Thốn Mang

Chương 25: Q.7 - Chương 25: Thần chi huyết dịch






"Tốt… mau tới hắc ám hội chơi một chuyến, diệt hắc ám nghị trường cướp thánh khí!" Jack như chỉ sợ thiên hạ bất loạn liền cao giọng hưởng ứng.

Điền Cương cũng cười lớn: "Hay, ha ha… Vừa mới diệt Giáo Hoàng, bây giờ diệt hắc ám nghị trường, hắc hắc, thật là sảng khoái" Năm đó lần đầu tiên Điền Cương gặp Lý Dương hắn rất lãnh khốc. Đó là do hắn cố tình như vậy, sau đó mới thấy bản tính của Điền Cương từ từ lộ ra, thực ra hắn là một người hào sảng.

Lyly cau mày nhìn Điền Cương và Jack.

“Đệ đệ, ngươi bao nhiêu tuổi? Còn muốn làm trẻ con sao, mau học như đại nhân kìa" Lyly giáo huấn Jack, Jack lập tức phản ứng bằng cách cúi đầu, không nói một lời!

Mặc cho Lyly nói thế nào, hắn cũng chỉ cúi đầu, làm như chăm chú nghe, Lyly bất lực nhìn về phía Điền Cương.

Lyly cứ nhìn Điền Cương không nói một câu nào.

“Hắc hắc, lão bà, chỉ là đi chơi một chút thôi? Đâu có gì ghê gớm, hắc hắc!" Điền Cương xoa đầu, làm bộ vô tội. Nếu là người khác sẽ bị hắn lừa. Nhưng Lyly là ai? Vợ chồng mấy chục năm, Lyly nắm rõ tâm tư của hắn.

“Hừ, để sư huynh nói. Sư huynh cho phép mấy người mới được đi, sư huynh không cho thì thôi, không được nói gì nữa!" Lyly khô khan nói, ánh mắt hướng về Lý Dương, "Sư huynh, ngươi nói đi, có nên đi không".

Lý Dương chớp chớp mắt, việc này… việc này sao lại đổ hết lên người mình?

"Khụ…" Lý Dương khẽ ho "Việc này, ừm, nam nhân mà, đi chơi một chút thôi mà, mọi người ra ngoài một chuyến cũng tốt!"

“Sư huynh. Người…"

Lyly nhất thời nói không ra lời, hình tượng của Lý Dương trong lòng Lyly trong nháy mắt sụp đổ.

"Ừm, sư huynh cho đi rồi, ồ, hú… mọi người đi thôi!" Jack nói lớn, cười hì hì nhìn Lyly.

“Tối nay chúng ta sẽ đi!" Lý Thạc đề nghị.

Lý Dương quay đi, đột nhiên hỏi: "Có ai biết hắc ám hội ở đâu không?"

Im lặng!

Mọi người đều im lặng, không như giáo hội, hắc ám hội rất bí mật, người ngoài căn bản không biết đại bản doanh ở đâu. Đương nhiên, ở đây không ai biết.

“Thiếu chủ, để ta dùng thần thức điều tra, khoảng nửa ngày là xong… Âu châu!" Ma Sách Tứ Lão Trần Giáp ngẫm nghĩ, rốt cục nhớ ra hai chữ ‘Âu châu'.

Bọn Lý Thạc sáng mắt lên.

“Đại trưởng lão quả nhiên lợi hại, tốt, tốt rồi, chỉ nửa ngày thôi?" Lý Thạc cười với Trần Giáp, trong Ma Sách Tứ Lão, Trần Giáp là Đại trưởng lão.

“Không cần!" Lý Dương bỗng lắc đầu, trên mặt hiện lên nụ cười.

Ma Sách Tứ Lão vượt qua năm lần tán ma thiên kiếp, tâm thần cảnh giới chỉ cỡ La Thiên thượng tiên mà thôi. Còn Lý Dương? Tâm thần của Lý Dương đã đạt La Thiên thượng tiên hậu kỳ, vượt xa Ma Sách Tứ Lão. Lý Dương dùng linh thức kiểm tra cả châu Âu chỉ mất khoảng hai ba giờ.

