Thông Thiên Đại Thánh

Chương 515: Chương 515: Áp Long Giang, dã tâm nảy mầm. (1)






- Đây mới là lực lượng của cường giả a!

Nhìn thấy thân hình của Tiểu Báo Tử biến mất, làm cho ánh mắt của đám người đứng đợi trên bờ sông nhìn mà hâm mộ, cường giả Thất phẩm biết bay, đây là một thưởng thức, nhưng trong đời bọn họ chưa từng gặp được cường giả Thất phẩm bay qua, hiện tại tận mắt nhìn thấy, trong nội tâm xin ra một ít cảm xúc.

Về phần chuyện cường giả Thất phẩm phải ngưng luyện ra cương khí là điều kiện tiên quyết, bọn họ hoàn toàn quên đi.

Tiểu Báo Tử cưỡi gió bay trên không, thần sắc không được tốt lắm, một con sông lớn như vậy chảy qua thảo nguyên, mà đất phong của hắn lại nằm ở nơi đối diện, đối với tương lai thập phần bất lợi.

Với tư cách là người có ý thức của kiếp trước, hắn cũng biết rõ mình vĩnh viễn không thể trở về được, cho nên sau đó Tiểu Báo Tử liền bắt đầu cố gắng nuôi dưỡng lòng trung thành với cái thế giới này.

Nhưng mà, chuyện này không dễ dàng.

Hiện tại có một cơ hội cực tốt, hắn có được đất phong của mình, trên thế giới này văn bản pháp luật rất rõ ràng, là đất phong hoàn toàn thuộc về mình, đã cho hắn một cơ hội, một cơ hội có thể bài dưỡng lòng trung thành đã đánh mất vài chục năm.

Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, đây là cơ hội!

Cho nên, thời điểm hắn đi ra khỏi Vân Châu là ngồi xe ngựa, đúng là hắn đã ưa thích cái không gian tư nhân độc lập thuộc về chính mình, thứ hai, hắn muốn nhân cơ hội này quen thuộc lộ tuyến và hoàn cảnh đi tới đất phong của mình, chuẩn bị cho tương lai.

Nhưng hắn không ngờ, lần này đi tới hai tháng, lại gặp được một con sông còn lớn hơn cả con sông Trường Giang ở kiếp trước của hắn, hoàn toàn ngăn cách đất phong của hắn với Trung Nguyên, chuyện này làm cho tâm tình của hắn không tốt lắm.

Cho nên hắn mới nghĩ ra cách.

Về phần tìm cầu, đây chính là chuyện cười, với kỹ thuật kiến trúc của thế giới hiện tại, không thể làm ra một cây cầu có thể bắt ngang con sông rộng lớn này.

- Mẹ kiếp, đúng là con sông này còn dài hơn cả Trường Gian a, nước chảy rất xiết, nhưng lại không nằm trong lãnh địa của ta, thời điểm vận chuyển trong tương lại, qua sông là một vấn đề lớn, ồ, ở chỗ kia có người.

Tiểu Báo Tử đứng trên không trung nhìn con sông rộng lớn trên thảo nguyên, nhìn thấy một đội ngũ từ xa xa đi về phía trước, mục tiêu, hình như cũng là con sông lớn này.

Thân thể Tiểu Báo Tử khẽ động, liền nhắm chỗ đó bay đi.

Đội nhân mã này còn nhiều hơn đội ngũ của Tiểu Báo Tử, hơn trăm người, từ những lời nói chuyện của bọn họ, Tiểu Báo Tử cũng tinh tường, cũng giống như hắn, vỗ lâm thế gia này đã lập công trong cuộc chiến với Bắc Nguyên, họ Triệu, chỉ là một tiểu thế gia, còn kém xa Ô gia, cũng may mắn như bằng hữu ở Trữ Châu của Từ Ung sư phụ của hắn, có thể xưng vương xưng bá ở một ít tiểu thành, nhưng trong thời điểm diễn ra cuộc chiến diệt Bắc Nguyên, vận khí cức chó, đoạt được trấn tộc chi bảo của một bộ tộc, hiến cho triều đình, do đó được phong làm huyện nam, được phong một lãnh thổ gần hai trăm dặm ở Bắc Nguyên.

Đúng, là phong địa gần hai trăm dặm, mà đám người này, chính là người của Triệu gia phái tới tiếp nhận phong địa, nhưng tên gia chủ Triệu gia kia không tự mình tới đây, mà phái một đám nô bộc và họ hàng xa, phái tới trông coi phong địa, dù nhân số nhiều, nhưng gia hỏa có thực lực cao nhất chỉ là Tam phẩm mà thôi, không có ai bước vào đoán cốt giới.

