Thống Quân Đại Đế Điên Rồi: Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chương 55: Chương 55: Ngày Mốt Tôi Có Rảnh, Lúc Đó Hai Ta Ly Hôn




Cô nhìn hắn, nhấp môi hỏi, “Anh muốn làm gì?”

“Hắn dám nhìn phu nhân của tôi bằng ánh mắt ghê tởm như vậy, đương nhiên phải móc đôi mắt đê tiện đó ra, phải không?”

Người đàn ông cúi đầu, ghé vào cạnh tai cô, kể tội của Thẩm Ôn Hi.

“Chân hắn dám đi lại gần em, không tôn kính Bạc phu nhân, theo luật, là phải đánh gãy cả hai chân.”

Hàm Ý Vị Băng thấy hắn còn định nói tiếp, ngả lưng, tay giữ vai hắn, mắt đối mắt với vị Thống Quân trọng quy củ này.

“Anh từ từ thôi, em giả trang đi ra ngoài, sao người ta biết em là ai mà tôn kính chứ?”

Hắn coi trọng quy tắc chuẩn mực, nhưng lần này nếu làm vậy với Thẩm Ôn Hi thì quả thật ngang ngược.

Thấy Bạc Thần Kiêu híp mắt, môi mở ra như muốn nói gì đó, Hàm Ý Vị Băng vội chặn giọng hắn, “Em xin lỗi, em không nên một mình đi ra ngoài như thế.”

Đối phó Bạc Thống Quân phiên bản đang tức giận, dù là lúc mười lăm tuổi hay hai mươi tuổi, Hàm Ý Vị Băng đều có kinh nghiệm.

Thuận theo hắn là được.

Quả nhiên, lực đạo của tay đang đặt trên eo cô nhẹ đi rất nhiều.

Bạc Thần Kiêu vuốt tóc mai của cô, vén ra sau chiếc tai nhỏ nhắn. Ngón tay cái theo đường xương sụn chỗ tai, nhẹ xoa nắn, đặc biệt thích dừng lại ở chỗ tai đã xỏ nhưng lại không đeo gì của cô.

“Em và bạn đó thật sự chỉ mới quen biết ngày hôm nay!” - Cô nhịn không được, cố biện minh thêm một câu.

Hắn không nói lời nào, Hàm Ý Vị Băng cũng mặc kệ, nghiêng đầu, tùy hắn muốn làm gì thì làm.

“Nếu em muốn hủy hình phạt của tên đó, thì phải hứa với tôi, sau này không được đi đâu một mình.”

Hàm Ý Vị Băng đáng thương gật đầu, cảm thấy biến loạn lần này quả nhiên vô cùng nghiêm trọng.

Thấy vai Bạc Thần Kiêu thả lỏng, tay chỉ đặt nhẹ trên eo cô. Hàm Ý Vị Băng tưởng rằng xong xuôi rồi.

Giãy giụa muốn xuống đùi hắn, ai ngờ chưa được vài giây, lại lần nữa bị đè lại.

“Hôm nay coi như lỡ, sau này cũng đừng đi ra ngoài nữa. Muốn viết thì viết ở nhà,qua mạng thôi, đừng đi ra ngoài.”

Hàm Ý Vị Băng giựt mình, bàn tay vô thức nắm chặt cánh tay hắn.

“Anh biết em làm nghề này từ khi nào?”

Cô rũ mi, nhận thấy mình dùng lực hơi lớn, vì thế dùng lòng bàn tay xoa nhẹ vết cào của mình.

Sợ hắn đau.

“Em nghĩ trong cái Prender này có gì giấu được tôi?”

Bạc Thần Kiêu cười nhẹ, như một vị vua của các loài thú, ưu nhã lại lười biếng để cho phối ngẫu thấy được sức mạnh của mình.

Có chút giống, khổng tước xòe đuôi.

“Lại không phải nghề gì quan trọng, tiền em kiếm ra còn chưa bằng bộ quần áo em đang mặc, ra ngoài làm gì cho nguy hiểm.”

Chần chờ một lát.

“Tiền tôi cho em lại xài không hết, để người ta biết vợ tôi phải tự đi làm kiếm tiền, tôi còn mặt mũi hay không?”

Bạc Thần Kiêu vỗ vỗ mông Hàm Ý Vị Băng, ý bảo cô chú ý hắn.

“Tí về, gỡ chặn số tôi ra.”