Lý Dương điều tra trên mặt đất toàn cầu cũng không đến một ngày, điều tra tất cả đại dương cũng khoảng hai ngày. Do đó Lý Dương từng nói, trong ba ngày là có thể kiểm tra hết địa cầu.

“Không cần mắc công như vậy!" Lý Dương cười lấy điện thoại quay số của Steven.

"Alô, Steven, là ta. Mộc Dịch !" Lý Dương cười nói.

"A, Mộc Dịch, bằng hữu thân ái, ta rất vui khi nhận được điện thoại của ngươi, lần trước ở Luân Đôn ngươi nặng tay quá, giết hết các cao thủ huyết tộc công tước và lang nhân lang vương". Steven vẫn còn cảm thấy sợ.

Châu Âu là đại bản doanh của hắc ám hội, Luân Đôn Anh Quốc là một thành phố lâu đời dĩ nhiên có không ít huyết tộc, lang nhân, nhưng chỉ trong nửa giờ, tất cả toàn bộ đều bị giết sạch.

Thậm chí ngay cả những huyết tộc công tước cũng bị giết. Việc này làm cho hắc ám hội rúng động.

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!" Lý Dương lạnh lùng trả lời.

Steven kêu lên: "Trời, đó mà là chuyện nhỏ? Vậy cái gì mới là chuyện lớn?"

"Ừm, ngươi cho ta địa chỉ đại bản doanh hắc ám hội, ta tới đó tham quan một chuyến" Nghe Lý Dương nói, việc đi tới đại bản doanh Hắc Ám Hội Nghị chỉ là đi chơi, nên Lý Dương mới xin địa chỉ của hắc ám hội. Steven là tộc trưởng dĩ nhiên phải biết địa chỉ.

"Hô!" Steven nhất thời thở ra một hơi, hắn đang bị dọa.

“Mộc Dịch huynh đệ, ngươi đừng dọa ta chứ, đại bản doanh hắc ám hội đã có hơn ngàn năm lịch sử, ngươi tính làm loạn sao" Vụ nổ ở sông Hudson năm đó khiến Steven có thể đoán ra Lý Dương là tuyệt đỉnh cao thủ.

Đêm đẫm máu ở Luân Đôn càng làm Steven biết về thực lực của Lý Dương. Diệt hắc ám hội? Theo Steven thấy, Lý Dương có khả năng.

“Đừng lo, ta chỉ đi chơi một chuyến, nhiều lắm là giết hắc ám nghị trường thôi" Lý Dương nói.

Trong lòng Steven run lên: "Mộc Dịch huynh đệ, đừng làm ta sợ chứ, mặc dù ta không ưa gì hắc ám nghị trường, nhưng dù thế nào, cũng không thể giết chết hắn, hắn mà chết, giáo hội sẽ đối phó chúng ta, mà trong số chúng ta không ai đánh thắng được Giáo Hoàng".

“Đừng lo, Giáo Hoàng bị giết rồi" Steven trợn mắt, hắn vẫn chưa lường hết được sự biến thái của Lý Dương.

“Ngươi không phải không ưa hắc ám nghị trường sao? Ta giết hắn, rồi ủng hộ ngươi làm hắn ám nghị trường, thế nào? Đừng lo, ta không có mục đích gì khác, ta không để mắt đến hắc ám hội nhỏ bé này đâu." Lý Dương cười nói.

Hắn quả thực không để mắt đến hắc ám hội, tùy tiện cử ra một người trong Ma Sách Tứ Lão là có thể san bằng hắc ám hội, với lực lượng như thế, có nhiều người cũng vô dụng.

Steven im lặng, tính toán trong đầu. Từ trước đến nay, vị trí hắc ám nghị trường của hắc ám hội luôn luôn do hắc ám pháp sư nắm giữ, nếu Steven có thể trở thành hắc ám nghị trường của hắc ám hội, vậy thì… huyết tộc trên thế gian đều coi hắn là anh hùng.

Nếu cứ như tình hình hiện tại, Steven cũng chỉ là tộc trưởng một gia tộc trong huyết tộc. Trong lịch sử huyết tộc, hắn cũng chỉ là một tộc trưởng bình thường.

