Edit: Thiên Kết
Trì Linh Đồng tâm tình phức tạp xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào cửa cửa nhà hàng Tô Hương, nhìn quanh thì liền thấy nhân viên phục vụ đang cầm thực đơn tỉ mỉ giới thiệu cho Trì Minh Chi.
“Con gái của tôi kén ăn, không ăn hải sản, không ăn thịt bò hay dê, ở đây có củ sen chiên thịt sao? Củ sen phải băm nhỏ, trộn với một lượng thịt vừa phải thôi.”
Trì Minh Chi luôn nói rằng đồ ăn trong tiệm không vệ sinh. Những món ăn mà Đàm Trân cùng Trì Linh Đồng thích ông đều tự mình làm, thỉnh thoảng cả nhà mới đi nhà hàng, ông không sợ làm phiền đến người khác, luôn luôn căn dặn người phục vụ cho đến khi ông cảm thấy hài lòng mới để cho họ mang đồ ăn lên.
“Ba.” Trì Linh Đồng cảm thấy mới có mấy tháng không gặp dường như Trì Minh Chi đã già đi rất nhiều, mái tóc muối tiêu hôm nay đã có phân nửa trở nên bạc trắng, áo sơ mi nhăn nhúm, vạt trước áo còn dính vết bẩn, móng tay rất dài, bên trong còn bám bẩn.
Trong lòng cô khẽ thở dài.
Trì Minh Chi kích động đứng lên, nhìn thấy con gái xách theo túi quà lớn trong tay thì liền dâng lên cảm giác chua xót. Ở trong mắt ông, Trì Linh Đồng vẫn chỉ còn là một cô gái nhỏ, tùy hứng đùa giỡn, chưa rành việc đời, nhưng xem ra bây giờ cô đã trưởng thành rồi, lại còn rất hiểu chuyện. Trông rất giống như một cái cây non nhưng đã bị uốn nắn cho ra dáng trưởng thành.
“Ha ha, con có mua ít đồ.” Trì Linh Đồng đem mấy túi giấy đặt vào bên trong ghế, rồi thân thiết nắm tay Trì Minh Chi: “Ba, có phải ba cảm thấy con xinh đẹp hơn so với trước kia?”
Trì Minh Chi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Con gái ba lúc nào mà không đẹp? Có bạn học nam theo đuổi con sao?”
“Ba, người thật cổ lỗ sĩ, bây giờ làm gì còn có bạn học nam nào, đều là đàn ông rồi. Con vừa xinh đẹp lại thông minh, tất nhiên sẽ có đàn ông theo đuổi.”
Trì Minh Chi khẩn trương: “Vậy con có người thương chưa?”
Trì Linh Đồng lắc đầu một cái: “Nếu như có, con sẽ đem anh ấy về ra mắt ba.”
“Này, nhất định phải để ba coi qua mới có thể bắt đầu yêu nha. Ba là người từng trải, con mắt nhìn người .” Trì Minh Chi nói xong tự nhiên lắc đầu tự giễu một cái: “Thật ra thì ba là người có hôn nhân thất bại, không xứng đáng làm thầy dạy tình cảm cho con.”
“Ba, hôm nay chúng ta ăn cái gì ngon ngon đi.” Trì Linh Đồng vội vàng nói sang chuyện khác. Trì Minh Chi lúc này mới lên tinh thần, thúc giục nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Món ăn được mang lên khá nhanh, lúc ăn cơm, Trì Minh Chi hỏi chuyện làm ăn của Trì Linh Đồng, Trì Linh Đồng chỉ dùng một chữ “Bận” để miêu tả.
“Tả Tả Hữu Hữu có ngoan không?” Trì Linh Đồng hỏi.
“Hiện tại đang bi bô tập nói, trong nhà cũng đã bắt đầu mời bảo mẫu làm hết mọi việc. Ba cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, còn Cam Lộ cũng bắt đầu đi làm lại.”
Giọng nói của Trì Minh Chi không hề có chút vui sướng của nguời làm cha, ngược lại còn mang theo một chút mệt mỏi.
Sau khi ăn cơm xong, Trì Linh Đồng nói
muốn cùng Trì Minh Chi đi dạo, sau đó mới trở về.
Bên ngoài nhà hàng Tô Hương chính là một con đường nhỏ, đi vài bước là tới một công viên, nơi này gần đại học thành phố, xe cộ rất ít, buổi tối rất thích hợp để tản bộ.
