Thốn Mang

Chương 24: Q.7 - Chương 24: Huyết Ngục nhất tộc






"Phụt!" Đến lúc sống chết, Giáo Hoàng cũng không dấu diếm nữa, toàn lực công kích. Người ngoài không biết thiên sứ cũng như tu ma giả, đều lấy trái tim làm trung tâm ẩn tàng năng lượng, thánh khí Thất Thủ chỉ có huyết tộc hoặc thiên sứ mới luyện hóa được.

Một ngụm máu phun vào thánh khí Thất Thủ, toàn bộ máu bị Thất Thủ hút sạch, Thất Thủ lập tức phát ra kim quang chói mắt.

“Chết đi!" Giáo Hoàng liều mạng dùng toàn lực công kích, hai cánh thiên sứ vỗ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với huyết tộc thân vương, thánh khí Thất Thủ hóa thành một đạo lãnh quang, bay thẳng về phía Trần Kiếm Phong. Giáo Hoàng dùng thánh khí Thất Thủ trực tiếp công kích với tiên kiếm Thanh Hồng của Trần Kiếm Phong.

Thiên sứ tốc độ bản thân vốn đã cực kỳ nhanh, Giáo Hoàng tay cầm thánh khí Thất Thủ, đôi cánh thiên sứ vỗ cực nhanh, thân thể lóe lên từ chỗ này đến chỗ khác, quỹ tích rất quỷ dị.

“Hừ, dám so kỹ xảo với người tu chân?" Trần Kiếm Phong cười nhạt, công phu đích thực của Trần Kiếm Phong là gì? Dĩ nhiên không phải “Cửu Thiên kiếm điển”, “Cửu Thiên kiếm điển” là do Kim kiếm Tôn giả mới truyền cho. Công phu chính thức của Trần Kiếm Phong là “Bắc Đẩu Kiếm Điển”. Mặc dù “Bắc Đẩu Kiếm Điển” không mạnh bằng “Cửu Thiên kiếm điển”, nhưng Trần Kiếm Phong đã luyện “Bắc Đẩu Kiếm Điển” đại thành, nên sử dụng “Bắc Đẩu Kiếm Điển” có uy lực rất lớn.

“So kỹ xảo?" Trần Kiếm Phong cười lạnh.

“Bắc đấu kiếm điển chi thiên tuyền, thiên ki song kiếm hợp nhất, kiếm chi ảnh!”

Nhất thời khí thế kiếm tiên Thanh Hồng biến đổi, biến thành kiếm ảnh đầy trời tràn ngập cả không gian, nhất thời Giáo Hoàng ngẩn người ra, một kiếm làm sao có thể phủ cả bầu trời?

“Bọn ngoại tộc làm sao hiểu được ảo diệu của Hoa hạ bắc đẩu đại trận!" Trần Kiếm Phong cười lạnh, Giáo Hoàng cũng không để ý gì đến thân thể, dùng thánh khí Thất Thủ bảo vệ trái tim.

Nơi nào có kiếm ảnh phóng tới liền có Thất Thủ phòng ngự. Bóng kiếm tuy nhiều nhưng không có nhiều kiếm ảnh công vào trái tim. Thánh khí Thất Thủ chỉ lo bảo vệ trái tim.

"Hô hô…"

Năng lượng của máu huyết phát tán, thân thể thiên sứ vốn bị thủng lỗ chỗ lại khôi phục, tựa như không có tổn thương gì.

Lý Dương cau mày.

"Trần chưởng môn, chỗ yếu hại là trái tim" Lý Dương thấy Giáo Hoàng chỉ lo bảo vệ trái tim, hiển nhiên giống như người tu ma., hạch tâm của người tu ma chính là trái tim.

Trần Kiếm Phong khẽ gật đầu, hắn đã nhìn ra.

Giáo Hoàng bị Lý Dương khám phá ra bí mật, nhất thời sợ hãi vô cùng, nơi yếu hại của hắn là trái tim, một khi trái tim bị xuyên thủng, hắn chắc chắn sẽ chết.

"Chết đi!"

Đối mặt với tử vong, Giáo Hoàng cuồng lên. Đôi cánh thiên sứ đập mạnh, thân thể hóa thành một đạo bạch quang, trực tiếp công về phía Trần Kiếm Phong.