"Được, ta đáp ứng!" Steven quyết định, cùng bước chung thuyền với Lý Dương.

Trở thành anh hùng của mười ba thị tộc trong huyết tộc, thành huyết tộc truyền kỳ, thành người đầu tiên của huyết tộc là hắc ám nghị trường của hắc ám hội.

"Tốt, vậy đi, tối nay chúng ta xuất phát, hắc ám hội ở đâu?"

Steven rốt cục cũng cùng phe với Lý Dương, sau này hắn sẽ biết lựa chọn này sáng suốt đến đâu.

...

Thư Hương Danh Phủ sau lưng vào đại học Tô Châu, được canh phòng nghiêm ngặt.

Trong một căn nhà ở Thư Hương Danh Phủ. Lâm Thiên Vũ mang theo hai hộ vệ là huyết tộc công tước và lang nhân lang vương về nước, chính là muốn truy sát con của Lâm Ngọc, cũng là người được Lâm Ngạo Thiên dùng mọi biện pháp để bảo tồn huyết mạch cho Lâm Gia - Lâm Phàm, được Lam Thúc luôn luôn chăm sóc và bảo vệ.

“Thiên Vũ, đây là những lời dặn dò của ông nội ngươi, cho dù có chết! Ta cũng sẽ không để ngươi thương tổn Lâm Phàm" Lam Thúc kiên quyết nhìn Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ cười lạnh. "Lam Thúc. Thúc nuôi dưỡng ta, luôn luôn cúc cung tận tụy với Lâm Gia, ta rất tôn kính thúc! Nhưng… thúc phải biết rằng, Lâm Ngọc đã giết cha ta, giết mẫu thân ta, thậm chí còn giết cả ông nội ta, nếu ta không giết chết nghiệt chủng của Lâm Ngọc, ta sao có thể gặp mặt liệt tổ liệt tông của Lâm Gia!" Lâm Thiên Vũ lúc này đã khôi phục lại dung mạo.

Lam Thúc lắc đầu: " Ông nội ngươi nói rồi, cho dù phát chuyện gì cũng phải bảo vệ Lâm Phàm, cũng là bảo tồn huyết mạch Lâm Gia, đây là điều quan trọng nhất!"

Lâm Thiên Vũ khẽ cau mày, hắn tốt xấu gì cũng có cảm tình với Lam Thúc là người nuôi dưỡng hắn, trong lòng Lâm Thiên Vũ, địa vị cao nhất là mẫu thân hắn, kế tiếp là Lam Thúc và ông nội, về phần cha hắn, hắn không hề quan tâm.

"Lam Thúc, lần cuối cùng, ngươi tránh ra, nếu không, đừng trách Thiên Vũ ta!" Lâm Thiên Vũ trong mắt lóe tia lạnh lùng.

Lam Thúc quả quyết lắc đầu, vẫn bảo vệ cho Lâm Phàm, Lâm Phàm đang rất sợ hãi, vừa rồi việc Lâm Thiên Vũ thay đổi dung mạo cũng đã khiến cho Lâm Phàm run sợ.

“Thật không tránh sao?" Lâm Thiên Vũ hỏi.

“Không!" Lam Thúc bảo vệ Lâm Phàm phía sau, kiên định nói.

"Giết!" Lâm Thiên Vũ đột nhiên trừng mắt ra lệnh, lang vương phía sau hắn thân hình lóe lên.

"Xẹt!" " Xẹt!" Lam Thúc nhất thời trợn mắt, máu tươi chảy tràn trên mặt hắn, nhìn Lâm Thiên Vũ: "Thiên Vũ, ngươi quả… nhiên dám… giết… ta…?" Lam Thúc nuôi Lâm Thiên Vũ lớn lên, coi Lâm Thiên Vũ như con mình, nên Lam Thúc nghĩ, ngay cả lang sói, cũng phải có cảm tình, nhưng Lâm Thiên Vũ là ai hắn cũng có thể giết.