Nói xong, tay còn vuốt vuốt lưng của cô, như chủ nhân đang dỗ bé mèo con không nghe lời của mình.

Hôm nay hắn nói nhiều một cách lạ thường.

Nhưng lại không để ý, vợ mình đã im lặng một hồi lâu.

Hắn hiển nhiên không tự nhận ra tư thế này có gì không đúng. Lúc xác nhận cô không còn gì để nói, liền để nguyên một Bạc phu nhân trên đùi mình, thẳng lưng, cầm lại tập sớ ban nãy để xem.

Lại là tiếng nến 'lách tách'.

Không gian yên tĩnh Bạc Thần Kiêu một tay đỡ eo của cô, một tay cầm sớ, đọc chăm chú.

Trước khi quyết định ly hôn, đây là thứ cô muốn mãi mà không được.

Lại không ngờ, lúc sắp chia xa, bọn họ lại có thể thân mật như thể quay trở về những năm tháng vô tư lúc đó.

“Hôm nay có một đợt tơ lụa tiến cống, tí về tôi sai người đưa qua cho em chọn.”

Bạc Thần Kiêu lười nhác nói, không còn vẻ tức giận như ban đầu nữa.

“Ngoài tơ lụa, còn có rất nhiều thứ khác, tôi đều cho được, em cứ xài thôi.”

“Đừng ra ngoài nữa, người ta nhìn lại tưởng tôi khắt khe em.”

Nhưng mà đáp trả hắn, lại là tiếng nói buồn bã của Hàm Ý Vị Băng.

“Mặt mũi của anh, để Hàm Ý Vị Hoa giữ đi.”

Bạc Thần Kiêu và cô như đang nói hai chủ đề khác nhau. Hàm Ý Vị Băng biết, khi hắn nói ra hai chữ 'mặt mũi' đó, hắn không coi là gì, tiến độ cuộc trò chuyện trong mắt hắn đã tới đoạn kêu cô chọn lụa.

Nhưng mà... Cô hình như đã bị kẹt mãi ở câu nói ấy, mãi không bắt kịp được tiến độ của hắn.

'Tiền tôi cho em lại xài không hết, để người ta biết vợ tôi phải tự đi làm kiếm tiền, tôi còn mặt mũi hay không?'

Hàm Ý Vị Băng vẫn nhớ, sự mặc cảm như muốn nhấn chìm cô vào khoảnh khắc ấy.

Cô vốn đã tự ti vô cùng, vì sợ không xứng với hắn, cho nên giấu nghề nghiệp của mình, giấu rất kỹ.

Nhưng đó là sợ người khác nghĩ cô không xứng, nhưng những lời vừa rồi của người cô yêu...

Hắn cũng cảm thấy, cô không xứng.

Cô từng nghĩ, nếu việc mình viết tiểu thuyết mạng lộ ra, người khác sẽ có phản ứng như thế nào. Nhưng chính cô luôn biết được, điều mà cô coi trọng nhất, đó chính là thái độ của Bạc Thần Kiêu.

Cảm giác tự ti và tủi thân khi không được người mình để trong lòng công nhận đam mê của mình, khó chịu đến mức Hàm Ý Vị Băng muốn khóc cũng không được.

Nhìn tay cầm tập sớ khựng lại của Bạc Thần Kiêu, cô mỉm cười, nói:

“Em làm anh mất mặt, chi bằng giờ chúng ta liền ly hôn đi.”

Hàm Ý Vị Băng đỡ vai hắn muốn đứng dậy, cho nên không thấy được vẻ mặt của Bạc Thần Kiêu.

“Đây là việc em muốn làm, là tự do của em, anh không có quyền ngăn cản.”

Cô thấp giọng nói, “Còn về chàng trai kia, bạn ấy tên là Thẩm Ôn Hi, là diễn viên đến thử vai cho phim của em.”

Nhận thấy được bàn tay nắm chặt eo cô không buông của Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng vỗ nhẹ lên tay hắn.

“Người ta chỉ là hoàn cảnh khó khăn, muốn nhờ em giúp đỡ thôi. Anh buông tay đi.”

Trong mắt cô chồng mình là một Thống Quân rất hiền lành và từ ái với nhân dân. Cho nên lúc hắn đe dọa sẽ phạt Thẩm Ôn Hi, Hàm Ý Vị Băng căn bản không tin, chỉ cho rằng hắn cảm thấy cô có gì đó với Thẩm Ôn Hi sau lưng hắn, cho nên mất mặt mà nói vậy mà thôi.

