Mọi người điều bất
ngờ khi âm phong qua đi một người mặc đồ trắng, mặt trắng nói tóm lại là toàn than đều trắng toát một màu xuất hiện trước của nhà đang từ từ bay vào nhà, nói bay vì hắn lước như gió vậy.
Quỷ Anh sau khi nghe âm phong thì sợ hải núp sau Trịnh Gia Hân, nhìn thấy người tới thì không dám thò đầu ra dù một chút.
_“ Bạch Vô Thường ngươi không thể xuất hiện bình thường được sao, cứ cho gió lạnh tới muốn chúng ta chết cóng hả?.”
Diệp Kim Quang vừa gặp người ta thì đã nói xoáy rồi, theo ông ta nói đây là Bạch Vô Thường trong truyền thuyết đi.
_“ Để tử mao sơn đáng giận, từng người từng người các ngươi không chừa cho âm phủ mặt mũi được sao. Có tin ta cho ngươi vào sổ tử bộ không hả.”
Bạch Vô Thường tức giận nói lại nhưng không động thủ, Diệp Kim Quang biết
hắn không dám chỉ biết hù người dọa ma quỷ là giỏi nên ông cũng không nể nang gì mà trả lời.
_“ Đứng dỡ giọng đó với ta, ngươi còn không đủ tư cách đó đâu muốn thì kêu tên Diêm Vương dưới kia ra đây.”
_“ Đáng giận mao sơn đệ tử.”
Trịnh Gia Hân nhìn Bạch Vô Thường thú vị trong mắt lé lên đùa cợt, cười cười
vỗ tay bé trai núp sau cô. Rón rén lùi ra sau vòng ra sau lưng Bạch Vô
Thường đợi hai người cải nhau mất cảnh giác nhón chân một tay rút cái
cây Bạch Vô Thường đang cầm, một tay lấy dây xích bên hông hắn.
Mọi người giật mình nhìn thì thấy trong tay Trịnh Gia Hân là đồ của Bạch Vô Thường, tỉnh lại người lo lắng người tức giận. Đương nhiện chỉ có Bạch
Vô Thường tức giận thôi, Gia Hân không lo lắng cô nhớ trong phim nói
không có đồ vật bên người thì Hắt, Bạch vô thường chẳng làm được gì cả.
_“ Lớn mật.”
Bạch Vô Thường hét lớn âm phong lại nổi lên thành lóc xoáy bay thẳng vào Trịnh Gia Hân. Mọi người hoảng sợ kinh hồn khiếp vía.
_“ Bè con nha đầu”
_“ Tiểu Hân cẩn thận.”
_“ Gia Hân”
_“ Á Á Á á áaaaaaa...”
Còn chưa hết hoảng sợ lo lắng thì mọi người há hóc miệng cằm rớt lợp bộp
nhìn cảnh trước mắt không có khả xảy ra nhưng đã xảy ra.
Bạch Vô
Thường không phải gọi là *Hắt Vô Thường* rồi vì bây giờ toàn thân Bạch
Vô Thường đen từ đầu tới chân, nằm một chỗ cuộn người mặt nhăn nhó tay
run run chỉ về phía trước. Nhìn theo hướng đó người đứng là Gia Hân,
người đáng ra bị thương lại hai tay cầm đồ của Bạch Vô Thường bên hông
trừng mắt nhìn Bạch Vô Thường.
_“ Ngươi.. ngươi.. ”
_“ Ta. Ta không phải có ý nha do ngươi dọa ta trước mà, không được trách ta a. ” nói rồi Gia Hân chạy lại bên Bạch Vô Thường “ Trả ngươi này, ta hoảng sở mới đánh vào ngươi, không cho ngươi tức giận, ta tuy có lỗi trước
nhưng ngươi cũng không nên ra tay đánh ta chứ.”
Trịnh Gia Hân
ngồi trước mặt Bạch Vô Thường lấy dây xích và roi bắt quỷ trả lại để
trước mặt Bạch Vô Thường, đúng tình hợp lý nói chuyện đổ hết lỗi cho
Bạch vô thường không hề áy náy chúc nào.
