặc nhắm mắt ngủ say sưa, miệng hơi nhếch lên, trông giống như có thể gục xuống bất cứ lúc nào.
“Ngủ đi.” Âu Dương Long ôm hắn vào trong chăn.
“Không cần mát xa nữa à?” Tô Nặc mơ mơ màng màng hỏi, mắt cũng mở không lên.
“Thôi được rồi, ngủ ngon.” Âu Dương Long hôn má Tô Nặc một cái, “Anh yêu em.”
“Ừ, em cũng yêu anh.” Cho dù sắp ngủ bất tỉnh nhân sự cũng phải tranh thủ thổ lộ một chút!
“Yêu bao nhiêu?” Âu Dương Long hỏi.
“Yêu rất nhiều.” Tô Nặc vùi đầu vào trong ngực của ngài giám đốc.
“So với anh hai thì sao?” Mặc dù có hơi tính toán chi li nhưng mà. . . Âu Dương Long thật sự muốn biết!
Tô Nặc rì rầm vài tiếng, không trả lời.
Bởi vì thật sự rất khó trả lời!
“Không muốn nói?” Âu Dương Long chọt chọt mông Tô Nặc.
Tô Nặc than thở, “Nếu em và mẹ anh rớt xuống sông cùng một lúc, anh sẽ cứu ai trước?”
“. . .”
“Nói đi!” Tô Nặc chọt chọt chim nhỏ của ngài giám đốc.
Sau đó hắn đã bị ngài giám đốc điên cuồng hôn hít một phen!
Tô Nặc cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không chỉ phản kích thành công mà còn được thêm màn hôn!
Tuyệt quá đi mất!
Lo lắng Mục Thu và Chung Ly Phong Bạch còn trong bệnh viện, sáng hôm sau hai người nhanh chóng rời giường. Cả đám phóng viên đều tụ tập ở ngoài bệnh viện, để tránh bị chụp ảnh, Âu Dương Long đành phải lái xe tới bệnh viện một mình, Tô Nặc thì về công ty chờ Đới An đi chung.
Trong phòng bệnh, Chung Ly Phong Bạch vẫn ngồi canh chừng bên giường Mục Thu, nắm chặt tay hắn không buông.
“Bác sĩ đã nói cậu ta không sao, con đừng lo lắng quá.” Mẹ Chung an ủi.
“Con biết.” Chung Ly Phong Bạch trả lời bằng giọng khàn khàn, “Mẹ về nghỉ ngơi trước đi, tối qua thức đêm bay tới đây chắc cũng mệt lắm rồi.”
“Con cứ thế này, sao mẹ yên tâm ngủ được.” Mẹ Chung thở dài.
“Con không sao thật mà.” Chung Ly Phong Bạch đứng dậy, “Con bảo trợ lí đưa mẹ về, được không?”
“Bác gái, cháu đưa bác về trước nhé.” Cô nàng trợ lí hiểu ánh mắt của đạo diễn nhà mình, vì vậy vội vàng tiến lên đỡ mẹ Chung, “Khách sạn ngay sát bên bệnh viện, bác muốn tới đây thăm đạo diễn Chung lúc nào cũng được.”
“Vậy mẹ về nấu chút canh cho con.” Mẹ Chung nói.
Chung Ly Phong Bạch gật đầu, nhìn mẹ mình ra khỏi phòng bệnh, sau đó tiếp tục ngồi xuống bên giường.
Tối qua Mục Thu tỉnh chưa được một tiếng đã hôn mê tiếp, tuy rằng bác sĩ nói không sao, Chung Ly Phong Bạch vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cho dù nhiệt độ trong phòng bệnh rất cao, bàn tay Mục Thu vẫn lạnh lẽo như trước. Vành mắt của Chung Ly Phong Bạch bắt đầu đỏ lên, nước mắt bất chợt rơi xuống.
“Anh không được xảy ra chuyện đâu đó.” Chung Ly Phong Bạch chôn mặt vào lòng bàn tay Mục Thu, bả vai khẽ run lên.
“Đừng khóc.” Mục Thu nhỏ giọng nói.
Chung Ly Phong Bạch sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Mục Thu cười yếu ớt, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Anh có không thoải mái ở đâu không?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.
“Lạnh.” Môi Mục Thu tái nhợt.
