Hôm sau Trịnh Gia Hân đi học bình thường trở lại, chiều hôm qua thật là dọa chết cô. Sau khi
tiễn Bạch Vô Thường và Quỷ Anh đi thì cô mới nhớ ra thầy hiệu trưởng và
Giang Hữu Đồng còn ở ngoài sân, cô kéo theo anh Trương ra ngoài cốt yếu
xem hai người còn ở ngoài không. Hai người ra trước sân nhìn cảnh tượng
thật là khó tin, thầy hiệu trưởng đi quanh quanh sân người không có ý
thức còn Giang Hữu Đồng như bức tượng không sai đứng chết trân tại chỗ.
Gia Hân và Trương Thành nhìn nhau không biết làm sao dem hai người này vào
nhà giờ này sắp có người đi dón con về và học sinh tan trường không thể
để hai người như thế mãi được.
_“ Anh vào kêu sư phụ, em xem chừng bọn họ đừng để bọn họ tự chạy ra ngoài biết không.” Trương thành lên tiếng.
_“ Được rồi, anh đi đi.”
Gia Hân trả lời xong ngồi xổm dưới dất nhìn hai người không biết gì kia,
Trương Thành nhìn thấy lắc lắc đầu cười cười rồi đi vào nhà gọi sư phụ.
Ngoài sân Gia Hân nhìn chằm chằm hai người hiệu trưởng Giang và Giang
Hữu Đồng, dang nhìn nhìn thì hiệu trưởng Giang không đi quanh sân nữa mà Giang Hữu Đồng cũng mở mắt ra cả hai đồng thời nhìn về phía Gia Hân
đang ngồi làm cô giật cả mình. Cả hai bắt đầu chuyển động đi về hướng
Gia Hân, cô tức tốc đứng dậy lùi ra sau. Ba người hai tiến một lùi, dồn
Gia Hân tới chân tường không có đường lui nữa cả hai sáp tới muốn cắn
cô. Cô muốn hét lên, trong lòng sợ hải nhưng không hét được ánh mắt cô
hoảng sợ xen lẫn không thể tin. Vào lúc hiệu trưởng Giang và Giang Hữu
Đồng sắp cắn vào cô thì lúc này Diệp Kim Quang ra tới kịp lúc hai tay
kết ấn nhanh chóng đánh về hai cha con Giang gia làm họ lui về sau,
Trương Thành nhanh chóng chạy tới dán bùa lên người họ.
_“ Con sao rồi bé con.” Diệp Kim Quang lo lắng chạy tới hỏi.
Gia Hân đang sợ muốn đứng tim nghe ông ghỏi vậy nổi sùng lên. lớn tiếng trả lời làm Diệp Kim Quang dở khóc dở cười.
_“ Thử đem mình vào tình thế của con xem ai mà không có sao được chứ hả.”
_“ Ta là thiên sư làm sao biết được, ta chỉ quan tâm con con hung như vậy làm gì.” Diệp KimQuang lắc lắc đầu nói.
Cô không nói gì nữa nhìn theo Trương Thành ôm hai người một lớn một nhỏ
kia vào nhà sau dó chạy theo, thật ra thì cô sợ quê với Diệp Kim Quang
nên muốn trốn thôi.
Vào nhà ba Trịnh đã dọn cơm xong cả rồi chỉ
chờ ăn thôi, thấy Trương Thành đem theo một lớn một nhỏ tay vác tay ôm
đi vào ông chạy tới giúp. Trương Thành để hai người ở giữa nhà sau đó
vào phòng trong ôm Ngọc Linh ra ngoài để chung với hai người này, cả ba
tình trạng giống nhau chỉ người nặng người nhẹ thôi.
Diệp Kim
Quang sau khi thấy ba người được xếp tốt rồi đi tới trước mặt cả ba nhét tiền đồng vào miệng họ, từ trong bọc lấy ra chu sa.mở áo cả ba vẽ loạn
trên ngực bằng chu xa, ở đây không ai hiểu đó là bùa chú hấp thu dương
khí bài xích âm khí, oán khí của quỷ. Ba người này bị oán khí ăn vào cơ
thể làm không còn tri giác phải lại bỏ mới có thể tỉnh lại được, phải có người trùng ngày sinh oán quỷ mới có thể truyền oán khí vào người được, không biết là có tới mấy con oán quỷ đây.
Diệp Kim Quang trộn
máu gà và rượu lại với nhau sau đó đốt bùa chú vào chén máu rượu hỗn hợp kia khi lá bùa cháy hết hỗn hợp trong chén cũng đổi màu thành nước
trắng. ông lấy thìa bỏ vào chén đưa cho Trương Thành kêu anh cho ba
người đó uống trẻ con cho uống nhiều hơn mấy muỗng. Hơn một giờ sau sẽ
tỉnh lại.