“Hừ, ta vì đại nghiệp của Lâm Gia, cho dù là ai, cho dù là cha mẹ, cho dù vợ con, giết thì đã sao? Huống chi là ngươi !" Lâm Thiên Vũ lạnh lùng nói.

Trong mắt Lam Thúc tràn đầy thống khổ, từ từ nhắm lại mắt lại, đã chết rồi.

“Ngươi không phải người!" Lâm Phàm nhìn thẳng vào Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ cười lớn: "Không phải người? Ta vốn không phải người, ta là thần! Ngươi có biết không? Ta là thần!" Lâm Thiên Vũ rú lên, trên tay hắn xuất hiện một chìa khóa màu máu.

“Đây là con đường trở thành thần !" Lúc này, vẻ mặt Lâm Thiên Vũ vô cùng dữ tợn.

“Người làm nghiệp lớn, phải cực kỳ vô tình, giết vợ giết con, chỉ là việc bình thường. Cảm tình? Chỉ người nhu nhược mới có cảm tình, bất quá trước nay bọn chúng chỉ muốn làm hoàng đế mà thôi, nhưng ta muốn thành thần. Ha ha, thần là bất tử, thần là vô địch, Lâm Gia có một vị thần, huyết mạch tự nhiên sẽ không đoạn tuyệt. Còn ngươi, vốn không nên có mặt trên đời này".

Lâm Thiên Vũ căn bản không xem Lâm Phàm ra gì, tay vung lên. "Bùng!” một tiếng Lâm Phàm đã nổ tung thành một đống thịt

“Hai người ra ngoài đi" lang vương và huyết tộc công tước lập tức đi ra. Lâm Thiên Vũ hai tay chắp lại, một hắc sắc quang tráo xuất hiện chung quanh thân thể hắn, đây là một một loại pháp thuật hắc ám, do hắc ám nghị trường truyền cho hắn, làm cho âm thanh không truyền ra ngoài.

"Uy!"

Lâm Thiên Vũ bấm điện thoại, trên màn hình điện thoại xuất hiện một hắc y lão giả, trên đầu có đeo vương miện, vị hắc y lão giả này chính là hắc ám nghị trường của hắc ám hội.

“Ồ, Lâm, huyết mạch huynh đệ, chuẩn bị xong hết chưa?" Hắc y lão giả cười nói.

"Nghị trường đại nhân, đương nhiên chuẩn bị xong rồi. Đã tìm được chìa khóa, mặc dù bản đồ hơi thiếu sót, nhưng miễn cưỡng có thể tìm được Thần Chi Huyết Dịch trong truyền thuyết, uống vào là có thể thành thần, thật đáng kì vọng" Lúc này, trong mắt Lâm Thiên Vũ như cháy lên.

Hắc ám nghị trường cũng rất hưng phấn.

“Hắc hắc, huynh đệ huyết mạch, lúc đó ta với ngươi cùng uống máu của thần, hắc hắc, đến lúc đó chúng ta đều thành thần, cả địa cầu sẽ nằm cả trong tay chúng ta" Hắc ám nghị trường cười lớn.

Lâm Thiên Vũ không hề lo hắc ám nghị trường hại hắn, hắc ám nghị trường cũng không lo Lâm Thiên Vũ phản bội.

Bởi vì hai người đã có linh hồn khế ước, dùng hắc ám pháp thuật chí cao đế lập khế ước, nếu có người phản bội chắc chắn người đó sẽ chết, vì vậy bên cạnh Lâm Thiên Vũ mới có nhiều cao thủ của hắc ám hội.

Hai người cũng không biết, máu của thần đó là máu của hai tuyệt đỉnh cao thủ trong tộc Huyết Ngục.

Năng lượng của tộc Huyết Ngục vốn chứa trong máu, hai tuyệt đỉnh cao thủ đó là cao thủ cấp bậc ma quân trong tộc Huyết Ngục. Chỉ cần uống máu của họ là có thể đạt tới thiên ma cảnh giới.

Đó là đạo lý thành thần.

Bất quá… hắc ám nghị trường của hắc ám hội không biết rằng Lý Dương đang đến tận cửa, hắn còn muốn đi tìm máu của thần sao ? Sợ rằng không còn cơ hội nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.