“Bác sĩ nói anh mất máu quá nhiều, vậy nên anh mới cảm thấy lạnh.” Chung Ly Phong Bạch đắp kín chăn cho hắn, sau đó nhấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường.
Mục Thu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, bất tri bất giác lại nhắm mắt thiếp đi.
Chung Ly Phong Bạch hôn tay hắn, “Anh khoan ngủ đã, chờ bác sĩ tới kiểm tra một chút được không?”
Mục Thu không trả lời, hô hấp từ từ đều trở lại.
“Có chuyện gì vậy?” Bác sĩ trực ban đẩy cửa bước vào.
“Vừa rồi anh ấy mới tỉnh lại, nhưng chưa đến một phút đã mê man lần nữa.” Chung Ly Phong Bạch lo lắng nói, “Có sao không bác sĩ?”
“Hiện tượng bình thường, không cần lo lắng quá.” Bác sĩ đứng ở bên giường, “Thật ra cậu mới là người cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Tôi không sao.” Chung Ly Phong Bạch rất cố chấp.
“Ở bệnh viện chúng tôi có đội ngũ nhân viên y tế tốt nhất, nhất định sẽ chăm sóc Mục tiên sinh chu đáo.” Bác sĩ tiếp tục khuyên nhủ.
“Không cần đâu, cám ơn.” Chung Ly Phong Bạch đứng dậy kéo rèm cửa sổ để ánh mặt trời chiếu vào.
Bác sĩ âm thầm cảm thán trong lòng, hình ảnh này thật cảm động làm sao!
Trong công ty quản lí, Đới An đang ngồi trước máy tính xem xét lịch làm việc sắp tới của Tô Nặc.
“Chừng nào chúng ta mới đi thăm đạo diễn Chung?” Tô Nặc đứng sau lưng Đới Anh lải nhải lần thứ mười.
“Phải làm xong việc trước đã.” Đới An tận tình khuyên bảo, ánh mắt không rời màn hình dù chỉ một giây, “Bắt đầu từ mai phải chụp quảng cáo cho biệt thự trên núi khoảng ba ngày rưỡi, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ chứ sao không!” Tô Nặc ngồi lên bàn cắn bắp, “Tôi chuyên nghiệp mà!!”
“Lần trước không biết người nào quên việc chạy ra ngoại ô ăn dê nướng!” Nhắc tới chuyện này, Đới An thật không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn, ăn dê nướng mà cũng phải chạy ra ngoại ô nướng một mình?!
“Có một lần chứ nhiêu!” Tô Nặc cãi lại.
“Vậy ai là người đang trình diễn thì đột nhiên ngẩn người nghĩ tới lẩu cá, kết quả thiếu chút nữa rớt xuống sàn diễn?” Nhắc lại lịch sử đen tối này, Đới An bức xúc nắm chặt tay!
“Đó là do nguyên ngày hôm trước anh không cho tôi ăn cơm!” Tô Nặc nổi giận, vậy mà còn không biết xấu hổ nhắc tới!
“Ăn thành mập ú thì phải làm thế nào!” Đới An thuận tay kéo áo của hắn lên kiểm tra một chút, “Không được ăn thịt nữa, tối nay ăn chay, có chết tôi cũng phải giám sát cậu, cậu đừng hòng chạy trốn!”
Tô Nặc cảm thấy tay cầm bắp của mình rất đau.
Dám không cho trẫm ăn thịt, ái phi thật sự quá ác độc, không những thế mà còn rất kì quái!
Đới An tiếp tục gửi mail.
Tô Nặc vừa cắn bắp vừa thở dài, tần suất cực kì cao.
Ăn chay cái gì chứ.
“Hừ.”
. . . . .
Năm phút sau, người đại diện gục xuống bàn nhận thua, “Gia, xem như tôi cầu xin cậu, cậu im lặng ra sô pha đọc sách để tôi tập trung làm việc có được không?”
“Hừ.”
“Tối nay chúng ta đi ăn hải sản.”
Được đó! Tô Nặc ngoan ngoãn câm miệng, sau đó ra sô pha ngồi gửi tin nhắn cho chồng đẹp trai của mình, hỏi thăm tình trạng của Mục Thu.