Lúc ban đầu là bực bội vì sự vô lý của hắn, nhưng bây giờ trong lòng cô chỉ toàn là sự mặc cảm, chỉ muốn nhanh nhanh rời đi nơi này.

Nhịn không được tự ti đến mức nghẹt thở, Bạc Thần Kiêu ban đầu là vì chị gái cô mà thay lòng đổi dạ, xong tới bây giờ, lại chê bai cô.

Viết văn... Có gì mà mất mặt mũi chứ?

Tiền cô tự kiếm ra... Hắn liền bâng quơ phủ nhận, một cách dễ dàng như vậy.

Không ngừng một lần, cô cảm thấy những hành động của Bạc Thần Kiêu là vì mình không được xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, và đặc biệt là được hắn yêu như Hàm Ý Vị Hoa.

Nhưng chưa lần nào lại mãnh liệt như lần này, cảm giác mọi nỗ lực trong công việc của cô đều bị coi nhẹ một cách không thể chấp nhận được.

“Em biết em không tốt bằng Hàm Ý Vị Hoa, nếu anh thấy không vừa lòng, không cần đợi ba tháng sau, ngày hôm nay là em có thể ký giấy.”

Thấy hắn còn không chịu buông, Hàm Ý Vị Băng đành phải khàn giọng nói ra tâm tư của mình.

Vừa dứt lời, cằm liền bị nắm lấy, lực đạo rất lớn, như muốn bóp nát cằm cô.

Bạc Thần Kiêu thả tập sớ rơi trên sàn, cúi đầu nhìn cô.

Tơ máu trong mắt hắn rõ ràng như sắp chảy máu, sự lười nhác, nhàn nhã của lúc đang xem sớ hoàn toàn biến mất.

'Lách tách'.

Tiếng nến đốt sao hiểu được lòng người phức tạp, chỉ biết vang lên liên hồi, mặc kệ đúng sai.

Hàm Ý Vị Băng ngơ ngác nhìn vào mắt của Bạc Thần Kiêu.

Lúc này cô mới nhận ra, thứ đang quấn quanh đầu mũi mình, ngoài mùi cơ thể quen thuộc của Bạc Thần Kiêu, còn có... Hương chanh.

Tiếng nến đốt, là vì vội muốn nhuộm mùi cho xe, ngoài ra, còn để giữ cho mùi hương ở mức thanh thuần thấm nhuận nhất.

Hương chanh.

Đầu óc như bị quấy nhão, không nghĩ ra được gì khác, chớp mắt, chỉ muốn nhìn về phía hắn.

Nhưng... Dưới hàng lông mi dài, một đôi tròng đen lạnh nhạt đang thờ ơ nhìn cô.

Như chứa đầy vụn băng, tàn nhẫn thả rơi trên thân ảnh xuất hiện trong đó.

Lạnh lẽo, nhọn hoắt.

Ngực trái quặn đau, khó chịu như muốn nghẹt thở. Hàm Ý Vị Băng cảm thấy, tim mình nhất định đang rướm máu.

“Muốn ly hôn với tôi đến mức như vậy?”

Bạc Thần Kiêu tựa lưng lên ghế,nghiêng đầu nhìn cô, như rất tò mò.

Ngón tay Hàm Ý Vị Băng vô thức níu lấy góc áo hắn, môi mấp máy như muốn nói gì.

Cuối cùng, chỉ rũ mắt, gật đầu.

“Được, tùy em.”

Hắn nhếch môi, cô chưa kịp ngắm nhìn, nụ cười ấy đã biến mất.

“Ngày mốt tôi có rảnh, lúc đó hai ta lập tức ly hôn.”

Biểu tình của Bạc Thần Kiêu nhạt nhẽo, hắn rũ mắt, như là cảm thấy người trước mắt thật vô vị, gật đầu với cô.

“Tiểu thư Vị Băng, cô xuống xe đi.”

Lúc này Hàm Ý Vị Băng mới nhận ra, tay hắn đã rời khỏi người cô lúc nào không hay.

Hắn khoanh tay lại, nhìn cô, như đang đợi cô tự rời khỏi người mình, tự bước xuống xe... Tự biến mất khỏi tầm mất hắn.

Đến việc nâng eo đặt cô lại chỗ cũ...Hắn ngả người về phía sau, như là sợ đụng vào cô.

