Lúc này Ngọc Côn Phật đã hoàn toàn rơi vào tử môn ở giữa Lưỡng Nghi Vi Trần Trận.
Thiên Long Đạo, nói đến cũng bất quá là ở phàm trần xưng vương xưng bá mà thôi. Vương Xà và Chu Báo đều là cửu phẩm cường giả, trong mắt những người đứng hàng Tiên Tạ như bọn họ tự nhiên là con kiến hôi, căn bản không đáng động tới.
Do đó, mới đầu khi bọn hắn nghe nói Tống Tử Phật thua bởi trong tay Chu Báo, còn chưa tin. Thế nhưng đợi được một tháng, phát hiện Tống Tử Phật cũng không có trở lại, Đại Luân Tự liền có chút cấp bách. Giống như lời Thanh Linh nói, lúc bình thường, Tống Tử Phật coi như là thất tung vài chục năm, Đại Luân Tự cũng không nhất định hỏi tới. Thế nhưng hiện tại đang lúc thời buổi rối loạn, còn Tống Tử không chỉ là một trong chiến lực tối trọng yếu của Đại Luân Tự, còn là một chủ trì của Đại Luân Tự hộ tự Mạn Đà La pháp trận. Tên này một khi thiếu mất, cả Mạn Đà La pháp trận liền không thể vận chuyển thông minh, uy lực giảm xuống thật lớn, còn Tống Tử Phật mặc dù có chút hoang dâm, thế nhưng vô luận như thế nào không phải một kẻ không hiểu đại thế.Do đó, Đại Luân Tự mới mơ hồ cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Hiện tại Tống Tử Phật rời khỏi Đại Luân Tự, do đó, mới có thể để Ngọc Côn Phật suất lĩnh ngũ đại cửu phẩm đệ tử đi ra ngoài tìm, mà mục tiêu đầu tiên tự nhiên là Võ Dương Lