Thôn Phệ Tinh Không

Chương 39: Q.23 - Chương 39: Chạy Tới Thuyền Vũ Trụ




Bên trong Kim Tự Tháp Huyết Sắc, La Phong cầm lấy Hắc Sắc Quải Kiện. Chất liệu của nó cơ hồ giống như đúc với tín vật xanh, chỉ là màu sắc hơi khác nhau. Trên đó cũng có điêu khắc dị thú chưa bao giờ thấy. Con dị thú có chín răng nanh khổng lồ, đôi mắt tóe lửa, tựa như chúa tể đêm tối.

“Tín vật đen, đối ứng với Mật Thất Không Gian đen. “ La Phong thưởng thức tín vật, khẽ gật đầu.” Vật phẩm của bản thân Thuyền Vũ Trụ, quả thật thần bí không lường được. Với lực hút cuồng bạo lúc trước, đến cả chí bảo đỉnh cao cũng có thể bị phân rã. Nó lại không hề hư hao gì.”

“Chẳng biết, Mật Thất Không Gian đen bên trong vực sâu có dấu gì đây.”

La Phong thầm nghĩ.

Kỳ thật rất có khả năng bên trong Mật Thất Không Gian đen có bảo tàng. Đặc biệt là Thời Đại Luân Hồi Đệ Nhất, sắp gặp phải đại hạn chết đi! Họ bình thường không muốn đem theo những bảo vật mình liều mạng mới tìm được cho Thời Đại Luân Hồi Thứ Hai, hoặc cho Vũ Trụ Nguyên Thủy. Do đó thà đặt ở Mật Thất Không Gian, sau đó giấu kín tín vật, để xem ai gặp may.

Đương nhiên có vài cường giả, thà hủy diệt bảo vật.

Ý nghĩ của những cường giả khác nhau tự nhiên rất khác nhau.

“Hy vọng Ngũ Hồn Chi Chủ lưu lại bảo vật ở bên trong Mật Thất Không Gian. “ La Phong thầm nói: “ Nhưng bản thân Mật Thất Không Gian chính là một bảo địa.”

Tín vật đen, tín vật xanh, tín vật bạc, ba loại tín vật đại biểu cho ba loại mật thất không gian độc lập.

Bản thân mật thất không gian độc lập, cũng có nhiều chỗ khác thường. Hơn nữa La Phong vốn chính là muốn đi chỗ mật thất đen, chính là Thạch Trụ Vân Đen, để tôi luyện ý chí. Cho nên hắn không chút do dự đuổi theo tín vật đen.

“Nó bị sức hút công kích lâu như vậy, lại không hề có thần lực để giữ gìn, nên Sinh Mạng ấn ký trong tín vật đen đều đã rất yếu. “ La Phong thử nhận chủ. Thần lực vừa nhảy vào, đã phát hiện Sinh Mạng ấn ký bên trong đã rất yếu ớt, vẻn vẹn chỉ mấy lần công kích đã làm Sinh Mạng ấn ký mà Ngũ Hồn Chi Chủ lưu lại bị phá nát.

Lạc hạ Sinh Mạng ấn ký của mình! Tín vật đen đã là của hắn rồi.

Ầm!

Kim Tự Tháp Huyết Sắc từ từ hạ xuống, đứng giữa dòng nước cuồn cuộn màu xanh lá. Dòng nước màu xanh lá vô cùng lạnh giá, hoàn toàn có thể sánh ngang với Đống Hồ Đình Hỏa.

“Một khi rơi vào vực sâu, muốn ra ngoài sợ là cực khó.”

“Trước hết xem xét vực sâu. Bản đồ Kiệt Phạm Tử để lại chỉ ghi lại rất giản lược những thứ có liên quan tới vực sâu, đặc biệt là vực sâu thứ chín. “ Chỉ thấy Kim Tự Tháp Huyết Sắc lơ lửng giữa dòng nước màu xanh lá, kim quang mông lung chung quanh bắt đầu lan ra xa.

Vực sâu rộng lớn, rất lớn, mà cũng rất phức tạp. Kiệt Phạm Tử năm đó vẻn vẹn chỉ tới một lần, giản lược dò xét xong là rời đi. Nên những ghi chép về khu vực sợ không bằng một phần nhỏ trong bản thân vực sâu...