“Bắc đấu kiếm điển chi thiên tuyền, thiên ki, thiên quyền, ngọc hành, khai dương, dao quang lục kiếm hát nhất, kiếm chi tuyệt!” Kiếm tiên Thanh Hồng hóa thành tuyệt sát thanh mang.

"Vù!" Thanh mang lóe lên rồi biến mất, kèm theo là máu tươi, Giáo Hoàng vừa mới điên cuồng bỗng nhiên ánh mắt trở nên tán loạn. Một kiếm vừa rồi đã xuyên thủng trái tim.

Đúng là không có linh giáp che chở cho trái tim quả là khốn khổ, tu ma giả chiến đấu với tu tiên giả, căn bản không quan tâm đến công kích của đối phương, công lực chênh lệch có thể dễ dàng thấy kết quả, gặp người có công lực cao hơn cũng khó mà xuyên thủng trái tim.

Không may là Giáo Hoàng gặp phải Trần Kiếm Phong, mà Trần Kiếm Phong lại có kiếm tiên Thanh Hồng. Hơn nữa Giáo Hoàng không có linh giáp bảo vệ trái tim.

"Hô!" Trần Kiếm Phong đưa tay lên, thánh khí Thất Thủ đã vào tay hắn, còn thi thể Giáo Hoàng vô lực rơi xuống, rồi nghe “phịch” một tiếng đã chìm lòng biển.

"Ái Lệ Toa, năm đó những người nàng đều đã chết, hôm nay ta giết Giáo Hoàng, cũng xem như là báo thù cho nàng" Trần Kiếm Phong nhìn đại dương mênh mông, không khỏi thở dài. Cách đây hơn chục năm, ngày nào hắn cũng muốn báo thù cho Ái Lệ Toa. Nhưng nhiều việc xảy ra làm hắn luôn luôn bận rộn không có thời gian để đi báo thù.

Cuối cùng, hôm nay đã giết chết Giáo Hoàng.

"Ba!" Lyly và Jack bay vào lòng Trần Kiếm Phong, bật khóc.

Ba người ai cũng hồng mắt lên, Lyly và Jack khóc lên như trẻ con, hiển nhiên đang nhớ tới mẫu thân, Trần Kiếm Phong cũng ôm con gái, ngửa đầu nhắm mắt, mặc cho hai dòng nước mắt chảy trên mặt.

Lý Dương đứng một bên nhìn ba người.

“Trở về, uống rượu, đi nào!" Đột nhiên Trần Kiếm Phong cười to, mặc dù hắn cười nhưng nước mắt vẫn ứa ra.

“Uống rượu, đi nào!" Lyly và Jack cũng cười nói, Lý Dương cũng cười, rồi bốn người bay đi, để lại xác máy bay trên biển.

Tại Nhà Trắng nước Mỹ.

Trong phòng làm việc, Tổng thống Peter đang duyệt các văn kiện.

"Bùng!"

Một thành viên nội các hoảng hồn hấp tấp xô cửa phòng chạy vội vào.

Peter mặt mày nhăn nhó, khó chịu nhìn thành viên nội các vừa mới tiến vào, đây là văn phòng tổng thống, không gõ cửa mà xông vào, cho dù là ai Tổng thống Peter vẫn rất khó chịu.

"Tổng thống, Giáo Hoàng đại nhân… đã chết rồi!" Sắc mặt thành viên nội các xem ra rất hốt hoảng, vừa thở vừa nói.

“Hả… Cái gì! Nói lại một lần nữa xem!" Peter trợn mắt, nhìn vào mắt vị quan viên kia.

Vị quan viên nội các nói chi tiết hơn: "Hôm nay Giáo Hoàng đại nhân đi chuyên cơ đến Paris, nhưng đại đội không quân hộ vệ của chúng ta hộ tống đi được nửa đường thì bị tập kích, toàn bộ đại đội không quân đều chết, kể cả Giáo Hoàng đại nhân cùng với người của giáo hội cũng vậy".

Peter giật mình, lông mày cau lại. “Đại đội không quân không ai còn sống sao?" Peter hơi khó tin, đó là đại đội không quân tinh nhuệ nhất, sao lại một người cũng không thể thoát?

“Đúng vậy!" Vị quan chức nội các gật đầu xác nhận.

Peter khó mà chấp nhận được việc này.

