Thong Thả Đến Chậm

Chương 8: Q.2 - Chương 8: CHƯƠNG 8




Edit: Thiên Kết

Trì Linh Đồng bị cảm tới ngày thứ tư, nhưng tại vì có hẹn cùng với Tiêu Tử Hoàn cùng về Tân Giang, và không muốn ảnh hưởng đến bản vẽ của công trình biển nên đành gắng gượng. Mỗi ngày đều ngồi trước máy tính mười mấy tiếng.

Đến ngày thứ bảy, sau khi rời giường cô rửa mặt soi gương, cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ gầy như lúc này, hốc mắt trũng sâu, màu da vàng vọt, xương quai xanh lộ ra rất cao.

Những thứ này có thể từ từ bồi dưỡng lại, nhưng người hàng ngày đều liên lạc bỗng nhiên lúc này lại không có bất cứ tin tức gì, Trì Linh Đồng cảm thấy trống vắng chưa kịp thích ứng. Buổi tối dù rất buồn ngủ, nhưng cô cũng vẫn cầm điện thoại trên tay lăn lộn qua lại trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại để canh chừng xem có cuộc điện thoại nào mà mình không nghe, hay có tin nhắn nào mà mình bỏ sót không coi không. Điện thoại di động vẫn yên lặng trong lòng bàn tay, lúc này chợt có một ánh đèn màu xanh lóe lên.

Cô cầm điện thoại di động lên rồi quả quyết tắt máy. Hôm nay không thích ứng, ngày mai không thích ứng, sẽ có ngày thích ứng.

***

Tiêu Tử Hoàn đứng dựa vào chiếc xe Mercedes Benz màu đen của Tiêu Tử Thần, bên miệng vẫn còn điếu thuốc, đợi ở dưới lầu.

“Cái này có phải quá phô trương rồi hay không?” Dùng một chiếc xe sang trọng như vậy để đi đường dài, trong lòng Trì Linh Đồng có chút xót xa.

Nhiệt độ sáng sớm rất thấp, cô vừa tiếng đã thấy một vòng khói trắng bay ra.

Tiêu Tử Hoàn liếc xéo cô, giúp cô mở cửa xe, rồi vỗ vỗ đầu cô: “Ngốc, xe này chính là để dùng khoe khoang tài sản, chẳng thế thì đã không có ai mua nó.”

Trì Linh Đồng gật gật đầu, Tiêu Tử Hoàn vốn là thích hợp với những chiếc xe thể thao mui trần, âm nhạc ầm ỹ, ngồi bên cạnh sẽ là những cô gái mặc đồ gợi cảm, điên cuồng rong ruổi trên những con đường.

Cái gì? Trì Linh Đồng chớp mắt mấy cái, bên trong xe quả nhiên có một mỹ nhân, chỉ là không có mặc đồ gợi cảm, hơn nữa nhìn rất quen mặt.

Vẻ mặt mỹ nhân cũng rất kinh ngạc.

Tiêu Tử Hoàn không tự nhiên gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: “Xin long trọng giới thiệu, ngôi sao mới, một trong mười hai người mẫu xe hơi của Thanh Thai-Đào Yên Nhiên.”. Cô chợt nhớ tới ngày Hi Vũ nắm tay “Búp bê”, giới thiệu với cô đo là vị hôn thê. Bọn họ chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm tôi, trong đó còn có Tiêu Tử Thần và Khổng Tước.

Đêm đó, cô cảm thấy cô bé này tuy ngực lớn nhưng lại không có đầu óc, ngây thơ mà ngốc ngếch, không ngờ lúc này lại bị Tiêu Tử Hoàn dụ dỗ. Thế giới này thật nhỏ, Trì Linh Đồng thản nhiên phất tay cười: “Hi.”

Búp bê hôm nay ăn mặc rất đơn giản, áo len màu xám tro, quần jean màu xanh, giầy đen, tóc cột đuôi ngựa.

Đào Yên Nhiên cũng nhận ra Trì Linh Đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng đến mức vặn vẹo, cô ta khẩn trương nhìn Tiêu Tử Hoàn, rồi nhìn sang Trì Linh Đồng với ý cầu khẩn.

Trì Linh Đồng hiểu ý, cô bé này để ý Tiêu Tử Hoàn, cho nên không muốn để cho anh ta biết chuyện trước đây của mình cũng Hi Vũ. Cô dí dỏm nhìn Đào Yên Nhiên gật đầu, chui vào xe.

Đào Yên Nhiên im lặng ngồi nghe hai người nói chuyện thì nhìn trừng trừng rồi nói: “Tử Hoàn hỏi tôi có muốn đi Tân Giang hay không, tôi còn tưởng anh ấy nói đùa.”