Sau khi làm xong mọi người kéo nhau đi ăn cơm, cơm nước xong thì mẹ Trịnh tỉnh lại. Gia Hân vào nhìn mẹ hai mắt đỏ lên nhào vào lòng mẹ khóc, mẹ Trịnh vừa mừng vừa sợ vỗ lưng con gái an ủi. Một lúc
sau hai mẹ con đã bình thường lại đi ra nhà chính, ba Trịnh dọn cho vợ
một mâm cơm nhỏ rồi ngồi đó đợi. Nhìn mẹ Trịnh ăn xong ba Trịnh dọn dẹp
sơ qua rồi cùng mọi người đợi hiểu trưởng Giang, Giang Hữu Đồng và Ngọc
Linh tỉnh lại nữa là hết việc.
Mọi người đợi hơn 10 phút thì thấy hiệu trưởng Giang tỉnh trước tiên chỉ là không ngồi dậy, ngơ ngác nhìn
mọi người trong nhà miệng mở ra nhưng không phát âm được tiếng nào, quay đầu nhìn Giang Hữu Đồng và Ngọc Linh dang nằm kế bên. Hiệu trưởng Giang bất lực cúi đầu, cô nhìn hiệu trưởng Giang nói không được chạy vào
phòng mình trở ra trên tay thêm một cây bút và một quyển tập đi tới đưa
cho thầy ý nói thầy viết lên giấy những điều cần nói. Thầy hiệu trưởng
nhìn cô cảm kích sau đó nhất nhất viết ra chuyện mình vừa trải qua vào
vở học sinh.
“ Chào anh chị và nọi người
Tôi là Giang Hữu Tính, hiệu trưởng trường tiểu học Trịnh Gia Hân tức con hai anh chị
dang học. Hôm nay vì cô giáo đánh phạt cháu quá nặng tay bị tôi phát
hiện chuyện đưa cháu đi trạm xá xem xét, cô giáo đó đã bị tôi đuổi việc
nên anh chị yên tâm sẽ không còn vấn đề xảy ra nữa. Tôi đưa cháu về nhà
nhưng vào nhà không tiện nên dành chờ ngoài cửa để thông báo chuyện này
cho anh chị biết và cũng mong anh chị bỏ quá cho sự thất trách của tôi.
trong lúc chờ đợi tôi có nghe tiếng la trong nhà truyền ra muốn chạy vào nhưng chân bị ai đó kéo lại rồi tôi mất ý thức không biết gì nữa. Anh
chị có thể cho tôi biết chuyện gì xảy dến với chúng tôi khọng?. ”
Ba mẹ Trịnh gật đầu với hiệu trưởng Giang rồi nhìn Diệp Kim Quang ý để ông ấy nói vì người biết rõ sự tình là Diệp Kim Quang ông chứ không ai
khác. Diệp Kim Quang từ từ kể lại cho hiệu trưởng Giang nghe đầu đui góc rác chuyện ông muốn biết, kể xong cũng 15 phút sau, thấy Diệp Kim Quang nói xong còn hắn hắn cổ cô vội chạy lấy nước cho ông uống. Nhận lấy ly
nước từ tay Gia Hân Diệp Kim Quang tâm tư chợt lóe lên, mắt sáng lên đảo tròn một vòng tròn rồi nâng ly uống cạn sau đó nói cám ơn đưa ly lại
cho cô. Trương Thành khóe môi run rẩy biết ý định sư phụ mình cũng muốn
kêu Gia Hân cho hắn dân ly nước còn chưa kịp đã thấy sư phụ trừng hắn,
cô khó hiểu nhìn người này nhìn người kia rồi đem thêm nước cho ba mẹ và thầy hiệu trưởng.
Đợi thêm 1 giờ nhưng Giang Hữu Đồng và Ngọc
Linh không hề tỉnh lại trên người có dấu hiệu đông đá từ phía chân lan
lên, Diệp Kim Quang đanh mặt lại sau đó đem ra 3 đồng tiền vàng hỏi ngày sinh tháng đẻ của hai người họ, ba mẹ và hiệu trưởng nói ngày sinh
tháng đẻ vậy mà cả hai cùng một ngày sinh. 3 đồng tiền được thẩy lên cao rơi tự do lên hai người nằm kia. Diệp Kim Quang không thu lại mà đứng
như vậy nhìn, trân ngâm trong lác lại hỏi ngày sinh của Gia Hân vậy mà
ba người cùng sinh một ngày chỉ là khác cach giờ thua kém nhau mỗi người 5 phút.
_“ Khốn kiếp oán mẫu, ta sẽ không tha ngươi. ”
Diệp Kim Quang nói xong thu lại tiền vàng trầm mặt ngồi một chỗ. Mọi người
ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi không ai hiểu gì cả, vẫn là Gia Hân cô lên
tiếng hỏi trước.
_“ Đại sư, sao thế ạ hai bạn cháu như thế nào không tỉnh a.”
_“ Đừng mong tỉnh lại, 3 hồn 9 vía bị giam giữ 2 hồn 3 vía làm sao tỉnh
lại được. Bất quá nó còn thiếu một đứa bé cùng ngày sinh nữa để tu
luyện, mà người đó... là con đó.”
