Hàm Ý Vị Băng khóc một lát liền tự ép bản thân phải ngừng lại, lái xe đi về phía trang viên.
Trên đường, trái tim đau như đang thắt lại, nghĩ đến việc sắp rời xa Bạc Thần Kiêu, nước mắt liền không biết cố gắng mà chảy tiếp.
Vừa khóc vừa lái xe, trên đường xém tung người khác mấy lần, cuối cùng cũng thành công đậu xe trước chiếc cổng cao lớn.
Người hầu đa số đã theo cô đi về Bạc Thần ngoại phủ, lúc này chỉ còn số ít trông giữ ở trang viên. Có lẽ là không ai ngờ được Bạc phu nhân lại về nhà vào lúc đang diễn ra lễ kỷ niệm ngày cưới, Hàm Ý Vị Băng lại tự lái xe, tài xế không biết cho nên cũng không thông tri trước cho bọn họ ra xếp hàng chào đón.
Lúc này cô cũng không để ý mấy việc nhỏ nhặt này nữa, dùng tay quẹt lung tung lên mặt để lau bớt nước mắt, để giày trên xe, dùng chìa khóa mở cổng hở ra một khe nhỏ, sau đó để chân trần chạy vào.
Xưa kia cảm thấy trang viên rộng rãi rất hợp ý, là một điểm cộng rất lớn, lúc này lại gấp rút muốn rời xa nơi này nhưng chạy mãi không tới nhà chính, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy lòng bàn chân mình nhất định đang máu me be bét.
May rằng trong sân lúc nào cũng sáng đèn, Hàm Ý Vị Băng im lặng chạy, có chút khập khiễng, cuối cùng cũng cắn răng vào được trong nhà.
Cô ít thích có người hầu trong biệt thự, cho nên lúc này không có ai ở trong, đèn tự động từ khi cô mở cửa ra liền tự sáng lên.
Hàm Ý Vị Băng lau sơ sơ cát sỏi dưới chân lên tấm thảm lông trước thềm, sau đó vội chạy vào trong phòng ngủ.
Cứ chạy miết, đau trong tim còn đau ở bên ngoài, nước mắt thật là không dừng được.
Mở tủ két sắt, lấy ra một đôi giấy, trên đầu cả hai tờ đều ghi ba chữ “Sớ Ly Hôn“.
Đôi giấy này là do Bạc Thần Kiêu chuẩn bị.
Hắn có lẽ là gấp không chờ nổi muốn rời xa cô, đến sớ ly hôn cũng cho người soạn sẵn rồi in ra, đưa cho cô.
Hắn bảo, sinh con xong liền ký vào, không cần phải dây dưa thêm về việc nên ly hôn như thế nào.
Hàm Ý Vị Băng nhớ mang máng lúc đó, cô mỉm cười, nghe hắn nói điều kiện ly hôn vô cùng chuyên tâm, sau đó tỏ vẻ đã hiểu mà gật đầu đồng ý.
Nhưng chỉ có cô biết, lúc đó đầu óc mình trống rỗng, nghe không vào câu nào, nhưng vẫn thuận theo điều kiện mà hắn đưa ra.
Cô, sao cũng được.
Như là đang nói lời tạm biệt với đoạn tình cảm từ một phía này, Hàm Ý Vị Băng lần đầu tiên tỉ mỉ đọc nội dung của tờ sớ ly hôn, thứ mà trước đó cô chưa bao giờ muốn đọc.
Một nửa tài sản của Bạc Thần Kiêu sẽ chuyển cho cô sau khi ly hôn. Nếu hắn nuôi con, cô sẽ có quyền thăm con. Ngược lại cũng thế, nhưng thêm một điều rằng hắn sẽ chu cấp tiền nuôi dưỡng.
Sau đó lại là vài điều nhỏ khác, thoạt nhìn Bạc Thần Kiêu có vẻ nhường nhịn cô về mặt tài sản phân chia.
Cuối cùng là, chữ ký hắn đã ký sẵn, chỉ có ô trắng dưới tên cô là trống không.
Hàm Ý Vị Băng mím môi, run tay cầm lấy bút, sau đó hít một hơi thật sâu, nắn nót ký tên của mình lên vào cả hai tờ.
Dứt lời, cô thả bút xuống, nhịn không được lại xem kỹ hai tờ giấy.
Đặt một tờ lên bàn, rồi gấp kỹ tờ còn lại, đang muốn đứng dậy rời đi.
Tay cầm tờ giấy đã được gấp gọn, bỗng bị nắm lấy, trong lúc Hàm Ý Vị Băng hoa mắt, phần sớ ly hôn của cô đã rời tay.