“Anh lúc nào đùa giỡn em, anh là người đàng hoàng, nói lời cũng đáng tin cậy. Yên Nhiên, hiện tại em biết anh thương em rồi chứ. Đừng có để cho mấy tên đàn ông vai u thịt bắp kia mê hoặc, mẫu chồng của em phải giống như anh đây. Còn vị bên cạnh đây, anh chỉ có thể ngửa cổ lên mà mong chờ chứ không thể tùy tiện chạm vào. Trì Linh Đồng, tôi quyết định đem em làm nữ thần để sùng bái rồi đấy.”

“Phương thức sung bái gì đây?”

“Em là nữ thần, đương nhiên là muốn em che chở bảo hộ cho chúng ta. Như vậy đi, khi đến Tân Giang chuyện ăn ở của chúng ta sẽ do một tay em lo.”

“Không thành vấn đề.” Trì Linh Đồng dứt khoát đồng ý: “Này, không biết tôi đoạt vị trí chủ trì của anh trai anh, anh ấy có ý kiến gì không nhỉ?”

“Tôi không nói với anh ấy là sẽ đến Tân Giang.” Tiêu tử Hoàn thu hồi lại nụ cười, chuyên chú nhìn về phía trước. Mercedes Benz sang trọng nên vô cùng thoải mái, không hề nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, Trì Linh Đồng đoán chừng buổi trưa là có thể về tới Tân Giang.

“Sao vậy? Anh ấy rất bận?” Trì Linh Đồng có chút khó hiểu.

“Tôi không sợ em tố cáo, nhưng tôi đối với vị chị dâu kia không có cảm tình, không thích cô ấy giả bộ thục nữ.”

Trì Linh Đồng ồ một tiếng, cười cười: “Mỗi người có một cách nhìn khác nhau, nhưng anh anh thích là được rồi, đâu cần anh phải có cảm giác gì.”

“Anh tôi là một con mọt sách, mà có phải là em không muốn chiêu đã chúng tôi phải không?”

“Toàn suy luận vớ vẩn, đại ca, nói đi, muốn ở khách sạn mấy sao?”

“Ở khách sạn làm gì, về nhà em ở nha.” Tiêu Tử Hoàn vừa lên tiếng liền cảm thấy hối hận, anh ta nhìn vào gương chiếu hậu len lén quan sát vẻ mặt Trì Linh Đồng.

Vẻ mặt Trì Linh Đồng vẫn bình tĩnh: “Anh thật đúng là biết cách làm cho người khác khó chịu.” Tân Giang này cũng có một nhà, nhưng là nhà cuả Trì Minh Chi cùng với Cam Lộ, còn căn nhà lúc trước cô ở nay đã được bán, khoản tiền bán nhà được gửi vào tài khoản tên cô, một khoản không nhỏ.

Cô trở về Tân Giang lúc này, hoặc là ở nhờ chỗ của Khổng Tước, hoặc là ra khách sạn.

Khổng Tước chủ trì tiết mục buổi tối, cho nên thời gian lẫn lộn, cô cũng không muốn làm phiền cô ấy.

“Vậy thì chúng ta ở khách sạn đi, buổi tối ra bờ sông Tân Giang lên thuyền ăn tối, như thế nào?” Tiêu Tử Hoàn vội vàng đỡ lời.

“Ừ.” Trì Linh Đồng nhẹ nhàng gật đầu, xoay mặt nhìn ra phía cửa sổ. Hai bên đường là cánh đồng hoang vắng, cây cối hai bên cũng trôi qua vuifn vụt.

Từ sau khi rời Tân Giang đến Thanh Thai làm việc, mỗi lần về nhà, mặc dù ngồi xe rất mệt mỏi, nhưng trong lòng cô cũng rất vui vẻ.

Nhưng lần này, cô đột nhiên cảm thấy mờ mịt, giống như là tới một nơi xa lạ, có chút không biết nên đi đâu về đâu.

Chưa tới năm giờ, chiếc xe màu đen đã chạy dọc theo bờ sông vào Tân Giang. Bờ sông Tân Giang hoa lệ, đẹp đẽ khác hẳn với Thanh Thai. Đào Yên Nhiên vô cùng hào hứng, dán mắt vào bên ngoài cửa kính, không ngừng tò mò hỏi cái này cái kia.