Hắn đang sợ đụng vào cô?

Sợ... Dơ?

Hàm Ý Vị Băng run môi, thở dốc, ngơ ngác nhìn hắn.

Cô lúc này là thật sự sợ hãi, sợ hắn không còn quan tâm cô nữa, sợ hắn thật sự cứ nhìn cô đầy lạnh nhạt như vậy mãi mãi.

Sợ hắn... Nhẫn tâm xóa bỏ cô ra khỏi cuộc đời của hắn.

Là cô nói gì sai sao?

Nếu bây giờ cô chịu cúi đầu, giả vờ như không có việc gì mà quyến rũ hắn lên giường, liệu sau khi thỏa mãn thì Bạc Thần Kiêu có tha thứ cho cô không?

Ý muốn cầu xin sự tha thứ dù cho chẳng biết mình sai chỗ nào rít gào, Hàm Ý Vị Băng bây giờ chỉ muốn hèn mọn mà van hắn đừng nhìn cô như vậy nữa.

Cô thật sự chịu không nổi.

Cổ họng phát sáp, Hàm Ý Vị Băng chống tay lên ghế, từng chút từng chút một nhích người rời khỏi đùi của Bạc Thần Kiêu.

Muốn dùng tay đỡ vai hắn, như vậy sẽ đỡ mệt và nhanh hơn. Nhưng nhìn thấy Bạc Thần Kiêu nhắm mắt lại, như không muốn nhìn thấy cô thêm lần nào nữa, Hàm Ý Vị Băng liền tự biết được, dù cho có gãy hết tứ chi, cô nhất định cũng sẽ cắn răng tự rời khỏi hắn.

Nhất định cũng sẽ không chạm vào hắn.

Nhất định không... Làm dơ hắn.

Khuỷu tay trái bởi vì dùng sức quá nhiều mà trở nên đau đớn, Hàm Ý Vị Băng mắt chua xót, tự cắn lưỡi mình.

Lúc mông chạm ghế, cô theo bản năng lén nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không tỳ vết của người bên cạnh.

Thình lình bắt gặp ánh nhìn của Bạc Thần Kiêu.

Thấy cô ngẩng đầu nhìn mình, hắn mỉm cười, nhướng mày hỏi:

“Tiểu thư, còn có việc gì sao?”

Rõ là đang cười, lễ phép lại lịch sự, trong mắt lại lạnh nhạt như thể đang nhìn người lạ.

Tiểu thư... Ý bảo bọn họ tuy chưa ký giấy nhưng đã ly hôn rồi, bây giờ thân phận của hai người là nam không chủ và nữ độc thân, cho nên tôn xưng cũng thay đổi.

Sẽ không còn được hắn gọi là 'vợ của tôi' thêm lần nào nữa.

Đây là lần đầu Hàm Ý Vị Băng nhận ra bản thân có thể mạnh mẽ như vậy trước mặt Bạc Thần Kiêu, cô cười rộ lên, hai mắt cong hít, vui vẻ nói:

“Vị Băng không có việc gì cả.”

Xe đã tới nhà cô lúc nào không hay, mở cửa xe, trước khi rời đi, cô xoay người nhìn hắn.

Tay đặt lên trán, sau đó trượt xuống ngực trái, cúi đầu.

“Tạm biệt ngài, trân trọng.”

Mỗi cư dân của Prender đều phải hành lễ xin chào và tạm biệt trước Thống Quân và phu nhân của hắn. Nhưng giữa hai vợ chồng thì không cần phải hành lễ với nhau. Xưng hô cũng có quy định, thường người khác sẽ xưng với Thống Quân là 'ngài', chỉ có phu nhân và cận thần của hắn là được quyền có xưng hô khác.

Nếu không thể tiếp tục trọn nghĩa phu thê, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy, đặc quyền xưng hô 'em - anh' với Bạc Thần Kiêu, cô không nên chiếm giữ nó nữa.

Không để ý thần sắc của người trong xe, cô lịch sự đóng cửa lại, bước nhanh rời đi nơi này.

Không sao cả, chỉ cần hắn muốn, cô đều sẽ cho hắn.

Ly hôn mà thôi.

Mặc kệ nước mắt làm ướt đẫm hai gò má, Hàm Ý Vị Băng dùng tay quẹt lau lung tung, sau đó liền cúi đầu bước tiếp.

Chẳng có gì to tát cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.