—— Đạo diễn Chung và Mục Thu không sao, yên tâm đi.
Âu Dương Long trả lời rất nhanh.
Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, sau đó vào diễn đàn lướt một vòng. Như dự đoán, hơn phân nửa bài post trang đầu đều liên quan đến Chung Ly Phong Bạch, tiêu đề sau khủng hơn tiêu đề trước, kinh hãi nhất là cái post 《Vạch trần bí mật động trời, bạn trai của Chung Ly Phong Bạch là người ngoài hành tinh》, đã vậy còn được đính thành tin hot!
Sức tưởng tượng trên mạng là vô bờ bến, trong bài post, Mục Thu được miêu tả thành hoàng tử của một hành tinh, vào một hôm hắn đang điều khiển xe ngựa màu vàng du lịch dải ngân hà, trong lúc cúi đầu tình cờ nhìn thấy Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng và xinh đẹp dưới trái đất, sau đó yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên. Để thắng được trái tim của mĩ nhân, Mục Thu bỏ cả ngai vàng và của cải, mai danh ẩn tích xuống trái đất làm một vị tổng giám đốc bình thường!
Thật sự quá cảm động!
Mọi người đều nhắn lại bên dưới, tình cảm này đúng là trời đất cũng cảm động, quả thật rất đáng được chúc phúc!
Nhưng tình yêu sao có thể dễ dàng thuận buồm xuôi gió?! Không bao giờ! Nhất định phải trải qua mưa gió, nhất định phải sinh ly tử biệt mới có thể tìm thấy tình yêu thật sự trong hoạn noạn!
Do Mục Thu quá đẹp trai, rất nhiều công chúa khắp các hành tinh đều mơ ước nhan sắc của hắn! Trong số đó, ác độc nhất chính là công chúa Xúc Tua của hành tinh Xúc Tua. Để có được Mục Thu, cô ả thậm chí đã phát điên! Lần này Mục Thu bị đánh đến nhập viện cũng là do ngọn lửa ghen tị của cô ta!
Mọi người nghĩ là do bọn côn đồ thật sao?
Mọi người quá ngây thơ rồi!
Thật ra đó chính là đội quân xúc tua ngụy trang thành con người!
Dù gì Mục Thu cũng là hoàng tử thần thông quảng đại, muốn đánh đuổi mấy sinh vật dính dớp kia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay! Nhưng vì bảo vệ Chung Ly Phong Bạch, Mục Thu không màng tính mạng của mình, nhường viên đá bảo hộ cho người yêu!
Đá thần màu vàng lập tức phát ra hào quang chói mắt, tạo thành một kết giới vô địch che chở Chung Ly Phong Bạch, giống như cánh tay cứng rắn nhất của Mục Thu!
“Không!” Mắt thấy tình nhân của mình bị xúc tua nhầy nhụa bao vây, đạo diễn Chung đau khổ hét lên, “Anh thả em ra đi, em muốn cùng anh đồng sinh cộng tử! Nếu anh xảy ra chuyện, em biết sống một mình thế nào đây?! Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kì*!”
*Trời đất dài lâu cũng có lúc hết, nỗi hận dài dằng dặc biết bao giờ mới nguôi.
Tô Nặc đứng hình tại chỗ, quên cả việc gặm bắp!
Cái này còn kinh khủng hơn Loạn thế tình triền, thật sự không thể đỡ được!
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Đới An đóng laptop, sau đó bị vẻ mặt của Tô Nặc làm giật mình, “Cậu sao vậy?”
“Trẫm cảm thấy hơi choáng váng, ái phi mau qua đây đỡ.” Tô Nặc run rẩy vươn tay ra.
“Lại ăn trúng đồ dơ à?” Đới An sốt ruột hỏi.
“. . .” Làm gì có! Tô Nặc rít gào trong lòng! Ăn trúng đồ dơ nghe cực kì không có khí chất!
“Lát nữa nhất định sẽ có phóng viên ùa đến, cậu đừng trả lời bất cứ câu hỏi nào của bọn họ.” Đới An dặn dò, “Không được cười luôn!”
“Ừ.” Đã lâu không giả bộ thanh cao thoát tục, Tô Nặc tranh thủ luyện tập một chút, hắn đứng trước gương bày ra vẻ mặt lạnh lùng thử xem thế nào, kết quả vẫn giống như trước đây, rất có phong cách không ăn khói lửa!
