Thông Thiên Đại Thánh

Chương 516: Chương 516: Áp Long Giang, dã tâm nảy mầm. (2)




Cho dù thời điểm Vân Châu chiến tranh, có bắt đại lượng nô lệ Bắc Nguyên, nhưng vì Vân Châu quá gần với Bắc Nguyên, dân chúng song phương có chút thù hận với nhau, tại Vân Châu, nô lệ Bắc Nguyên không đáng giá, hơn nữa sau khi bán ra ngoài, kết cục thường thường là bị người mua đánh chết ngay lập tức, mà dù là quân đội, hay là đối với thương nhân buôn nô lệ mà nói, không phải là nơi buôn bán tốt, hơn nữa, triều đình Đại Tấn cũng không muốn có nô lệ Bắc Nguyên sống ở Vân Châu, nơi gần Bắc Nguyên như thế, bởi vậy, mậu dịch bán nô lệ ở Vân Châu như phù dung sớm nở tối tàn, thời điểm đoàn người Tiểu Báo Tử đi tìm mua, thì thị trường buôn nộ lệ ở Vân Châu đã đóng cửa chuyển đi.

Đây cũng không phải là không có nô lệ Bắc Nguyên ở Vân Châu, mà những nô lệ còn lại ở Vân Châu, phần lớn là những bộ tộc ở phía nam, hoàn toàn không hiểu về phương bắc, mà đại bàn của Tiểu Báo Tử, lại nằm ở phía tây bắc xa xôi, những người ở các bộ tộc phía năm không có đi qua, thậm chí không có khái niệm, cho nên, cũng không cần bọn họ làm gì.

Nhưng khá tốt, bọn họ còn có địa đồ, mà Giang Hiểu cũng xung phong nhận việc này, mà đường đi trên thảo nguyên không có hiểm địa, một đường bước đi là được. Cho nên mới trực tiếp ra đi, đi được hai tháng, một đường coi như là bình tĩnh, Bắc Nguyên bị diệt, thảo nguyên trống trải, cũng không có người nào sinh sống, ngẫu nhiên cũng gặp được một ít người, đều là người lập công trong chiến đấu với Bắc Nguyên, có được công huân, có được đất phong ở Bắc Nguyên, nhưng Bắc Nguyên quá lớn, người được phong cũng nhiều, cũng không phải cùng đường, cho nên trên đường gặp nhau, thì đường ai nấy đi, trong năm sáu ngày nay, từ từ xâm nhập phương bắc, những người gặp được càng ngày càng thưa thớt, trừ đàn sói ra, đúng là không gặp được người nào, trên đường đi cũng thông suốt, cho tới hôm nay, bị con sông lớn này ngăn cản đường đi.

- Tuy người này chưa từng đi qua đây, nhưng cũng nghe nói qua, có trời mới biết sau khi qua sông, còn gặp phải địa phương gì, mang theo hắn, còn tốt hơn thầy bói xem voi.

Nghĩ tới đây, ống tay áo Tiểu Báo Tử cuốn lên, một đạo cương khí đỏ thẫm xuất hiện, tiến vào trong dòng nước.

Thiên Cầm Cửu Biến, Thần Hạc Biến, Hạc Hải Vô Nhai!

Người Bắc Nguyên kia cũng không biết võ công, cho dù biết võ công, sau khi biến thành đầy tớ, một thân võ công cũng bị phế, hiện tại chỉ là một người bình thường, bị Tiểu Báo Tử cuốn lên rất dễ dàng.

Trong mắt của người khác, chỉ cảm thấy đột nhiên xuất hiện một cổ quái phong, một đạo khí lưu đỏ thẫm này giống như tấm lụa trống rỗng xuất hiện, cuốn người này lên trời, trong thời gian ngắn liền không thấy bóng dáng, không khỏi kinh hãi, một hồi bối rối không đáng nhắc tới.

Lại nói Tiểu Báo Tử đem người này nhiếp lên, cũng không nói gì, trực tiếp đưa hắn đến đội xe của mình, sau đó buông ra.

Tên Bắc Nguyên này nhìn thấy trận thế như vậy, vừa rồi bay trên bầu trời, cho rằng mình gặp quỷ, còn không bằng lúc Tiểu Báo Tử bị Huyết Vô Nhai bắt đi, ngay cả nước tiểu cũng xì ra, cho đến khi rơi xuống đất, nhìn thấy một đội nhân mã, lúc này mới bình tĩnh trở lại, nhưng mùi khai của nước tiểu không thể lấn át được.

- Đại nhân, đây là...

Chu sẹo hỏi.

