Thông Phòng Là Cái Người Câm

Chương 18: Chương 18: Vì cái gì đem đồ TẶNG NGƯỜI KHÁC




Editor: Thư Thư

Tới cửa tiệm trang sức, mắt Ngư Niệm Chân đều sáng lên, ở Giang Nam nữ tử lấy tao nhã làm đẹp, không nghĩ tới nữ tử ở kinh thành lại thịnh hành mang trang sức hoa lệ như vậy.

Thời điểm nàng ta chọn lựa, Phù Bích nói chưởng quầy cửa hàng muốn uống nước, nhấp một ngụm, lại nước chấm ở trên quầy vẽ kí hiệu, sau đó liền xóa đi.

Chưởng quầy cửa hàng biết là người một nhà, liền dùng phương thức đặc biệt để trao đổi.

Phù Bích báo tin tức bình an của mình, cùng với Tống phủ là Thái Tử đảng, nàng đợi đến khi nhìn thấy bản đồ kinh thành bố phòng lại đến trao đổi.

Vừa lúc Ngư Niệm Chân quay đầu lại nhìn: “Tiểu Tẩu tẩu, hai cái này cái nào đẹp hơn? Ai, các ngươi đang làm gì?”

Phù Bích không để ý tới cái vấn đề thứ hai của nàng ta, chỉ vào món đồ trang sức phía bên trái, quản sự cửa hàng liền phối hợp nói: “ Ánh mắt tiểu thư thật tốt, đây là trang sức đứng đầu của bổn tiệm, có tiền cũng khó có được, vị tiểu thư này có duyên, có thể trực tiếp mua.”

Ngư Niệm Chân cười nhạo: “Kinh thành các ngươi cũng làm bộ dáng này, đừng lừa gạt ta, ta là thấy nó đẹp mới mua.”

Hai người trở về Tống phủ đã là thời điểm trời tối, người Tống gia nghênh đón Ngư Niệm Chân, nàng ta nói: “Vẫn là Tiểu Tẩu tẩu ánh mắt tốt, giúp ta lựa được nhiều đồ trang sức đẹp, chính là đồ vật trong kinh đắt tiền, bạc thiếu chút nữa không đủ, Tiểu Tẩu tẩu cũng thật là, chỉ toàn xoay đầu lại cùng chưởng quầy cửa hàng châu đầu ghé tai*, lại không để ý tới ta.”

*Thì thầm to nhỏ

Phù Bích mang khách nhân đi đến địa phương đắt tiền, hại người ta trong túi khó xử thiếu chút nữa mất mặt, lại đi trêu chọc nam nhân, không để ý tới cái khách nhân là nàng ta, một chút đạo đãi khách cũng đều không hiểu, Hoài Nam Vương phu nhân mặt trầm xuống, đang muốn trách cứ, Tống Minh Hi nói: “Làm sao lại tự mình bỏ tiền, không phải đã nói để cho người tới trong phủ lấy sao? Tiểu Tẩu tẩu ngươi là một cái người câm như thế nào cùng người khác châu đầu ghé tai, chính là muốn chiếu cố ngươi cũng nói không ra lời được.”

Mọi người đều cười rộ lên, Ngư Niệm Chân mặt thoáng chốc đỏ lên, nàng vốn dĩ muốn làm cho Hoài Nam Vương phu nhân giáo huấn Phù Bích, kết quả là chính mình lại trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

Một thanh âm bỗng nhiên vang lên: “Đây là Lăng Yên Trai kiểu dáng mới sao?”

Ngư Niệm Chân nói: “Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Huyện chủ ánh mắt thật là tốt nha, thật là có phúc, đồ trang sức khó đoạt được như vậy đều có thể mua được, ta thèm đã lâu cũng không mua được a!”

Ngư Niệm Chân: “Ta còn tưởng chưởng quản cửa hàng gạt ta đấy, nguyên lai là Tiểu Tẩu tẩu ngươi cùng người nọ ở trên bàn khoa tay múa chân là vì giúp ta mua được đồ trang sức a, đa tạ Tiểu Tẩu tẩu! Tiểu Tẩu tẩu thật lợi hại, ngay cả cái này đều biết, mới vừa rồi ở trên xe, ta thấy trung y của Tiểu Tẩu tẩu đều là tơ tằm được dệt ở Giang Nam đấy! Tỷ phu đối Tiểu Tẩu tẩu cũng thật tốt, không biết tỷ tỷ của ta gả đến, ngươi có thể đối xử với nàng như vậy hay không.”

Thần sắc mọi người chợt trầm xuống, thoạt nhìn không nghĩ tới Phù Bích sẽ được sủng ái như thế, Hoài Nam Vương phu nhân lại càng hối hận khi cho hắn tìm thông phòng, đúng là thần trí mê muội, hiện tại liền ở trước mặt thông gia mất mặt, về sau còn không biết sẽ nháo ra chuyện gì nữa.

Tống Minh Hi nhướng mày, đang muốn giải thích, chợt thấy một cái nha đầu, quần áo trên người rất quen mắt.

Hắn gọi người kia tới: “Tiểu Thúy, ngươi lại đây.”

Phù Bích nhìn một cái, lúc này nàng đang mặc kiện xiêm y màu đỏ tươi kia, Tống Minh Hi không cần nghĩ cũng biết Tiểu Thúy sẽ không có cái gan chiếm đoạt, tất nhiên là Phù Bích cho, vì thế nói: “Cũng không phải chất liệu quý hiếm gì, nha hoàn Tống phủ ta đều có y phục tơ tằm.”

“Oa, tỷ tỷ có thể gả cho tỷ phu thật đúng thật là có phúc!” Chuyện Ngư Niệm Chân làm huyện chủ là thế hệ tổ phụ cầu được, không có hoàng thất huyết mạch, có vàng thật bạc thật nhưng lại luyến tiếc mua nhiều như vậy, trước đây đã biết Tống gia vốn giàu có và đông đúc, nhưng trăm triệu lần lại không nghĩ tới giàu có và đông đúc đến thế.

Mọi người một đoàn cười đùa, đêm đã khuya, Tống Minh Hi mang Phù Bích trở về phòng.

Vào trong phòng sắc mặt hắn liền trầm xuống, “Vì cái gì đem đồ ta cho người đưa cho người khác?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: Khụ, Khụ có ai thấy ghét cái bà mụi mụi này như tui hông???

Bà này dự sẽ còn gây ức chế dài dài cho con dân ạ~~~~

P/s: Zì anh nhà giận nên các cô sắp có thịt a~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.