Editor: Thư Thư
Lúc Phù Bích tỉnh lại, hạ nhân Tống phủ thập phần bận rộn, Tiểu Thúy cùng nha hoàn khác ở trước cửa làm việc, vừa oán giận nói: “Biểu tiểu thư còn chưa tới, muội muội nàng ta tới làm cái gì?”
“Ai da, quản nàng hay ai tới trước làm gì, tóm lại đều là chủ tử, đến thì chúng ta đều phải làm việc.”
Tiểu Thúy lẩm bẩm nói: “Thật nhiều chuyện.”
“Nghe nói muội muội của biểu tiểu thư còn là một huyện chủ đấy!”
“Ai da, tội lỗi, cái miệng ta này.” Tiểu Thúy vỗ xuống miệng mình tỏ vẻ nhắc nhở.
“Nhanh đừng nói nữa, mau mau làm việc đi.”
Phù Bích bước ra cửa phòng, Tiểu Thúy thấy nàng tỉnh, đi tới, dắt Phù Bích quay lại phòng ngủ, nói: “Thế tử kêu ta nói với ngươi, ngươi hầu hạ hắn thoải mái, mấy thứ này là thưởng cho ngươi.”
Phù Bích nhìn trên bàn bày một bộ xiêm y màu đỏ tươi mới, phía trên còn có mấy cây trâm.
Tiểu Thúy một bước nhanh chóng đi tới, tay vuốt ve chất liệu nhất đẳng, trong mắt toàn là hâm mộ không che giấu được, “Thế tử đối với ngươi thật tốt, này rất quý nha.”
Phù Bích nhấp môi, nàng biết đây là tơ tằm được dệt ở Giang Nam, hạ nhân cùng nô tịchkhông có tư cách mặc, chỉ cấp thế gia quan lại cùng hoàng thất, thời điểm nàng còn là quận chúa mỗi năm đều sẽ nhận được rất nhiều thất* tơ tằm gấm vóc, Phù Bích không hiếm lạ, nên không mặc toàn thân, loại vải dệt này rất thoải mái, nàng dùng để làm áo ngủ cùng áo trong tương đối nhiều.
*cuộn ( vải)
Nàng nghĩ loại đồ vật như vậy hiện giờ lại là dùng thân thể đổi lấy, tâm tình phức tạp nhìn thoáng qua Tiểu Thúy, dùng tay ra hiệu nói: “Tiểu Thúy tỷ, tặng cho ngươi.”
“Nhìn không hiểu, ngươi là muốn nói tặng cho ta sao?” Tiểu Thúy không thể tin nổi nói.
Phù Bích gật gật đầu.
Trên mặt Tiểu Thúy hiện lên không thể tin tưởng, sợ Phù Bích đổi ý, cảnh giác đem y phục ôm lấy, nàng mở y phục ra nhìn kỹ, hoa văn hải đường ở dưới ánh sáng rực rỡ lấp lánh, như vậy quá chói mắt, bên trong rơi ra một kiện áo trong màu trắng, nàng ngại ngùng chiếm hết cho riêng mình, giơ ra trước mặt Phù Bích, nói: “Cái này ngươi mặc đi.”
Phù Bích yên lặng đem áo trong hướng trên giường đặt xuống, Tiểu Thúy lại nói: “Đường muội của biểu tiểu thư từ Tô Châu tới, ngươi có biết biểu tiểu thư là ai không? Là thê tử chưa qua cửa của thế tử, muội muội nàng chính là tiểu di của Tống phủ chúng ta, có thể sẽ hỏi ngươi là ai, ngươi cần đối nàng cung kính chút.”
Phù Bích nhất nhất gật đầu, không bao lâu, liền nghe thấy người truyền lời, Ngư Niệm tiểu thư thực sự đã tới.
Tống phủ làm một mâm đồ ăn ngon, Phù Bích cùng hạ nhân bọn họ cũng được chia một ít thức ăn thừa.
Chạng vạng, lúc huyện chủ được đưa đi tham quan vườn Tống phủ, lại nói muốn nhìn xem thông phòng nha đầu của biểu ca có bao nhiêu mạo mỹ, Phù Bích lúc này liền bị mang qua.
Thiếu nữ kia mắt như hạch đào, mi tựa trăng rằm, thấy Phù Bích liền chạy tới, nói: “Đây là Tiểu tẩu tẩu sao? Xem toàn thân khí độ này, lại không giống biểu ca nha đầu, ngược lại giống như là chủ mẫu.”
Phù Bích không khỏi âm thầm đánh giá ánh mắt nàng ta, nghe thấy “Tiểu Tẩu tẩu” ba chữ, đầu gối như bị người đâm, thiếu chút nữa quỳ xuống, Hoài Nam Vương phu nhân cũng cười nhạo một tiếng: “Một cái thông phòng nha đầu, không chịu nổi ngươi kêu như vậy, người câm này sợ là muốn giảm thọ.”
Tống Minh Hi phe phẩy cây quạt đi tới, “Niệm nha đầu thích gọi là gì thì gọi cái đó, các người quản được sao.”
Huyện chủ nói muốn một mìnhTiểu Tẩu tẩu bồi nàng ta đi dạo phố, Phù Bích trong lòng chợt vui vẻ, đột nhiên cảm thấy cô nương này nhìn thuận mắt không ít, Tống Minh Hi dặn dò, mang thêm mấy cái thị vệ, còn kêu người cấp Phù Bích mang mạn che.
Phù Bích rốt cuộc có cơ hội ra cửa, liền thực sự cùng Ngư Niệm đi.
“Tiểu Tẩu tẩu, kinh thành ta không quen, ngươi có biết cửa hàng trang sức phấn son nào đẹp không?”
Phù Bích đương nhiên biết, viết cái cửa hàng nổi danh cấp xa phu, hắn vừa thấy liền biết: “Tiểu thư thật tinh mắt, đây là cửa hàng được nữ tử trong kinh truy lùng nhiều nhất.”
Phù Bích trong lòng cười nhạt, đây là địa điểm liên lạc của phe các nàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Edior: Chị nhà sắp tìm được ca ca của chị ý, anh nhà sắp sửa mất vợ a~~~~