Giờ này Bạch vô thường
chỉ mong thật sớm rời đi, có trời mới biết lúc nãy hắn thật hận không
biến mất ngay tại chổ. Ai mà biết lúc ra tay trừng trị người khiêu chiến uy quyền của hắn, trên người thế nhưng có luồng kim quang tỏa ra đánh
thẳng vào Bạch Vô Thường hắn. Đáng hận con nhóc này lại dùng Xích Khóa
Hồn đánh hắn, xích khóa hồn không đơn giãn chỉ là xích nó có thể trói
hồn phách, hấp thu hồn phách cũng có đánh cho người ta hồn phi phách tán còn dùng được như trên người sống đại loại, đừng nói Bạch vô thường hắn chỉ là quỷ sai trung cấp dến cả phán quan cũng phải sợ hải xích này thì trách sao đánh một xích mà Bạch Vô Thường hắn thành ra thế này nếu
người có thực lục hắn đã đi làm hồn phách tan rồi.
Gia Hân sau
khi trả đồ, đổ lỗi xong thì nâng Bạch Vô Thường dậy. Quay mặt hướng mọi
người đang hóa đá kia chớp chớp mắt lên tiếng nghi hoặc.
_“ Mọi người bị gì vậy?.”
_“ Không..Không có gì” mọi người đồng thời nuốt nước miếng nói.
_“ Mọi người giải quyết công việc đi, thằng nhóc còn chưa được đưa đi đầu
thai đây này, tôi đi nấu cơm trước cũng gần tối rồi” ba Trịnh lên tiếng
nhắc nhở việc chưa xong rồi quay qua nhìn Gia Hân “ Con gái nhớ không
được chơi quá đáng như vừa rồi nữa nghe không?”
_“ Dạ con biết rồi” cô yểu xìu trả lời.
_“ Hai người ở lại ăn cơm luôn đi.” ba Trịnh nhìn hai thầy trò Trương Thành nói.
_“ Được, được, được. ha ha...”
Nghe được đáp án ba Trịnh đi vào bếp nấu cơm, lúc này Gia Hân mới không tiu
nghiểu nữa mà cười cười hướng Diệp Kim Quang. Diệp Kim Quang có dự cảm
không lành sống lưng lạnh toát hỏi.
_“ Chuyện. Chuuện gì vậy?.”
Gia Hân nhìn Bạch Vô Thường một cái rồi nhìn Diệp Kim Quang nói.
_“ Làm cho Bạch Vô thường trở lại như củ có cách nào không vậy?.”
Mọi người sửng sốt không ngờ Gia Hân lại muốn nói điều này, Diệp Kim Quang
giật mình nhìn Gia Hân muốn xát dịnh mình không có nghe lầm. Muốn làm
cho Bạch Vô Thường trở lại như lúc đầu không phải dể, phải lập dàng làm
phép còn phải cầu âm dương khai tụ âm khí. Hơn nữa tình trạng Bạch Vô
Thường không chỉ là bị thương đơn giản như vậy hồn phách của hắn yếu ớt
chưa từng thấy khó mà dưỡng lại như củ, phải mất một đoạn dài thời gian, chưa kịp trả lời thì Bạch Vô Thường lên tiếng trước.
_“ Không
cần phí công, ta về âm phủ tĩnh dưỡng là được.” Bạch Vô Thường đưa mắt
nhìn Quỷ Anh còn núp sau lưng Trương Thành lên tiếng “ Tới đây đi cùng
ta về âm phủ đi.”
Không dám cải lời Quỷ Anh bay ra sau Bạch Vô
Thường đứng, Bạch Vô Thường gỡ tay Gia Hân đang nắm mình đẩy cô về phía
Diệp Kim Quang sau đó phất tay hiện ra lối đi âm phủ rồi đi về phía đó.
Bạch Vô Thường sau khi nghe Gia Hân muốn giúp hắn hồi phục thì đã không còn
tức giận, hơn nữa trên người cô bé con này loại cảm giác cho người ta
không có ý xấu chỉ có ngây thơ trong sáng và năng động có thừa, nên tha
cho cô bé không truy cứu kêu Quỷ Anh đi về âm phủ.
_“ Chú Bạch, sau này con có tiền sẽ gửi thật nhiều cho chú nha, sẽ để người khác hâm mộ hâm mộ.”
Gia Hân muốn bồi thường cho Bạch Vô Thường nên lên tiếng nói trước khi Bạch Vô Thường vào hẳng dường âm ti, Gia Hân không biết cách nào khác chỉ có cách này thôi. Chỉ là Gia Hân không biết sau này cô gữi tiền cho nhận
Bạch Vô Thường nhiều vô số làm hắn ở âm phủ đến cả Diêm Vương cũng
thường xuyên thăm hỏi, được danh vọng rất cao nha.