“Ở vực sâu này là phải dựa vào bản thân mình. “ La Phong vô cùng cẩn thận bắt đầu dò xét. Hiểu rõ vực sâu, dù sao trong thời gian ngắn, mình cũng phải xem nó là nhà thôi.

Vũ Trụ Hải vô tận, khí lưu hỗn độn tràn ngập khắp nơi.

Hai bóng người đang sóng vai lần lượt thuấn di khoảng cách xa. Khí tức hai người này rất bình thường, không có một chút uy thế nào. Nhưng nếu bất kỳ Vũ Trụ Chi Chủ nào trong Vũ Trụ Hải mà thấy họ, sợ đều sẽ lần lượt bỏ đi. Bởi vì bất kỳ Vũ Trụ Chi Chủ nào có thế lực mà đang lang bạt Vũ Trụ Hải, đều sẽ biết, có những nhân vật không thể trêu vào.

Hai người này tuyệt đối không thể trêu vào.

Thần Nhãn Tộc Đệ Tam Chân Chủ! Đệ Lục Chân Chủ! Hư ảnh độc nhãn phía sau hai người bọn họ chợt biến mất, trông rất giống một nhân loại bình thường.

“Ngũ Hồn lần này nếm mùi cay đắng rồi. Ngoại tộc còn cười nhạo cường giả Thần Nhãn Tộc ta vô dụng nữa. Hừ, lần này hai chúng ta cùng hành động, nhất định phải làm cho đám ngoại tộc đó hiểu được uy nghiêm của Thần Nhãn Tộc ta. Thần Nhãn Tộc ta là thế lực mạnh nhất Thời Đại Luân Hồi Đệ Nhất, lướt mắt cả Vũ Trụ Hải, cho dù hai Đại Thánh Địa cũng không tùy tiện trêu vào chúng ta. Nhân loại Vũ Trụ Nguyên Thủy cũng dám khiêu khích chúng ta.”

Đích xác.

Hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ, cũng không dám tùy tiện trở mặt với Thần Nhãn Tộc.

Vì Thần Nhãn Tộc rất mạnh. Số lượng Vũ Trụ Chi Chủ rất nhiều. Đương nhiên vẫn kém hai Đại Thánh Địa. Nhưng Thần Nhãn Tộc có tới bảy vị Vũ Trụ Tối Cường Giả! Như vậy có thể lợi hại hơn hai Đại Thánh Địa. Hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ không có cách nào sinh ra Vũ Trụ Tối Cường Giả nữa. Ở thời đại xa xôi họ vẫn chỉ còn chừng đó Vũ Trụ Tối Cường Giả bây giờ.

Hơn nữa, những Vũ Trụ Tối Cường Giả còn sống của hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ thì Vũ Trụ Nhỏ của họ sớm đã bị tiêu diệt. Mặc dù bản thân họ còn sống, nhưng Vũ Trụ Nhỏ đã bị tiêu diệt, thực lực cũng bị hao tổn không ít.

Kém hơn về mặt Vũ Trụ Tối Cường Giả, khiến cho hai Đại Thánh Địa Vũ Trụ đích xác cũng hơi kiêng kỵ tộc quần mạnh nhất trong ba đại Thời Đại Luân Hồi - Thần Nhãn Tộc.

- Đại hạn tới gần.

Một nam tử mắt xanh, khuôn mặt nghiêm trang nói:

- Thần Nhãn Tộc ta phải liều lần cuối cùng. Khi đã liều, nếu về mặt vũ lực mà dám can đảm khiêu khích Thần Nhãn Tộc ta đều phải bị trừng phạt! Lần này Ngân Dực Lĩnh Chủ La Phong và Ngũ Hồn cùng nhau rơi vào vực sâu, khiến cho Chí Bảo Cánh Bạc, Diệt Tuyệt Thần Khải đều ở lại trong vực sâu, phỏng chừng sẽ có vài Vũ Trụ Tối Cường Giả qua đó. Thậm chí cả Cự Phủ, Tối Cường Giả nhân loại cũng sẽ tới.

- Ừm, đúng. Rất có khả năng.