Trì Linh Đồng giống như hồi còn bé, để Trì Minh Chi nắm tay đi trên đường, thỉnh thoảng còn có một vài học sinh tôn kính hướng về phía ông chào hỏi. Ông kiêu ngạo kéo Trì Linh Đồng ra trước mặt: “Đây là con gái thầy, là kiến trúc sư ở Thanh Thai.”
Đi một hồi lâu, hai người ngồi trên một băng ghế dài, Trì Minh Chi buồn bã thở dài: “Thật hy vọng thờigian quay lại mười năm trước, lúc con còn học trung học....Nếu như tất cả không thay đổi, thật tốtbiết bao.”
Trì Lính Đồng đồng tình nhìn cha mình, thở dài theo ông, côbiết ông nhớ tới khoảng thời gian ấm áp một nhà bangười bọn họ. Tri Minh Chi không phải là loại đàn ông lăng nhăng, ông trọng tình cảm, xem nặng gia đình, thế nhưng xẩy chân một cái, ai có thể cứu vãn ông đây?
“Ba.” Cô cắn môi do dự một lát rồi dựa đầu vào vai ông: “Mẹ…. Muốn kết hôn.” Đây chính là mục đích để cô tới TânGiang. Sau khi Quan Ẩn Đạt rời đi không lâu, Đàm Trân cũng gọi điện cho cô nói Quan Ẩn Đạt đã cầu hôn bà, bà muốn hỏi ýcô. Cô liền đồng ýcả hai tay hai chân, còn hứa sẽ làm phù dâu cho mẹ.
Trì Minh Chi mất một lúc lâu sau cũng không lên tiếng, thân như một pho tượng.
“Người đàn ông kia lớn hơn mẹ hai tuổi, cao to, chững chạc, con người rất tốt,con đã gặp. Ba?” Cô đột nhiên cảm thấy ở cổ có một mảng lạnh, cô nghiêng đầu sang chỗ khác liền nhìn thấy hai vai Trì Minh Chi run rẩy, trên khuôn mặt dàn dụa nước mắt.
“Hu.. Hu....bà ấy là người phụ nữ tốt, bà ấy xứng với mộtngười đàn ông ưu tú, bà ấy nhất định sẽ hạnh phúc....” TrìMinh Chi đau xót, nức nở, cảm xúc vào giờ phút này chợt vỡ òa, “Ba làm chuyện có lỗi với bàấy, ba....Không hy vọng xavời bà ấy sẽ tha thứ cho ba, nhưng mà, Đồng Đồng...ba từngtưởng tượng nếu như không có Tả Tả cùng Hữu Hữu, ba....cũngkhông biết sẽ làm cách nào để mặt dày đi cầu xin mẹ con tha thứ để sau đó chúng ta vẫn là người một nhà. Nhưng ba biết, bà ấy nhất định sẽ tha thứ cho ba, bởi vì chúng ta đều cầncon....Chúng t đã từng hạnh phúc đến cỡ nào...Nhưng tất cả đều đã bị phá hủy. Mỗi ngày khi nhắm mắt ba đều mong đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy thì chưa từng xảyra cái gì...”
Trì Minh Chi bụm mặt khóc giống như đứa bé.
Trì Linh Đồng vỗ vỗ nhẹ bả vai của ông, trong lòng cô thoáng hiện lên suy nghĩ xấu xa, nếu như bộ dáng này của ba cô bị Cam Lộ nhìn thấy thì tốt biết bao. Tình yêu từ đáy lòng chậm rãi chảy thành suối, không phải nói chặt đứt là có thể cạn khô. Cô ta cố tình đem đứa bé ràng buộc Trì Minh Chi, kết quả chỉ chiếm được một cái xác không hồn.
Không chỉ là áy náy, Trì Minh Chi đối với Đàm Trân và cô tình cảm thật khó có thể tưởng tượng, cuộc đời này, Trì Minh Chi chỉ vĩnh viễn yêu một mình ĐàmTrân.
Trì Minh Chi hiện tại chịu trách nhiệm làm cha, làm người chồng, nhưng mà tại sao trong lòng ông luôn cảm thấy hối hận, cái gọi là hạnh phúc ở đâu?
Sau khi đưa cha mình trở về tới cửa nhà hàng Tô Hương, Trì Linh Đồng len lén đem chi phiếu nhét vào ví tiền của ông, bên trong là số tiền bán nhà bán xe, một số tiền lớn. Cô không phải làm bộ trở thành thiên sứ, mà chính là cô không muốn Trì Minh Chi khi mất đi hạnh phúc lại gặp phải cuộc sống khó khăn.