"Giáo Hoàng không phải có năng lực đặc thì sao? Không phải nói là, trên thế gian không ai có thể giết chết Giáo Hoàng sao? Vậy mà Giáo Hoàng…" Trong lịch sử từ trước nay chưa hề có Giáo Hoàng nào bị giết, Giáo Hoàng có thánh khí, ngoại trừ hắc ám nghị trường là có thể, ở phương Tây không có ai có thể giết được Giáo Hoàng.

Trừ phi… đông phương tu chân giả.

Đối với đông phương tu chân giả, Tổng thống Peter cũng chỉ biết từ những văn kiện cơ mật.

“Báo ngay việc này cho giáo hội, kể cả việc Giáo Hoàng chết. Địch nhân khẳng định là khủng bố dị thường. Ta tin giáo hội sẽ minh bạch, với địch nhân như thế, chúng ta cũng không có biện pháp để đối phó" Peter chỉ đơn giản đem tin tức này báo cho giáo hội.

Trong nội bộ giáo hội vô cùng hỗn loạn.

“Có thể giết Giáo Hoàng, ngoại trừ hắc ám nghị trường thì còn ai nữa? Chúng ta phải giết hết hắc ám hội, báo cừu cho Giáo Hoàng đại nhân".

“Ngu si, hắc ám nghị trường tối đa là ngang tay với Giáo Hoàng đại nhân. Làm sao có thể giết được Giáo Hoàng?"

"Bùng!" Cửa phòng đột nhiên mở tung.

Giáo Hoàng tiền nhiệm An Cách Tư mặt lạnh như băng tiến vào, chỉ có lão mới hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc, thánh khí là vật tối quan trọng đối với Giáo Hoàng, có nó Giáo Hoàng mới đạt tới bát cấp cao thủ, mới phát huy được lực công kích khủng bố, giáo hội mà không có thánh khí, căn bản không chống lại hắc ám hội.

“Câm miệng hết cho ta !" An Cách Tư lạnh lùng quát lên.

Mọi người nhất thời im lặng, Giáo Hoàng tiền nhiệm địa vị còn cao hơn Hồng y đại giáo chủ.

“Hôm nay trở đi, không được để xảy ra bất kỳ tranh chấp gì. Không ai được đụng đến hắc ám hội" An Cách Tư bây giờ chỉ hy vọng hắc ám hội không biết việc thánh khí của giáo hội đã bị mất.

Hắc ám hội mà biết tin này, nhất định sẽ tấn công, không có thánh khí, không ai có thể cản được hắc ám nghị trường.

“Giữ bí mật chuyện Giáo Hoàng chết, nói với tổng thống Mỹ Peter, người nào biết tin này đều phải thủ tiêu hết, nhất định phải giữ bí mật, báo với nước Pháp là Giáo Hoàng hiện có việc, lần này không thể qua đó trả lời phỏng vấn được".

An Cách Tư hạ lệnh cho mọi người.

"Chúa ơi, xin người phù hộ cho chúng con!" An Cách Tư cầu nguyện, lão hy vọng là hắc ám hội không biết chuyện giáo hội bị mất thánh khí.

...

Luân Đôn Anh Quốc, Lý Dương đang ở trong trang viên.

Mặc kệ giáo đình hoảng loạn ra sao, Lý Dương vẫn đang hưởng thụ một bữa tiệc.

“Cuối cùng cũng đã giết Giáo Hoàng, cũng coi như đã báo thù. Mời mọi người nâng ly!" Trần Kiếm Phong năm đó ở tại thế tục khá lâu, nên cũng biết khá nhiều phong tục.

"Cạn ly !"

Lý Dương, Lyly, Jack, Điền Cương, Lý Thạc cùng với Trần Kiếm Phong cụng ly, nâng cốc uống cạn.

“Không ngờ Giáo Hoàng lại mọc cánh, thật buồn cười!" Jack cười khùng khục.

Đột nhiên…

Trần Kiếm Phong xuất ra thánh khí Thất Thủ.

“Theo ta thấy, Thất Thủ này là hạ phẩm tiên khí. Lyly tới Ma Giới, có Điền Cương chiếu cố, ta cũng yên tâm, nhưng A Vũ thì ta không yên tâm, A Vũ, thanh Thất Thủ này ta cho con” Nói xong Trần Kiếm Phong đưa cho Jack.

Thất Thủ màu vàng chói mắt, tay cầm đỏ như máu, thoạt nhìn có một cổ sát huyết sát.