Ba người ghé vào một nhà hàng nổi tiếng ở bờ sông ăn cơm. Cua sông mùa này vô cùng ngon, tôm he cũng tươi mới. Trì Linh Đồng gọi hai món này rồi lại chọn thêm cá. Tiêu tử Hoàn cùng Đào Yên Nhiên ăn đến mặt mũi phấn khởi, không ngừng khen ngon. Sau khi ăn xong, Trì Linh Đồng muốn thanh toán nhưng lại bị Tiêu tử Hoàn nhanh chân chặn trước.

“Nếu thật sự để em trả……..cha tôi chắc chửi tôi chết. Hắc hắc, em làn con gái của chú Quan, cũng chẳng khác gì em gái anh.” Tiêu Tử Hoàn cười đùa nói, Trì Linh Đồng cũng chỉ đành thôi.

Khi tới khách sạn Trì Linh Đồng không muốn làm kỳ đà cản mũi cho nên nói muốn về nhà ba mình, để cho hai người bọn họ ở lại khách sạn.

“Được, được, vậy anh cho em thời gian tự do, em đi đâu cũng được miễn sao ngày mai đúng giờ gặp mặt là được, còn những thời gian khác không cần theo bọn anh.” Tiêu Tử Hoàn thân mật ôm lấy vai Đào Yên Nhiên, thúc giục Trì Linh Đồng nhanh rời đi.

Đào Yên Nhiên có chút ngượng ngùng, nhìn Trì Linh Đồng.

Sau đó Trì Linh Đồng cùng cô ta đồng thời đi toilet, rồi cô ta chủ động nhắc tới Hi Vũ. Cô ta nói ngày đó khi Hi Vũ tới xem xe rồi đột nhiên hỏi cô ta xem có muốn làm thêm. Cô ta hỏi công việc làm thêm là gì. Hi Vũ nói chính là giả bộ làm vị hôn thê của anh ta, đi thị uy trước mặt bạn gái cũ.

Trì Linh Đồng hỏi: “Anh ta trả cho cô bao nhiêu?”

Đào Yên Nhiên giơ một bàn tay lên: “5000, dù có làm chăm chỉ một tháng tôi cũng không kiếm được nhiều như vậy.”

Trì Linh Đồng nhắm mắt rủa thầm.

"Thật ra thì khi đó tôi hay coi Tử Hoàn biểu diễn nhưng cũng không quá để ý đến anh ấy. Chúng tôi……….gần đây mới qua lại gần gũi hơn một chút, ngàn vạn lần, xin cô đừng nói ra chuyện kia.” Đào Yên Nhiên vẻ mặt lo lắng.

Trì Linh Đồng nhìn cô ta một lát, không biết có nên nói cho cô ta biết đôi nam nữ gặp hôm ấy một người là anh trai một người là chị dâu tương lai của Tiêu Tử Thần. Suy nghĩ một chút, cô không nói gì, cuộc sống là bể khổ, nên tranh thủ tận hưởng sự vui vẻ trước mắt đi.

Tiêu Tử Hoàn ở Tân Giang có liên lạc với mấy người bạn làm ăn cho nên được tiếp đãi vô cùng tốt. Sau khi chia tay bọn họ Trì Linh Đồng đi thuê một khách sạn khác cách đại học thành phố không xa.

Sau khi nhận phòng cô mới gọi điện thoại cho Trì Minh Chi.

“Đồng Đồng, con đang ở Tân Giang?” Trì Minh Chi không thể tin được: “Con đang ở đâu? Cha đi đón con.”

“Cha, con cùng với bạn ở khách sạn, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa đi. Đã lâu lắm rồi không gặp, con cũng muốn gặp cha.”

“Sao lại ăn ở bên ngoài, về nhà, cha nấu cơm cho con ăn.”

“Không, con muốn có nhiều thời gian hơn để nói chuyện với cha, ngày mai con phải đi rồi, nên đi ra ngoài ăn đi.”

Trì Minh Chi im lặng một lát rồi đột nhiên nặng nề nói: “Được, đi ra bên ngoài ăn.” Ông biết mặc dù tấm lòng của ông đối với con gái vẫn như trước nhưng Đồng Đồng thì không như vậy.

Hai cha con hẹn thời gian cùng địa điểm xong liền cúp điện thoại. Thời gian vẫn còn sớm, Trì Linh đồng vội vàng tắm, sau đó tranh thủ chợp mắt một chút. Lúc tỉnh lại cô nhìn điện thoại một chút, không có điện thoại cũng như tin nhắn. Cô nghĩ dù gì mình cũng là chị của Tả Tả và Hữu Hữu, cho nên nhất định phải mua chút quà cho hai đứa nhỏ, cha mà thấy cũng nhất định sẽ vui vẻ. Cô rửa sơ mặt rồi đi xuống dưới lầu.