Đây cũng là điều duy nhất.
Cô có thể làm vì cha mình.
Cam Lộ có gọi vài cuộc điện thoại trả hỏi xem Trì Minh Chi đang ở đâu, giọng nói có vẻ khó chịu. Trì Linh Đồng không để cha mình đưa về khách sạn, mà giục ông sớm đi về nhà.
Nhìn Trì Minh Chi khom người lên xe taxi, hốc mắt cô bỗng ửng đỏ.
Mùa thu Tân Giang không giống như Thanh Thai, gió đêm nhẹ nhàng, ánh trăng nhàn nhạt, từ từ tản bộ, tâm tình cũng rất dễ chịu.
Một chiếc Volkswagen Beetle màu xám bạc chậm rãi chạy đến gần Trì Linh Đồng, khi đi tới bên cạnh cô thì chợt có tiếng người vang lên làm Trì Linh Đồng sợ hết hồn, cô nghiêng người nhìn thì ra là Dương Vân, tâm tình bình thản khẽ mỉm cười nhìn cô: “Tôi đợi cô đã lâu.”
Tóc gáy Trì Linh Đồng khẽ dựng lên.
“Cha cô tái hôn, tôi đoán cô sẽ không về nhà, cho nên mới đi tra khách sạn cô ở nhưng lại không thấy cô ở đấy. Tôi đoán chừng nhất định cô đi thăm ba, sau đó tôi lại điện thoại cho giáo sư đại học thì người đó nói tối nay ba cố đi ra ngoài ăncơm ở quán ăn Tô Hương cho nên tôi ở đây đợi. Bữa tối nàt hai người ăn thật lâu.” Dương Vân mở cửa xe xuống.
“Tôi có thể hỏi nghề nghiệp của cô là gì không?” Trì Linh Đồng sững sờ kinh hãi nhìn cô ta chằm chằm.
“Tôi làm ở cục hồ sơ bảo mật, lên xe đi, tôi đưa cô về khách sạn.” Dương Vân đẩy cửa xe ra.
“Cô đợi lâu như vậy là vì muốn làm lái xe cho tôi?”
“Không, tôi muốn nói chuyện với cô.” Một mùi thơm nồng đậm từ trên người Dương Vân ập tới, Trì Linh Đồng xoay mặt né tránh.
“Chúng ta là bạn cũ sao?” Trì Linh Đồng kinh ngạc hỏi.
“Chúng ta không phải là hàng xóm sao?” Biểu cảm kỳ lại nổi lên trên mặt Dương Vân: “Lúc nhỏ, cô luôn là người mà tôi ngưỡng mộ nhất, vừa học giỏi lại xinh xắn. Tôi thì học rất tệ, ha ha, ba tôi đưa tôi đi Canada du học nhưng cũng không có tiến bộ gì.”
Trì Linh Đồng không cách nào đem cô gái thanh lệ trước mắt cùng với cô bé năm đó khóc lóc nằm lăn lộn trên mặt đất xem là một: “Nếu như cô đi Nga chắc sẽ có thành tựu hơn.”
“Cái gì?”
“Cô có tố chất làm điệp viên. Đi theo tôi bao nhiêu lâu, nhưng tôi không hề phát hiện ra.”
“À, tôi không có số điện thoại của cô, đây là biện pháp duy nhất thôi.” Dương Vân lại làm tư thế mời cô lên xe, Trì Linh Đồng run run rẩy rẩy muốn lên xe. Ai, loại xe hiện đại này quả nhiên chỉ có hai chỗ ngồi, quả thật là vô cùng lãng phí.
Dương Vân nhìn về phía trước, tay cầm lái, môi hồng răng trắng, nét mặt như hoa đào.
Trì Linh Đồng an tĩnh chờ đợi lời nói của cô ta.
“Tôi biết quan hệ của cô cùng với Hi Vũ.” Dương Vân nói.
“Đợi chút, tôi cùng với Hi Vũ không có quan hệ gì………”
“Tôi biết, cô trước hãy để tôi nói hết đã. Tôi biết rõ cô đối với anh ấy không có gì, quá khứ của các người cũng chẳng thể nói rõ trong một câu. Cô là một vết thương trong lòng Hi Vũ, anh ấy gục ngã trong mối tình đầu còn chưa đứng lên được. Trong mắt anh ấy, cô là một bông hoa sen tuyết ở trên núi Thiên Sơn, không ai sánh được với vẻ đẹp của cô. Anh ấy thường ở trước mặt tôi nhắc về khoảng thời gian hai người còn học chung, có mấy lần ngủ mơ cũng kêu tên cô, giọng nói vô cùng đau thương.”