- Một người Bắc Nguyên, nói là biết cách qua con sông này, cho nên ta mang hắn đến.

Tiểu Báo Tử hung hăng liếc nhìn hắn.

Chu sẹo tự biết đuối lý, bị Tiểu Báo Tử liếc nhìn, co đầu rụt cổ lại, ấp úng không dám trả lời.

- Vừa rồi ngươi mới nói dù chưa tới nơi này, nhưng biết rõ tên của con sông này đúng không, nói đi, ở đây là nơi nào?

- Nơi này, chính là Áp Long Giang!

Tên Bắc Nguyên này rụt rè sợ hãi, tuy hắn không biết võ công, nhưng cũng là một tiểu quỷ tộc, cho nên cũng có hiểu biết đôi chút về võ công, tự nhiên biết rõ, người võ lâm có thể bay, đều là gia hỏa không thể đụng vào, đám người này có thủ đoạn thông thiên, mình ở trước mặt người như vậy, không nên tồn tại bất cứ dối trá nào.

- Áp Long Giang? Cái tên đúng là không tệ a, làm cách nào để sang sông?

- Sang... Sang sông? Dùng... Dùng thuyền a!

- Nói nhảm, đương nhiên ta biết là phải dùng thuyền, nhưng trên con sông này làm gì có thuyền?

Tiểu Báo Tử chửi nhỏ một tiếng, làm cho hắn giật mình.

- Tốt rồi, không phải sợ, ta không có ác ý với ngươi, ta cũng giống như đám người kia, chỉ muốn ngươi dẫn đường a!

Tiểu Báo Tử nói ra.

- Vừa rồi ngươi nói, sang sông phải dùng thuyền, như vậy, ngươi biết ở đây có thuyền không?

- Tại Tà Thạch Than!

Người nọ vội hỏi.

- Ta là người bộ lạc Mạc Tang, thuộc về bộ tộc Hắc Lang, nơi xa nhất của bộ tộc chúng ta chính là tiểu thạch hà, còn cách Áp Long Giang này bốn trăm dặm, đi qua tiểu thạch hà, chính là địa bàn của bộ tộc Hoành Sơn, mà Áp Long Giang nằm ở địa bàn cảu bộ tộc Hoành Sơn, mà ở nơi đó có một cái ghềnh, chính là Tà Thạch Than.

- Đại nhân, Tà Thạch Than ở chỗ này!

Thời điểm người này nới đến ba chữ "Tà Thạch Than". Giang Hiểu đã tìm trên địa đồ, hơn nữa nhanh chóng tìm ra.

- Cách nơi này rất xa a!

Tiểu Báo Tử liếc nhìn địa đồ, lông mày nhíu lại.

- Chí ít cũng hơn trăm dặm!

Giang Hiểu cũng nói với vẻ bất đắc dĩ.

- Lại nói, dù sao người của chúng ta không nhiều lắm, các ngươi đều đi vào trong xe ngựa đi, ta sẽ đưa các ngươi sang sông, tránh khỏi phiền toái.

Tiểu Báo Tử nói ra.

Lúc này đây, chủ yếu là tính chất dò đường, cho nên người đi không nhiều lắm, chỉ có hắn và một đám thủ hạ, kỳ thật chỉ có mấy người Giang Hiểu, Vương Thành, Chu sẹo và mấy tên lão binh thủy quân Giang Thành, cũng chỉ hơn mười người, cộng thêm những thứ mang theo, tối đa cũng không nhiều hơn một ngàn cân, chỉ nửa xe mà thôi.

Dùng năng lực của Tiểu Báo Tử, chỉ có bao nhiêu người thế này, mang của người lẫn ngựa và vật tư, toàn bộ cõng qua sông cũng không có gì.

- Đại nhân, như vậy sao được, ngài là người cao quý a.

- Câm miệng lại, sang sông sớm một chút mới tới nơi sớm!

Tiểu Báo Tử không kiên nhẫn nói ra, ống tay áo cuốn một cái, hình thành một đạo khí lưu, giống như vừa rồi, cuốn lấy ba con ngựa, bay lên không trung, bay sang bờ bên kia của Áp Long Giang, mọi người hai mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

- Móa, Chu sẹo, lần này chúng ta bị ngươi hại thảm rồi!

Giang Hiểu chửi nhỏ một tiếng, tiến vào trong xe ngựa, Vương Thành cũng hung hăng liếc nhìn Chu sẹo, chui vào bên trong, Chu sẹo bị hai người này làm toàn thân phát lạnh, cũng không dám nhiều lời, cũng không dám đi vào, mà ra ý bảo đám lão binh tiến vào trong xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.