Nghe câu trả lời lại lần nữa
không khí bế tắc trong nháy mắt, mẹ Trịnh ôm thật chặt con gái vào lòng
mọi nguòi không ai lên tiếng. Một lác sau Diệp Kim Quang nói.
_“
Muốn cứu hai đứa bé này chỉ có cách là dụ oán mẫu ra ngoài lộ diện, còn
cần phải có mồi nhử lúc đó ta mới thu phục nó. Chỉ là... ...Bé con con
nghĩ thế nào.”
_“ Không thể, vì sao là con gái tôi vì sao là tiểu Hân đây” mẹ trịnh khóc nất len nghẹn ngào nói.
Mọi người lại không nói chuyện chỉ có tiếng khóc của mẹ Trịnh vang vang. Cô nhìn vào mắt mẹ đang nhìn cô bên trong lo lắng không thể dấu còn có
thêm dau lòng, quay sang nhìn hai người bạn trên giường tre. Một lần nữa nhìn vào mắt mẹ cô lêng tiếng nói.
_“ Mẹ. con gái mẹ tại không
phải là đứa ham sống sợ chết bỏ mặt bạn bè. Mẹ, mẹ tin con sao. Mẹ tin
con gái mẹ sao. Nếu mẹ tin con vậy xin mẹ cho con đi một lần mạo hiểm
cứu bạn, có được không?.”
Mẹ Trịnh nghe con gái nói không khóc nữa, từng chữ con gái nói rất giá trị. Ba Trịnh cũng vì lời con trấn trụ rồi.
_“ Được.” ba mẹ Trịnh cùng lúc lên tiếng.
Được sự đồng ý cửa ba mẹ Gia Hân nở nụ cười, trong nhà ai cũng cười theo.
Hệu trưởng Giang cúi người cảm tạ, ông rất vui con ông tìm một người bạn đáng giá rồi. Thảo luận việc bắt quỷ xong thì giải tán đi ngủ. Hiệu
trưởng và hai người bạn nhỏ được người ôm người khiên vào phòng trống
tối nay sẽ ở đó nghĩ ngơi Diệp Kim Quang cũng ở lại nhà Gia Hân vì sáng
mai phải đi theo Gia Hân xem tình huống với lại tối nay phải canh chừng
ba người một lớn hai nhỏ này an toàn.
Sáng sớm thức dậy như củ vệ sinh cá nhân, cùng cả nhà ăn sáng chỉ là bữa nay thêm một người và
không khí hơi nặng nề, đeo cặp sách lên đi học Diệp Kim Quang là phải đi xa không được đi gần để tránh oán mẫu phát hiện ra có pháp sư theo tới.
_“ Trịnh Gia Hân... ... ...Trịnh Gia Hân... ... ...Trịnh Gia Hân... ... ...”
Còn chưa tới cổng trường đã nghe có người gọi, tiếng gọi có chút không bình thường văng vẵng bên tai gọi thẳng năm sáu lần thì im rồi. Gia Hân nhìn ngó xung quanh không có ai mà, vậy ai gọi mình chứ, Gia Hân lắc đầu đi
tiếp thì tiếng gọi một lần nữa vang lên.
_“ Trịnh Gia Hân... ... ...Trịnh Gia Hân... ... ...Trịnh Gia Hân... ... ... Trịnh Gia Hân... ... ...”
Lần nay rõ ràng nghe là ở bên tai gọi, quay đầu nhìn tới nhìn lui nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy ai.
_“ Quái thật, ai gọi mình vậy kìa.” cô lẩm bẩm.
Gia Hân bước đi tiếp đến trường, cô không thấy được chỗ cô vừa dừng lại có
một vũng máu đỏ nằm đó. Gia Hân tới trước cổng trường thì lại có người
gọi.
_“ Trịnh Gia Hân... ...Trịnh Gia Hân...”
Gia Hân ngó
quanh sau đó phát hiện là cô yến, cô yến dùng tay ngoắc Gia Hân tới chổ
cô ta. Nhìn cô yến rấy kỳ lạ, cô đứng trong bóng tối trong hẻm nhỏ. tay
đưa lên cứng ngắt một dộng tác, bàn tay như bị gãy ngoặc lên ngoặc
xuống, cô yến làn da trắng thật trắng không có sinh khí. Cứ như vậy
ngoắc Gia Hân qua đó.
Gia Hân cô cũng không ngốc biết có chuyện
không hay, lập tức nắm ngọc mà Diệp Kim Quang đưa cho nói, nếu có chuyện thì đập vỡ nó ông ấy sẽ biết có nguy hiểm sẽ đến ngay với cô. Gia Hân nhớ lại người con gái mặc váy đỏ trong người cô Yến mà cô thấy hôm đó
trong lòng rét run nhấc chân chạy thẳng về lớp mình, cô hớt ha hớt hải
chạy vào làm ai cũng quay đầu nhỏ của mình lại nhìn cô.
. .