Trong mơ? Có phải bọn họ…Đã gạo nấu thành cơm? Trì Linh Đồng rất vô ý mà há to miệng.
Dương Vân thản nhiên cười: “Thật ra thì cô cũng chưa từng thật lòng nhìn nhận con người của Hi Vũ, anh ấy có năng lực, có kiến thức, còn là tự thân cố gắng. Ba tôi ở tỉnh cũng coi như có chức vụ không nhỏ, nhưng khi qua lại với tôi anh ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện muốn nhờ ba tôi giúp đỡ. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện anh ấy sẽ yêu tôi, các người là những người thông minh bẩm sinh, trong mắt tôi chính là ngọn núi cao không vượt qua được.”
“Ha ha, mỗi người đều có sức quyến rũ riêng.” Trì Linh Đồng đột nhiên lên tiếng, cô có cảm giác cô không hề quen biết với Hi Vũ này.
“Này, tôi so với cô thì có chút mùi vị phụ nữ hơn, tôi cũng tự cho bản thân tự tin hơn một chút.” Dương Vân ung dung thong thả nói.
Trì Linh Đồng chân thành gật đầu chịu thua.
“Tóc của cô có chút khô xơ, phải chăm sóc nhiều hơn, chóp mũi cũng có mụn đầu đen, rất lâu rồi cô chưa tẩy tế bào chết đúng không?” Dương Vân nói.
Trì Linh Đồng không được tự nhiên cười cười.
Đã gần tới khách sạn.
“Tôi cùng cô đi vào đại sảnh.” Dương Vân đỗ xe, vẫn nhiệt tình như cũ.
“Tôi có thể hỏi cô một chút, trừ ôn chuyện cũ, cô còn có gì muốn dặn dò tôi sao?”
Dương vân đỏ mặt, cúi đầu: “Chuyện trước kia của tôi, cô……..có thể đừng nói cho Hi Vũ biết hay không. Tôi sợ chúng ta cách biệt nhau nhiều quá.”
Trì Linh Đồng không ngừng gật gật đầu: “Tôi hứa.”
“Tôi tin cô. Chỉ là, cô làm việc ở Thanh Thai cho nên cơ hội gặp mặt với Hi Vũ cùng không nhiều.”
“Đúng vậy, ngày mai tôi sẽ đi.”
Trì Linh Đồng vẫy tay chào tạm biệt, lại phát hiện Dương Vân đứng im như trời trồng, nhìn chằm chằm vào đại sảnh khách sạn.
Cô nhìn theo ánh mắt Dương Vân thì nhìn thấy bóng dáng Hi Vũ.
Cô đột nhiên cảm thấy Hi Vũ cùng Dương Vân đúng là một cặp đôi trời sinh. Hi Vũ có thể tìm tới khách sạn này, tất nhiên là cố chấp giống y như đúc với Dương Vân.
“Vũ, anh đang ở đâu?” Dương Vân lấy điện thoại di động ra, thân mật hỏi.
Hi Vũ đứng quay lưng ra ngoài, cầm điện thoại đưa bên tai.
“Anh vẫn còn đang xã giao? Ừ, vậy buổi tối em ngủ trước, yêu anh.”
Trì Linh Đồng nghe thấy câu này thì đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Tôi nói anh ấy rất tốt, cô tin đi. Cô xem, anh ấy bảo vệ tôi kỹ đến mức không muốn tôi chịu chút đau lòng nào. Anh ấy chờ cô, nhất định là muốn nói chuyện rõ ràng với cô.” Dương Vân cất điện thoại, trong mắt tràn đầy lệ.
Trì Linh Đồng im lặng, logic trong mắt người tình là Tây Thi có lẽ là cái này.
“Khục khục, tôi cảm thấy buổi tối ở đây không tệ, cô có thể đưa tôi đi dạo không?” Chỉ sợ tối nay không thể trở về khách sạn.
“Được, cô muốn đi đâu?”
“Đưa tôi đến công trường Khế Viên bên bờ sông đi.”
“Cái gì? Cô cũng biết Khế Viên. Cái nhà đâu tư ở đó không biết có phải thiếu đầu óc hay không, khu vực tốt như thế mà lại không bán đi, chỉ cho thuê, mà người thuê còn phải qua chọn lựa nữa chứ?”
Trì Linh Đồng cười ha ha: “Hình như là có chút không bình thường.”