Kế bên đại học thành phố có một cái siêu thị, cũng không xa khách sạn cô lắm cho nên cô đi bộ.

Có lẽ là do thứ bảy nên siêu thị đặc biệt nhiều người, từng hàng dài người xếp hàng trước quầy thu tiền. Trì Linh Đồng chưa từng mua quà cho nên cũng không biết nên mua gì cho em bé. Cô đẩy xe đi xung quanh một vòng, thấy cái gì ưng mắt liền ném vào trong giỏ. Khi đi tới quầy trái cây thì không thể tưởng tượng được, bản mặt của Hi Vũ xuất hiện.

Anh ta nắm tay một cô gái trẻ cùng nhau đẩy giỏ mua hàng, vừa đi vừa nói cười. Trong xe đẩy có cá có thịt, có nước trái cây cùng bánh bao, còn có cả khăn giấy cùng xà phòng vừa nhìn là biết ngay vợ chồng son. Trì Linh Đồng cảm thấy hơi ngạc nhiên khi người sáu năm không gặp nhưng trong khoảng thời gian ngắn này lại gặp mặt hai lần, cô thật sự muốn chạy trốn. Nhưng lòng hiếu kỳ lại luôn lớn, cô muốn nhìn dáng vẻ cô gái mà Hi Vũ động lòng.

Cô tròn mắt nhìn, cuối cùng bốn mắt của hai người cũng gặp nhau.

Nét măt Hi Vũ lạnh lùng, anh ta vĩnh viễn đem mình đặt ở cái vị trí mà người khác phải ngẩng đầu lên để ngưỡng mộ. Trì Linh Đồng cười cười, bỗng nhiên cô gái bên cạnh Hi Vũ trừng lớn mắt, vẻ mặt giống như một cô tiểu tình nhân.

Vẻ mặt của cô ta hoảng hốt, ôm chặt cánh tay Hi Vũ.

“Ha ha, bạn học cũ, đã lâu không gặp.” Trì Linh Đồng đẩy xe tới. không quên kèm theo vẻ mặt ngạc nhiên.

“Ha ha, đã lâu không gặp.” Vẻ mặt bình tĩnh của Hi Vũ lúc này có chút ngốc nghếch, giống như bị điểm trúng huyệt, lặp lại những lời nói của Trì Linh Đồng coi như đáp lời.

“Bạn gái của anh?” Trì Linh Đồng ngắn gọn nhắc nhở anh ta giới thiệu cô gái ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ tình huống này sao lại cẩu huyết như vậy.

“Đúng rồi, đây là bạn gái của tôi, Dương Vân.” Hi Vũ nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhưng cũng từ từ rút cánh tay ra khỏi tay cô gái kia: “Đây là bạn trung học của anh, Trì Linh Đồng, là một nhân tài của giới kiến trúc.”

Hai cô gái không hẹn mà cùng gật đầu một cái.

“Thật bất ngờ, trước kia ở gần nhà tôi cũng có một cô gái tên là Dương Vân, tên này thật dễ nghe.” Trì Linh Đồng nhớ rằng ba cô gái kia là cục trưởng cục nhân sự của Tân Giang, được nuông chiều thành hư, đã mười tuổi nhưng mỗi khi gặp chuyện gì không vừa ý sẽ khóc lóc, lăn lộn trên mặt đất rồi đập đồ.

“Thật sao? Thật trùng hợp rồi.” Dương Vân cười xinh đẹp động lòng người.

Khuôn mặt Hi Vũ thoáng hiện lên vẻ hả hê: “Sao lúc này lại ở Tân Giang? Là về hẹn hò hay thăm bạn?”

“Thăm người thân cũng thăm bạn, đang bận chọn quà. Hai người cứ đi trước đi.” Trì Linh đồng nhanh chóng muốn kết thúc cuộc trò chuyện này.

Hi Vũ thoải mái dắt Dương Vân đi, cô ta trước khi đi còn không quên cười một cái tỏ vẻ hiểu chuyện.

Trì Linh Đồng nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, Dương Vân này, mặt mày xinh xắn, quần áo sang trọng, nhìn từ xa thật đúng là một cặp trời sinh, hoàn toàn xứng với Hi Vũ.

Cuộc sống khó có thể dự đoán, sự nghiệp Hi Vũ thuận lợi lại có người đẹp bầu bạn, còn cô đây? Một loạt những cảm xúc chua xót ào vào đầu óc cô, cô không che giấu chuyện mình chán ghét Hi Vũ, nhưng lúc này đây thật sự có chút mất mát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.