“Cám ơn ba!" Jack lúc này tiện tay cầm lấy. Thật ra Jack mặc dù thích thanh Thất Thủ, nhưng đối với hắn có hay không cũng vậy, vì Jack không thích đánh nhau, hắn chỉ thích luyện chế đan dược và vũ khí…

Bất quá đó là tâm ý của Trần Kiếm Phong, hắn cũng không tiện phản đối.

Ngày hôm sau, Trần Kiếm Phong rời Luân Đôn quay về Côn Lôn tiên cảnh, dù sao hắn cũng là chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái, cũng là thân bất vô kỷ.

Trong biệt thự của Lý Dương.

“Sao đây? Làm sao mà nhận chủ được!"

Giọng Jack từ lầu ba vọng xuống, rồi thấy hắn phẫn nộ từ trên lầu phi xuống, may là bọn Lý Dương không phải là người thường, thấy Jack nhảy từ lầu ba xuống cũng chỉ là việc nhỏ.

“Chuyện gì vậy?" Bọn người Lý Dương Lý Thạc nhìn Jack.

Jack nhảy xuống đất lập tức lấy thanh Thất Thủ, “bùng” một cái quẳng lên bàn, giọng bất lực nói: "Không biết vì sao mà thanh Thất Thủ này không thể nhận chủ, ta làm cách nào cũng không thể luyện hóa".

“Tính ra, dù sao thanh Thất Thủ này cũng không hữu dụng, ta đi luyện chế đan dược hay hơn" Jack ngồi xuống ghế, bất lực nhìn Thất Thủ.

Lý Dương phất tay, Thất Thủ ở tay hắn.

Một cổ khí tức huyết sát ở trên thanh Thất Thủ. “Lý Dương, đây là phương thức luyện chế đặc hữu của tộc Huyết Ngục Ma Giới, chỉ có người của tộc mới có thể luyện hóa được!" Thanh âm Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương.

Lý Dương nhíu mày. “Tộc Huyết Ngục? Giáo Hoàng cũng là người của tộc Huyết Ngục sao?" Lý Dương hỏi lại.

Hạng Vũ nói: "Ừm, xem hắn cách hắn chiến đấu thì có lẽ vậy!"

Lý Dương sửng sốt, Giáo Hoàng lại là người của tộc Huyết Ngục ở Ma Giới?

Hạng Vũ nói tiếp: "Bộ tộc Huyết Ngục phát sinh từ Huyết Ngục thuộc về lãnh địa của Âm Dương Ma Đế, tộc Huyết Ngục bề ngoài giống như thường nhân, bất quá chỉ ở chỗ là họ có cánh mà thôi".

“Một loài có cánh đen, hình dáng như huyết tộc. Một loài có cánh trắng, chính là thiên sứ, còn có một loại khác nữa…"

“Loài cuối cùng, là cánh đen cánh trắng. Âm Dương Ma Đế thuộc về loài này".

Lý Dương lúc này mới hiểu.

“Phương pháp tu luyện của tộc Huyết Ngục rất khác so với bình thường, hơn nữa biện pháp luyện chế ma khí cũng khác với tu ma giả, chỉ có tộc Huyết Ngục dùng máu huyết của chính mình mới luyện hóa được" Nghe vậy Lý Dương biết ngay vì sao Jack không thể luyện hóa Thất Thủ.

Trong cơ thể Jack có huyết mạch lang nhân, không có huyết mạch của tộc Huyết Ngục, dĩ nhiên không thể luyện hóa được Thất Thủ.

Lý Dương đột nhiên nhớ tới hai người, lập tức cầm lấy điện thoại. “Kiệt Thụy Kiệt Tây, hai ngươi mau tới đây!" Lý Dương nghĩ tới hai đồ đệ, Kiệt Thụy và Kiệt Tây là huyết tộc, hẳn là có thể luyện hóa Thất Thủ. Dù sao đây cũng là tiên khí, không thể lãng phí.

Đột nhiên…

“Giết Giáo Hoàng tìm được tiên khí, nghe nói hắc ám nghị trường cũng có thánh khí, chắc cũng không thua gì Thất Thủ, ta đi xem thử đi?" Thanh âm Lý Thạc đột nhiên vang lên.

Lý Dương sửng sốt, đệ đệ sao lại có cùng suy nghĩ với mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.