Bước vào chiếc xe màu đen nổi bần bật đậu ở ven đường, Hàm Ý Vị Băng thầm may mắn hôm nay Bạc Thần Kiêu không có dùng xe quân đội đến đây, chỉ dùng xe nhãn hiệu.
Bằng không, không cần đợi ba tháng sau, cô cảm thấy tuần này là có thể ly hôn được rồi.
Đóng cửa xe, tấm chắn ngăn cách giữa ghế trước và ghế sau đã thả xuống lúc nào không hay.
Nhìn Bạc Thần Kiêu mặc quân phục, cúi đầu xem sớ như không nhận ra cô đã vào xe.
Hàm Ý Vị Băng xoắn tay, nhấp môi, không nói gì.
Là Lam Hoài Ly kêu cô xuống, chứng tỏ hắn muốn tới tìm cô, nhưng tại sao lại không nói lời nào vậy?
Ngàn điều vạn điều muốn hỏi hắn, có khỏe không? Dạo này có chịu ăn cơm không? Công việc có bận rộn không?
Nhưng mà nghĩ lại, cuối cùng chỉ biết im lặng.
Sự huyên náo của thế giới ngoài kia bị chặn lại ngoài cửa xe, tấm chắn cũng có tác dụng cách âm, giờ phút này giữa không gian kín chỉ còn lại tiếng nến đốt kêu 'lách tách'.
Như là qua một thế kỷ.
“Em cãi lời tôi, không mang theo đội hình bảo vệ mà đi ra ngoài một mình.”
Bạc Thần Kiêu thản giọng, vừa đặt hồ sơ vào tủ vừa nói.
Giọng điệu không phập phồng, như đang trần thuật, nhưng lại khiến cô giựt mình hơn cả lúc hắn hỏi thẳng cô.
“Em... Em có công việc riêng...”
Hàm Ý Vị Băng ấp úng nói.
Tiếng giấy sột soạt là câu trả lời đáp lại cô, hắn không nói một lời, khiến cô rất thấp thỏm.
“Công việc của em, là ở sau lưng chồng mình, ngồi cạnh thằng con trai khác sao?”
Bạc Thần Kiêu cười lạnh, đặt điện thoại của hắn lên chỗ ghế gần cô.
“Em lén lút đi ra ngoài, tôi lo lắng cho người đi theo bảo vệ, ai ngờ lại chụp được một hình ảnh thú vị như vậy.
Hàm Ý Vị Băng cầm lấy điện thoại, trên màn hình là bức ảnh ghi lại cảnh tượng cô ngồi trên sô pha ở đầu này, Thẩm Ôn Hi ngồi cách đó không xa. Góc độ chụp có chút tinh vi, thấy rõ được ánh mắt của cậu ta nhìn cô.
Như một cậu thiếu niên đang nhìn người trong lòng.
Hắn hiểu lầm cũng đúng.
Chỉ là cô có chút ngơ ngác, không ngờ hắn lại quan tâm cô như vậy.
“Em không có, em là làm việc khác.”
Tim mềm nhũn, theo bản năng giải thích.
“Ừ, làm việc khác, sau đó thuận tiện tiếp xúc với thằng nhãi ranh kia.”
Hắn âm dương quái khí nói, như rằng không nhắc tới Thẩm Ôn Hi là không chịu được, một câu hai câu đều có sự xuất hiện của cậu ta.
Hàm Ý Vị Băng hơi nhíu mày, “Không có mà, em thật là có việc khác.”
Bạc Thần Kiêu ở bên cạnh đang nhìn cô, Hàm Ý Vị Băng vừa nhíu mày, một tiếng cười khẩy đầy châm chọc liền vang lên.
“Sao vậy? Không kiên nhẫn? Em vì người khác mà nhíu mày với tôi sao?”
Hàm Ý Vị Băng nghe xong, lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Người này như vừa ăn thuốc nổ, cô làm gì cũng bắt bẻ cho được. Trước khi hắn bình tĩnh lại, cô sẽ cố gắng né càng xa càng tốt.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy... Bạc Thần Kiêu quả thật càng ngày càng không nói lý, hắn có Hàm Ý Vị Hoa được, nhưng lúc cô nói chuyện với người khác thì lại như vậy.
Đó là chưa kể, chỉ là nói chuyện bình thường thôi, vào miệng hắn như thể là cô và Thẩm Ôn Hi đã yêu nhau say đắm sau lưng hắn vậy.
Hàm Ý Vị Băng vẫn nhớ quyền ly hôn là nằm trong tay Bạc Thần Kiêu, cho nên lúc này dù không thích, cô cũng không nói ra, tránh cãi vã không đáng có.
Có chút cảm thấy không công bằng với khó hiểu, hai người họ sắp ly hôn, hắn cần gì phải thái độ tới mức này?