Bạch Vô Thường sửng sốt dừng bước quay đầu nhìn Gia Hân suy nghĩ trong chóc lác rồi
cầm Xích Khóa Hồn thẩy tới Gia Hân bên người rồi quay lưng đi mất để lại một vang vọng lại.
_“ Xích Khóa Hồn. Tặng ngươi, sau này tru diệt yêu tà, ta chờ ngươi cho ta kinh hỉ...”
Bây giờ đến lược Gia Hân kinh ngạc không ngờ Bạch Vô Thương sẽ cho cô sợi
dây xích này, cầm Xích Khóa Hồn trong tay ngẩn đầu nhìn lại đã không
thấu bóng Bạch Vô Thường đâu nữa. Nhìn nhìn một lác Gia Hân liền quấn
dây xích này vò cổ tay, sợi xích nhỏ dài Gia Hân quấn chừng mười mấy
vòng trên cổ tay, quấn Xích Khóa Hồn xong thì sợi xích tự động nhỏ lại
hơn nữa giống như dây vãi kết màu trắng nhìn rất đẹp. Gia Hân nhìn trên
tay xích sáng lắm lánh vui thích không thôi, chỉ là Bạch Vô Thường khổ
rồi hắn cho Gia Hân dây xích của mình về âm phủ không biết phải nói
chuyện với diêm Vương thế nào. Sự tình này huyên náo một khoản thời gian ở địa phủ.
Diệp Kim Quang thật không tin nổi chuyện trước mắt,
Bạch Vô Thường bị dánh không truy cứu còn tặng đồ cho người đánh hắn hắn là thích bị ngược sao. Xích Khóa Hồn cũng như tên khiến yêu ma quỷ quái kể cả con người điều phải thuần phục, nó còn rất có linh tính không hợp với nó nó sẽ không để người đó chạm vào Bạch Vô Thường nóng đầu đem làm lễ tặng người ta không khỏi có chút... ... ..., thật ra cả Bạch Vô
Thường cũng không bết tại sao làm vậy thì làm sao Diệp Kim Quang ông
hiểu được. Bất quá là chuyện tốt nha, sau này con bé không lo lắng bị
nguy hiểm rồi. Nhìn Gia Hân quấn Xích Khóa Hồn lên tay, xem ra nó là
nhận định Gia Hân làm chủ mới rồi.
Gia Hân vui đủ rồi quay dầu nhìn Trương Thành và Diệp Kim Quang rồi như nhớ tới cái gì lên tiếng.
_“ Anh Trương Thành theo em ra ngoài một chúc đi được không?. ”
Trương Thành gật đầu đồng ý, thật tình hôm nay Trương Thành đã được mở mang
kiến thức thỏa mãng hiếu kỳ rồi nên cực kỳ thích tiểu sư muội tương lai
này. Nhìn Trương Thành đồng ý Gia Hân lại nhìn Diệp Kim Quang lấy tay sờ sờ cằm rồi như một câu trời dán đánh vào Diệp Kim Quang sau đó tức tốc
ra ngoài.
_“ Ba cháu đang nấu cơm mẹ cháu thì không thể giúp, ông, ông vào giúp ba cháu đi, vậy nha cháu đi đây.”
Diệp Kim Quang đứng hình trợn mắt không thể tin biểu tình viết trên mặt,
chưa kiệp phản bác thì Gia Hân đã chạy đi. Trương Thành nén cười đi theo ra ngoài để lại hai cái bóng lưng một lớn một nhỏ cho Diệp Kim Quang.
Tác Giả Phỏng Vấn
Tác Giả: con yêu con đối sử với Bạch Vô Thường thật làm ta khâm phục, xin hỏi con cần phải phát biểu ý kiến không.
Gia Hân: um...phải nói sao đây nhìn rất thú vị đùa rất vui nha.
Bạch Vô Thường: kiến nghị uy nghiêm của ta sao lại làm.mất sạch rồi hả?
Tác Giả: ngươi có uy nghiêm sao 《 liếc mắt nghi ngờ》
Bạch Vô Thường: 《 khóc không ra nước măt》... ... ...