Bóp chặt đến nổi mu bàn tay hắn nổi gân xanh, trông dữ tợn cực kỳ.
Hàm Ý Vị Băng đột nhiên dùng sức vung tay đang bị cầm chặt của mình, người sau lưng không ngờ tới hành động này, buông tay của cô ra.
“Em buông tha cho anh! Anh thích ai thì cứ cưới người đó đi! Em muốn rời xa anh! Em không cần anh nữa!”
Cô hét to vào mặt Bạc Thần Kiêu, vừa dứt lời liền bụm miệng, quay đầu vào trong tường, khóc nấc lên.
Đang khóc dữ dội, liền nhịn không được mà dùng tay ôm đầu, ngón tay luồn sâu vào trong tóc, cố nén ý muốn tìm thứ gì đó để đập vào.
Vừa nhìn, không khác gì một con thần kinh.
“Băng Băng, quay đầu lại.”
Giọng Bạc Thần Kiêu khàn đặc.
Trả lời hắn, là tiếng khóc không kiềm được của Hàm Ý Vị Băng.
“Băng Băng, lỏng tay ra.”
Hàm Ý Vị Băng càng ôm chặt đầu mình, chưa được hai giấy, ngón tay cô đã bị gỡ ra, cả hai cổ tay bị khống chế chặt chẽ ở trong một lòng bàn tay ấm áp.
Hàm Ý Vị Băng giãy giụa, nhưng Bạc Thần Kiêu đã có sự đề phòng, cố sức cỡ nào cũng không thoát khỏi được hắn.
Cả người bị nhấc bổng lên, sau đó được đặt lên bàn, cô liền xoay đầu sang chỗ khác.
Cằm bỗng bị nắm lấy, bị ép phải xoay lại, Hàm Ý Vị Băng rũ mi, không muốn nhìn thẳng người trước mắt.
Càng nhiều hơn là xấu hổ và nhục nhã vì để Bạc Thần Kiêu nhìn thấy khuôn mặt chật vật, lấm lem đầy máu này.
Trước giờ cô luôn dùng tư thái hoàn mỹ nhất để xuất hiện trước mặt hắn.
“Nhìn anh.”
Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng nói, như sợ làm ồn cô gái trước mắt.
Lần cuối được hắn đối xử dịu dàng như vậy, là sáu năm trước, Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mếu môi, khóc càng dữ.
Nhưng không có ỷ lại, không có vui mừng, không có ý muốn kể hết nỗi tủi thân của mình cho hắn, chỉ đơn thuần là khóc.
Dồn hết dũng cảm, nâng mi nhìn hắn.
Đôi tròng tử đen, đột nhiên như trở về thuở niên thiếu, chuyên chú nhìn cô.
“Có thể cho anh biết vì sao trán em lại như thế không?”
Người đàn ông chống tay lên bàn, cong lưng, mắt đối mắt với cô, ngỏ ý tò mò.
Cơn giận của Bạc Thần Kiêu biến mất không lý do, những lời càng cay nghiệt mà cô dự đoán hắn sẽ nói ra sau khi bị hét vào mặt cũng không xuất hiện.
Hàm Ý Vị Băng chỉ nhìn hắn, không trả lời.
Hắn đang quan tâm cô ư?
Bạc Thần Kiêu chậm rãi nói tiếp, “Băng Băng, nhớ kỹ, thân thể của Bạc phu nhân đại diện cho nữ tính của Prender, em không có quyền tổn thương nó.”
Hàm Ý Vị Băng rũ mắt, lại là ba chữ 'Bạc phu nhân' nhiều nghĩa.
Cùng với, 'Băng Băng'.
“Không nặng lắm, giờ anh ra ngoài lấy hộp thuốc, thoa thuốc xong rồi anh giúp em lau mặt với băng bó, sau đó em đi ngủ, anh sẽ quay trở lại bên kia tiếp khách, cỡ khuya anh về.”
Hắn thẳng lưng, xoay người muốn đi lấy hộp sơ cứu đặt ở tủ phòng khách.
Từ đầu đến cuối, như không có việc gì xảy ra mà sắp xếp hành động của cả hai.
Từ đầu đến cuối, như một người chồng đang dặn dò người vợ không hiểu chuyện của mình.
“Bạc Thần Kiêu, em không giỡn, em muốn ly hôn.”
Hàm Ý Vị Băng buồn bã nhìn vòng bạc màu tím trên tay, nói rõ từng chữ.
Cô thấy được hắn dừng bước chân, nhưng không quay lại nhìn mình.
“Tôi không ly hôn, em chưa có con, chưa hoàn thành hợp đồng của chúng ta.”
Ngữ điệu của Bạc Thần Kiêu tự dưng mất đi vẻ mềm mại, như rằng sự dịu dàng ban nãy chỉ là ảo giác.
“Hợp đồng chỉ có hai chúng ta ký, muốn hủy bỏ cũng dễ dàng.”
Hàm Ý Vị Băng thầm cổ vũ bản thân, cố gắng nói ra cái nhìn của mình.
“Ly hôn, anh liền có thể danh chính ngôn thuận cưới người anh yêu, em cũng có thể có cơ hội gặp gỡ người khác, chúng ta đều sẽ có cuộc sống riêng và hạnh phúc.”
Hàm Ý Vị Băng rũ mi nói dối. Cô không có ý định sẽ tìm ai khác cả, chỉ muốn ở một mình như vậy suốt đời, trông chừng hắn.
Nhưng mà nói như vậy thì có vẻ cô rất thảm hại, cho nên đành bịa đặt rằng cô sẽ tìm người khác.
“Cuộc sống riêng? Hạnh phúc? Em muốn hạnh phúc với ai?”
Hắn cười lạnh.
“Tôi nói rồi, tôi không phải trò đùa của em, muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn.”
“Bạc Thần Kiêu, em không có coi anh là trò đùa, là em sai rồi, thật ra từ lâu em đã muốn một người chồng chỉ có em, sau đó sinh con đẻ cái cho hắn.”
Hàm Ý Vị Băng cắn môi, không hiểu vì sao hắn lại như vậy.
“Ban đầu em làm vậy với anh, là vì hoang tưởng rằng rồi từ từ anh sẽ trở về với em thôi, nhưng mà Thần Kiêu, đã hai năm rồi, anh muốn hành hạ hay trả thù em như thế nào cũng được...”
“Hôn nhân vốn dĩ phải được thành lập dựa trên hạnh phúc, chúng ta đừng dằn vặt nhau nữa, có được không?”
Từ khi ngồi ở trên xe, nhận ra sự ích kỷ của bản thân, Hàm Ý Vị Băng biết được, cuộc hôn nhân này cô nhất định phải từ bỏ.
“Sinh con... Em không thể sinh ra một đứa trẻ trong một gia đình mà cha mẹ nó có vấn đề với nhau được, đối với nó là không công bằng... Đối với đứa con của anh và Hàm Ý Vị Hoa, cũng không công bằng.”
“Lúc đó, anh sẽ để con của ai ngồi lên vị trí của anh? Đứa còn lại sẽ cảm thấy như thế nào?”
Hàm Ý Vị Băng mệt mỏi hỏi, đây là những thứ mà cô luôn thầm nghĩ đến. Đối với đứa con tương lai, cô mong nó đến, cũng mong nó không đến.