- Nhưng Cự Phủ chỉ là một vãn bối. Tuy nói thực lực rất mạnh, nhưng hắn đến cả chí bảo chí cường cũng không hề có, làm gì là đối thủ của chúng ta. Thần Nhãn Tộc chúng ta có bảy người, gần ba Thời Đại Luân Hồi, lại từ tam đại tuyệt địa tìm được bí pháp cổ xưa, cẩn thận nghiên cứu lĩnh ngộ, e rằng lướt mắt cả Vũ Trụ Hải, cũng chỉ có Nguyên Tổ đã bị trấn áp vĩnh cửu mới có thể áp chế được chúng ta. Những Vũ Trụ Tối Cường Giả khác đều không đủ làm chúng ta sợ hãi. Lần này bất luận tới bao nhiêu Vũ Trụ Tối Cường Giả, đều phải trừng phạt một phen. Đặc biệt là Người Sáng Lập Cự Phủ. Việc lần này nhất định là có liên quan tới nhân loại họ

- Ừm.

- Tới Thuyền Vũ Trụ rồi.

Vèo! Vèo!

Hai luồng thân ảnh nhìn như bình thường đã bay vào khu vực chung quanh Thuyền Vũ Trụ. Rồi những lần thuấn di với khoảng cách xa, cuối cùng bay thẳng về phía Thuyền Vũ Trụ.

Vũ Trụ Hải, vùng trong Khuynh Phong Giới xa xôi.

Màn nước bao phủ cả thiên địa, tùy ý bắn tung tóe. Trong màn nước còn có rất nhiều Cự Thạch đang phi hành với tốc độ cao.

- Ầm!

Một búa chói mắt chợt xuất hiện.

Cự Phủ dài ước trên chín vạn km, mặt phủ rất lớn. Trên lưng phủ có hoa văn điêu khắc cổ xưa. Hoa văn kì bí rất huyền diệu. Lúc này thanh Cự Phủ tản ra hào quang ngút trời, xé nát cả không gian xung quanh làm màn nước chung quanh phải lùi lại, đá tảng vỡ vụn, tất cả các quy luật đều phải lui bước!

- Phá!!!

Một tiếng gầm hùng hồn mạnh mẽ.

Ầm!

Không gian phía trước vốn đã ngưng kết không thể thuấn di, nhưng Cự Phủ hoàn toàn bức lui tất cả quy luật, không bị quy luật hạn chế vận chuyển, tốc độ tăng vọt ghê gớm, ngàn lần tốc độ ánh sáng, vạn lần tốc độ ánh sáng, không ngừng tăng nữa. Vẻn vẹn chỉ vài phút, đã xuyên qua một khoảng không gian bị ngưng kết.

Sau đó, xoát

Hắn lại thuấn di, cái búa khổng lồ chợt hư không tiêu thất.

Với tư thái cường lực tuyệt đối quét ngang, không tiếc tiêu hao vô số thần lực, hoặc là thuấn di, hoặc là di chuyển với tốc độ siêu cao, Người Sáng Lập Cự Phủ đã toàn lực liều mạng. Cuối cùng mất tới trên ba tháng, rốt cục hắn chạy ra khỏi Khuynh Phong Giới.

- Rốt cục ra rồi.

Cự Hán Dã Nhân chân trần đứng ngoài hư không Khuynh Phong Giới, đưa mắt ra xa nhìn hư không vô tận...

- Thần Nhãn Tộc là của Thời Đại Luân Hồi Đệ Nhất, sắp gặp phải đại hạn, nên điên cuồng hơn. Hơn nữa họ rất tự ngạo. Vội, đến cả hai Đại Thánh Địa cũng không để ý. Lần này đã mất mặt lắm, khẳng định cũng đang muốn mượn cơ hội này triển lộ một lần.

“Hắc, Nguyên Tổ năm đó tung hoành Vũ Trụ Hải, đánh cho không có một Vũ Trụ Tối Cường Giả nào dám đứng trước mặt hắn mà kiêu ngạo.”

“Lần này, ta cũng bắt chước Nguyên Tổ một lần.”

“Có Cự Phủ, thực lực của ta cũng có thể chính thức triển lộ một lần rồi.”

“Thần Nhãn Tộc, ta bắt các ngươi khai phủ! “ Cự Hán Dã Nhân chân trần, trong mắt tóe ra vẻ tự tin vô cùng điên cuồng đáng sợ.

Ầm!

Sau đó, hắn liên tục thuấn di khoảng cách xa, chẳng mấy chốc đã rời khỏi vùng đất Khuynh Phong Giới, trong Vũ Trụ Hải vô tận nhanh chóng chạy tới Thuyền Vũ Trụ.

Vực sâu thứ chín.