Tô Nặc nhịn không được liếc thêm cái nữa.
Vẫn rất cao quý!
Mình đúng là quá giỏi! Nhất định phải khen ngợi!
Đới An bất lực đứng một bên nhìn Tô Nặc trong gương.
Cái tên ngu xuẩn này trở thành ngôi sao bằng cách nào vậy!
Không khoa học gì hết!
“Đới tiên sinh.” Trợ lí của Chung Ly Phong Bạch gọi điện thoại qua.
“Có chuyện gì không?” Đới An hỏi.
Tô Nặc cảm thấy hơi lo lắng, đang yên lành sao lại gọi điện thoại qua đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi?
Khoan khoan!! Đồng ngôn vô kị lời nói gió bay!
*đồng ngôn vô kị: không cần để ý lời trẻ con nói.
Nhất định sẽ không xảy ra chuyện!
“Cô trợ lí nói tổng giám đốc Mục đã tỉnh lại, tình trạng cũng không tệ, vì thế tạm thời đạo diễn Chung không muốn gặp bất kì ai.” Một lát sau, Đới An cúp điện thoại, “Chắc lần khác chúng ta mới tới được.”
Lần khác cũng không sao, chỉ cần không mất trí nhớ là được rồi. . .
Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Trong bệnh viện, Chung Ly Phong Bạch đang dùng một cái muỗng nhỏ mớm nước cho Mục Thu.
“Em đi nghỉ ngơi đi.” Mục Thu yếu ớt nói.
“Không có gì, tôi giúp anh.” Chung Ly Phong Bạch lau miệng cho hắn.
“Anh không sao, em đi nghỉ một lát đi.” Mục Thu không nhớ mình hôn mê rồi tỉnh lại bao nhiêu lần, chỉ nhớ rõ mỗi lần mình tỉnh lại, Chung Ly Phong Bạch đều ngồi bên giường mình.
“Tôi biết anh không sao, tôi cũng không sao.” Chung Ly Phong Bạch nắm tay hắn, “Mẹ tôi có nấu canh cá, lát nữa cho anh uống, rất tốt cho sức khỏe.”
“Bác gái đến đây lúc nào?” Mục Thu giật mình.
“Tối hôm qua.” Chung Ly Phong Bạch trả lời.
“. . .” Lần đầu tiên gặp mẹ vợ mà mình lại đánh nhau đến mức hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, đúng là quá bi kịch! Mục Thu cảm thấy vô cùng đau khổ.
“Lúc anh hôn mê, bác sĩ nói với tôi có thể anh sẽ mất trí nhớ.” Chung Ly Phong Bạch vừa muốn khóc vừa muốn cười.
“Em đừng nghe ổng nói bậy.” Mục Thu nắm tay đạo diễn Chung, “Anh quên ai cũng sẽ không quên em, vất vả lắm mới lừa được em về nhà.”
Hai mắt Chung Ly Phong Bạch đỏ rực, hắn cầm tay Mục Thu hôn một cái.
“Lúc nghe bác sĩ nói thế, em đã nghĩ thế nào?” Mục Thu hỏi.
“Nếu anh thật sự quên tôi, tôi sẽ ôm anh chết chùm!” Phương thức giải quyết vấn đề của Chung Ly Phong Bạch cực kì không nghệ thuật!
Mục Thu cười cười, “Vậy cũng tốt.”
“Mục Thu.” Chung Ly Phong Bạch nói, “Anh đừng quên em.”
“Ừ.” Mục Thu xoa ngón tay của hắn, “Ngốc quá, anh không có mất trí nhớ đâu, chọc em thôi.”
“Lúc ấy nhìn anh cả người đầy máu, em cứ tưởng. . .” Chung Ly Phong Bạch nghẹn ngào nói không nên lời.
“Yên tâm, mạng anh lớn lắm.” Mục Thu muốn giơ tay lên lau nước mắt cho hắn, nhưng lại không có chút sức lực nào.
“Anh mau khoẻ lại đi.” Chung Ly Phong Bạch vùi đầu vào gáy Mục Thu, “Sau đó chúng ta lập tức kết hôn.”
Đây đúng là thời khắc trọng đại!