Sau đó, là mùi hương quen thuộc sộc vào mũi.
Cùng với, tiếng thở dốc đang được đè nén, và hơi nhiệt đã phủ lấy khắp người cô lúc nào không hay.
Hàm Ý Vị Băng cứng người.
Bạc Thần Kiêu chống một tay lên bàn, cong lưng, như đang giam giữ cô ở trong lòng, trên tay còn lại đang cần tờ giấy vốn là của cô.
Hàm Ý Vị Băng nhìn chằm chằm mặt bàn, nín thở, không hề lập tức quay đầu nhìn về phía hắn như mấy lần trước.
Tiếng giấy sột soạt vang lên.
Đuôi mắt thấy được Bạc Thần Kiêu đang mở tờ giấy ra, sau đó như lần đầu đọc sớ ly hôn do hắn tự soạn, cúi đầu nhìn nó.
Cả căn phòng an tĩnh, khiến người nghẹt thở.
“Hàm Ý Vị Băng, cô muốn gì?”
Bạc Thần Kiêu vẫn giữ tư thế cũ, như rằng đọc nãy giờ vẫn chưa xong tờ sớ, lạnh giọng hỏi chuyện.
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, khi xưa mỗi lần nghe được giọng của hắn đều sẽ cảm thấy hoan hỉ trong lòng, đây là lần đầu tiên cô thấy không thích.
Vì sao lại hỏi cô như thế? Như rằng cô đang dùng việc ly hôn để ép buộc hắn làm gì vậy.
Theo bản năng không muốn trả lời.
“Địa vị, tiền tài, con cái, tôi đều có thể cho cô, và cho nhiều hơn bất kỳ thằng đàn ông nào khác trên cái thế giới này.”
Có lẽ thái độ im lặng của Hàm Ý Vị Băng đã chọc giận hắn, Bạc Thần Kiêu cười lạnh.
“Cô còn con mẹ nó có gì không hài lòng? Ly hôn? Cô hỏi ý kiến của tôi chưa? Cô hoàn thành hợp đồng với tôi chưa?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, bóp nát tờ giấy trong tay.
“Cô coi cái dòng họ Bạc Thần này muốn viết tên là viết tên, muốn xóa khỏi gia phả là xóa sao?”
“Cô rốt cuộc là muốn cái gì? Nói tôi nghe!”
Hàm Ý Vị Băng rũ mi, yên lặng thừa nhận cơn giận dữ của hắn, lần đầu đáp lời, “Em muốn anh chỉ có mỗi em thôi, anh làm được không?”
Thật đáng buồn, giờ phút này cô vẫn đang cố gắng níu lấy niềm chờ mong cuối cùng.
Vừa dứt lời, không khí lại trở nên tĩnh mịch.
Bàn tay đang vò giấy của Bạc Thần Kiêu cứng đờ.
Người đàn ông đang phẫn nộ như một con thú bị thương, đột nhiên liền im lặng.
Hàm Ý Vị Băng cười khổ, giơ tay muốn lấy lại tờ sớ của mình.
“Bạc phu nhân, ba năm trước, là chính cô tự nguyện chấp nhận cuộc hôn nhân dị dạng này.”
Bạc Thần Kiêu né tay cô, cực kỳ chính xác mà ném cục giấy bị vò nát về phía lò sưởi, thẳng lưng tháo bao tay, cũng quăng nó về cùng nơi với tờ sớ đáng thương.
Hàm Ý Vị Băng trố mắt, “Sao anh...”
“Sao? Sao cái gì? Tôi là nạn nhân còn chưa nói gì, cô mới hai năm liền chán rồi sao? Ly hôn tôi để tìm trò chơi mới à?”
Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt cắt lời, cúi người cầm lấy cổ tay đang đeo vòng bạc mới tinh của cô, nhẹ bóp chặt rồi lại thả ra, ngón cái thô lỗ vuốt hoa văn phức tạp trên chiếc vòng.
“Nhìn xem, tôi nuôi cô trắng trẻo mập mạp như vậy, mất ăn mất ngủ làm việc để đeo vàng đeo bạc cho cô, còn cô thì sao? Cô có lương tâm không?”
Hàm Ý Vị Băng thở không được, cổ họng như bị tắc nghẹn, tay còn nắm chặt làn váy nhăn nheo.
Tay đang cầm cổ tay của cô bỗng bóp chặt, Bạc Thần Kiêu gằn giọng, “Nói!”Bóp chặt đến nỗi mu bàn tay hắn nổi gân xanh, trông dữ tợn cực kỳ.