Cũng giống như Tiểu Báo Tử, sau khi người Triệu gia đi tới bên cạnh con sông lớn này, đều dừng bước lại, bọn họ có chừng trăm người, cho nên mang theo nhiều đồ vật hơn so với đội ngũ của Tiểu Báo Tử, nhìn thấy con sông lớn như vậy, cũng chỉ có thể than thở nhìn sông.

- Mẹ kiếp, ngươi là cái đồ đáng chết, dẫn đường cái quỷ gì, tại sao ở đây có một con sông?

Bỗng nhiên lúc này, một người đi ở phía trước nắm cổ áo một người, hung ác nâng thân thể của hắn lên.

- Nói, tại sao ở nơi này lại có một con sông lớn như vậy!

- Khục, khục, khục, khục, tại đây, tại đây...

Bị nắm cổ áo, bị người ta ghì chặt cổ áo, cho nên sắc mặt biến thành màu tím.

- Triệu Khắc, ngươi hỏi như vậy cũng không ra tin tức gì đâu, ngược lại sẽ bóp chết hắn đấy!

- Hừ!

Tên hán tử Triệu Khắc hừ lạnh một tiếng, ném mạnh người nọ xuống đất, chỉ vào mũi của hắn nói ra.

- Ngươi tốt nhất nói rõ ràng cho ta, bằng không thì, ta sẽ ném ngươi xuống sông cho cá ăn.

- Ta, khục, ta đã từng nói với ngươi rồi, khục, khục, ta là người bộ lạc Mạc Tang, chỉ đi qua tiểu thạch hà, những nơi khác chưa từng đi qua.

Người bị hắn ném xuống đất nói ra với ngữ khí đứt quãng.

- Chúng ta còn giữa ngươi lại làm gì? Lãng phí lương thực à!

Triệu Khắc trừng mắt, tiến lên muốn đánh.

- Ta biết rõ đây là nơi nào, ta biết rõ.

Người nọ nói ra.

- Hỗn đản, ngươi còn dám lừa ta!

Nói còn chưa dứt lời, Triệu Khắc đã quát lên.

- Ta chưa từng đi qua nơi này, nhưng ta biết rõ đây là nơi nào, ta không có lừa ngươi a!

Người nọ vừa thấy Triệu Khắc tiến đến, vội vàng ôm đầu, co lại trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên.

Từ khẩu âm của hắn, Tiểu Báo Tử nghe ra được, người này chính là một người Bắc Nguyên.

- Tên Chu sẹo đúng là ngu ngốc a, cả bọn thuộc hạ nữa, đi thảo nguyên mà không tìm người Bắc Nguyên dẫn đường, đúng là ngu ngốc mà.

Nói đến chuyện này, Tiểu Báo Tử có xúc động muốn thổ huyết, hắn vốn muốn tìm một người Bắc Nguyên dẫn đường, phải biết rằng, Bắc Nguyên bị diệt, tuy quân đội Đại Tấn tiến hành diệt sạch các bộ tộc trên thảo nguyên, nhưng cũng không thể diệt sạch huyết mạch của Bắc Nguyên được, trên thực tế, rất nhiều người Bắc Nguyên bị bắt tới Đại Tấn, biến thành đầy tớ, dù là người bình thường hay quý tộc thảo nguyên, cũng bị buôn bán giống như gia súc, mậu dịch buôn bán nô lệ vốn đã suy tàn trở nên hưng thịnh, mà Đại Tấn vốn đả kích loại chuyện này cũng bảo trì trầm mặc, nhưng có một chuyện mà thương nhân buôn nô lệ truyền miệng với nhau, đó chính là, ngươi muốn bán thì bán người Bắc Nguyên, nếu dám bán một người Trung Nguyên, chẳng những sinh ý của ngươi không thành công, mà còn lãnh đủ, ngươi sẽ táng gia bại sản, cho nên, dù lá gan của đám buôn nô lệ có lớn hơn nữa, cũng không dám bắt người Trung Nguyên đem bán.

Nhưng Tiểu Báo Tử nhìn ra, đây là chuyện sớm muộn.

Chỉ cần một thứ có lợi, tất sẽ có một tệ, Tiểu Báo Tử cũng không thèm để ý, lợi cũng tốt, tệ cũng thế, có quan hệ với hắn sao? Hắn chỉ đi Bắc Nguyên làm thổ hoàng đế.

Đồng thời, trước kia đi, hắn đã bảo Chu sẹo đi tìm người quen thuộc Bắc Nguyên dẫn đường, lúc ấy ở Vân Châu có mở màn thị trường nô lệ, phần lớn là nô lệ Bắc Nguyên, muốn tìm một người quen đường cũng không khó, nhưng do lúc ấy giao cho Chu sẹo quá nhiều việc, mà tên vương bát đản này cũng là chúa hay quên, kết quả đến thời điểm rời đi, mới đi tìm, lúc này thị trường nô lệ đã đóng cửa từ sớm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.