Kim Tự Tháp Huyết Sắc từ từ phi hành, thông qua Quốc Độ Kim Sắc xem xét khu vực rộng lớn chung quanh. Chỉ là trong vực sâu đích xác có rất nhiều khu vực đặc thù, cơ hồ xem qua cũng không giúp La Phong biết được chi tiết.

- Khó trách bản đồ Kiệt Phạm Tử để lại chỉ được có như vậy.

- Nơi này không thể thăm dò. Nơi này cũng không thể thăm dò, chỉ có thể dựa vào mắt từ từ xem thôi.

La Phong bên trong Kim Tự Tháp Huyết Sắc nhìn ra ngoài. Còn Tinh Thần Tháp vốn là một chí bảo chí cường, tự nhiên không cản trở tầm mắt La Phong. Bằng vào thủ đoạn đơn giản nhất và nguyên thủy như vậy, dù có phụ trợ cũng vẻn vẹn chỉ có thể quét được một khu rất nhỏ trong khu vực Quốc Độ Kim Sắc, liên tục cẩn thận xem xét.

Đảo mắt, đã qua được một ngày.

Tuy vẻn vẹn chỉ hiểu rõ được khu vực phạm vi nhỏ nhất, nhưng cũng làm La Phong hiểu được...

“Vực sâu rất nguy hiểm và nghèo nàn. Nơi nơi đều là các loại nguy hiểm. Nếu là chí bảo loại cung điện đỉnh cấp, sợ cũng không tồn tại được năm phút. Nếu là chí bảo cung điện đỉnh cao, cũng tuyệt đối không sống được một ngày, may mà ta có Tinh Thần Tháp. “ La Phong cảm thấy sợ hãi vì mức nguy hiểm của vực sâu.

Nói về hoàn cảnh ác liệt, trong Biển Dung Nham cơ hồ thường xuyên có thể chạm mặt những loại nguy hiểm như vậy. Diệt Thần Giản lại khác. Không có thứ sinh linh chủ động công kích như Dong Nham Ma Thần.

“Nguy hiểm như vậy, nhưng lại căn bản không xuất ra một món chí bảo nào.”

“Nơi này chán thật.”

“Nơi khác, càng nguy hiểm, xác suất sinh ra chí bảo cường đại càng cao. Nơi này lại rất đặc thù, chẳng lẽ có gì cổ quái? “ La Phong nghi hoặc. Nhưng dù cổ quái, nhưng qua bao nhiêu Thời Đại Luân Hồi, đã có rất nhiều siêu cường giả chú ý, có cản những siêu cường tới đây tiến hành dò xét. Như đám Kiệt Phạm Tử tốt xấu gì cũng đã quét qua nơi này.

Nhưng vô số kinh nghiệm đều chứng minh một việc, cực kỳ vực sâu nghèo nàn, không có chí bảo xuất thế.

Cho dù có chí bảo, cũng là do cường giả sau khi chết để lại.

Vù..

Tinh Thần Tháp không ngừng phi hành, phát hiện một nơi nguy hiểm trong vực sâu, nhưng không hề có bảo vật gì.

“Hả? “ La Phong nhíu mày. Tầm mắt không bị Tinh Thần Tháp cản trở, nên thấy ở một nơi rất xa, trong vòng xoáy gầm thét xoay quanh, có một quầng đen đang bay.

“Đã qua rồi. “ La Phong vội điều khiển Tinh Thần Tháp bay về phía đó, không ngừng đến gần, đồng thời cũng cẩn thận quan khán. Càng đến gần, thấy càng rõ. Quầng đen đó loáng thoáng như là một vảy đen, tựa hồ là vảy đen của Diệt Tuyệt Thần Khải.

“Chẳng lẽ là... “ La Phong ánh mắt lộ ra vẻ kích động, vội thúc Tinh Thần Tháp bay tới.

Hồi lâu sau, Tinh Thần Tháp bay vào khu vực cuồng phong.

Vô tận kim quang tràn ngập, mặc dù bị quấy nhiễu không thể dò xét, nhưng vẫn có thể thi triển công kích, trói buộc. Hắn dễ dàng chụp lấy miếng vảy đen. Sau một lúc lâu, hắn thu miếng vảy đen vào trong Tinh Thần Tháp.

Nắm miếng vảy đen, La Phong mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào nó: “ Đúng, đây là một miếng vảy của Diệt Tuyệt Thần Khải! Đã phát hiện ra một miếng vảy. Xem ra những miếng vảy khác cũng gần thôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.