Vì thế hắn vừa dứt lời, thùng xe liền trở nên im lặng.
Lại là tiếng nến 'lách tách' vang lên.
Hàm Ý Vị Băng ngắm nhìn khung cảnh đang chạy ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ không biết tài xế đang lái xe đi đâu.
Bỗng, cảnh vật trước mắt đảo lộn, cần cổ bị thứ gì đó ướt nóng ngậm lấy.
Cô ngơ mặt một hồi, mới nhận ra là Bạc Thần Kiêu dùng một tay nâng mông cô lên, đặt lên đùi hắn.
Cái đầu đang lúc nhúc ở cổ cô lúc này cũng là của hắn.
Da thịt ít có ai chạm vào nay nằm trong khoang miệng ẩm ướt, bị liếm không chừa một tấc thịt. Bạc Thần Kiêu nóng vội kỳ cục, ****, ***, rồi lại quá đáng mà cắn cổ cô.
Nhận thấy được có thứ gì đó đang đỉnh đùi trong của mình, đà gặm cắn trên cổ ngày càng mạnh, có một bàn tay nóng rực từ dưới eo mò lên, nắm lấy một bên bồng đào, đầy kỹ xảo mà xoa bóp.
Không cần nghĩ cũng biết người này đang định làm cái gì.
Bạc Thần Kiêu nắm rất rõ điểm mẫn cảm của cô, hành động của hắn lúc này thể hiện một mục đích rất rõ ràng.
Hàm Ý Vị Băng mặt tái nhợt, dù cho phía dưới bắt đầu ướt át, nhưng cô vẫn dùng tay đẩy đầu hắn ra, tay còn lại cố sức ngăn cản bàn tay to muốn cởi nút áo của cô.
“Anh... Đừng làm vậy...”
Bàn tay nhỏ xinh run rẩy đáp lên cánh tay thô to, dùng lực không đáng là bao với người trước mắt, nhưng ý cự tuyệt lại rất rõ ràng.
Cô không ngờ lần đầu tiên Bạc Thần Kiêu chủ động cầu hoan, lại là vào lúc sau khi bọn họ đã bàn bạc việc ly hôn.
Trước đó đều là do cô quyến rũ hắn trước, hắn mới chịu cởi quần áo.
Hàm Ý Vị Băng từng rất nhiều lần mong hắn yêu cô, mong hắn chủ động một lần, nhưng lại chưa bao giờ ngờ được lại là lúc này đây.
Bạc Thần Kiêu rũ mắt, nhìn cô gái biểu tình sợ hãi đang ngồi ở trong lòng ngực mình, tơ máu trong mắt ngày càng dày đặc.
“Sợ? Sao? Tìm được mục tiêu mới rồi cho nên sợ tôi làm bẩn trong sạch của cô à?”
Hắn châm chọc nói, hô hấp thô nặng, ngón tay mơn trớn trên đùi cô.
Vốn không muốn giải thích, nhưng nhìn thần sắc mệt mỏi như thể chưa ngủ mấy ngày của hắn, ngực Hàm Ý Vị Băng đau đớn, cô mím môi, nói, “Em không có.”
“Bạn đó chỉ là một diễn viên mà thôi, chúng em chỉ là người lạ.”
Bàn tay đang nắm mông cô bóp chặt, Bạc Thần Kiêu cười lạnh, “Người lạ? Lạ đến nỗi em liên tục bốn ngày không đi tìm tôi, đến nỗi em phải chặn số tôi, phải đi một mình, phải giả dạng để gặp nó à?”
Cô há hốc miệng, muốn giải thích việc cô không đi tìm hắn và chặn số điện thoại là vì cô muốn tập dứt tình cảm của mình, nhưng ngại mất mặt, nên không nói.
Việc đi một mình và đổi bề ngoài cũng muốn nói, nhưng mà sợ hắn biết việc cô viết truyện, cho nên cũng không giải thích.
Lại không ngờ chỉ vì hai việc này xảy ra sát nhau, Bạc Thần Kiêu liền suy diễn thành việc cô vì muốn gặp người khác mà chặn số hắn rồi thay đổi ngoại hình, lén đi một mình.
Trí tưởng tượng này cô quả thật bái phục sát đất.
Không đáp, chỉ đơn giản là giãy giụa, muốn rời khỏi đùi của hắn.
Sắp ly hôn, ôm ấp như vậy còn ra thể thống gì.
Lại không ngờ, càng bị ấn chặt lại chỗ cũ.
“Sao? Sợ người ta nhận ra em là vợ tôi nên không dám thích em à?”
Bạc Thần Kiêu như là người chồng bắt gặp người vợ ngoại tình, hung ác nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.
“Hàm Ý Vị Băng, em nghĩ tôi không dám làm gì tình nhân của em à?”