Mục Thu nhếch miệng cười thật tươi.
Tuy rằng bị đâm hai nhát dao nhưng được như bây giờ. . . Cũng không đến nỗi tệ!
Đối lập với hai người, buổi chiều của Tô Nặc khá là chán, bởi vì thứ nhất không cần đi làm, thứ hai cả Hàn Uy và Âu Dương Long đều bề bộn nhiều việc, thậm chí ngay cả Đới An cũng ngại hắn phiền, cho hắn một cây kẹo que rồi đuổi hắn ra khỏi văn phòng!
Rõ ràng là kì thị người ta! Tô Nặc thở ngắn thở dài dạo quanh công ty một vòng, sau đó quyết định ra ngoài giải sầu.
Mà phương thức giải sầu của dân ăn hàng chính là. . . Ăn cái gì đó!
Không thể lãng phí thời gian trà chiều!
Vì thế Tô Nặc hưng phấn lái xe của Đới An tới một tiệm đồ ngọt nổi tiếng, bánh sweetheart cacao và bánh mì nướng mật ong món nào cũng ngon, rất đáng đi một chuyến! Tuy không thể trực tiếp ngồi trong tiệm ăn nhưng mua về nhà dùng lò nướng hâm lại cũng được rồi!
Ôm ấp tình yêu dành cho thức ăn, Tô Nặc khoá xe rồi băng qua con phố đối diện, sau đó bất chợt bị một cái xe đạp. . . Đụng trúng!
A a a tai nạn xe cộ!
“Cậu không sao chứ?” Đối phương vội vàng đỡ hắn dậy.
Có chứ sao không! Tô Nặc rít gào trong lòng, anh tưởng không lái xe cơ động thì không cần nhìn đường à! Xe đạp cũng có lực sát thương!
Đầu gối đau quá!
“Thật sự xin lỗi.” Đối phương đỡ Tô Nặc lên ghế đá ven đường, sau đó cẩn thận vén ống quần hắn lên.
Đầu gối! Đầy Máu! Trời ơi!
“Anh!” Tô Nặc tức đến choáng váng, ngày mai ông phải đi chụp hình quảng cáo!
“Tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Đối phương mặc đồ thể thao, là một người đàn ông ước chừng ba mươi tuổi, trên gương mặt có một vết sẹo nhạt, vừa nhìn là biết không phải người tốt!
“Quên đi, lần sau cẩn thận một chút.” Tô Nặc không muốn làm lớn chuyện, hắn tránh khỏi người đàn ông nọ rồi khập khiễng đi về phía xe của mình.
Tuy bánh mì nướng mật ong gần trong gang tấc nhưng cả người dính đầy bụi còn đi mua bánh hình như không được ổn cho lắm, vì vậy Tô Nặc đành phải nhịn đau trở về.
Đau quá là đau!
Tâm lí sinh lí cái nào cũng đau!
Sau khi ngồi vào xe, Tô Nặc dùng khăn giấy lau máu, sau đó bức xúc gọi điện thoại cho ngài giám đốc, “Em bị xe đụng!”
“Cái gì?” Âu Dương Long giật mình, “Hồi nào?”
“Mới vừa bị!” Tô Nặc rít gào.
“Bị xe gì đụng trúng?” Âu Dương Long cảm thấy giọng nói của Tô Nặc rất khỏe, không giống người vừa bị xe đụng.
“Xe đạp!” Tô Nặc tức giận nhìn ra ngoài cửa kính, phát hiện cái tên gây họa đã chuồn mất!
Đúng là cái đồ nhát gan đáng khinh!
“Em không sao chứ?” Âu Dương Long cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa đau đầu, không ở bên cạnh mình một phút là lại xảy ra chuyện.
“Đầu gối bị thương!” Tô Nặc vốn định nói khoa trương một chút như “gãy chân luôn rồi”, nhưng cuối cùng vẫn đi theo con đường tả thực.
“Giám đốc, chủ tịch tìm ngài về họp.” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của cô thư kí.
“Anh đi họp đi.” Tô Nặc lập tức quay lại bộ dạng ngoan ngoãn, “Em không sao, chỉ định than phiền với anh chút thôi.”
Nhất định không thể cản trở công việc của chồng mình!
Đúng là quá hiểu chuyện.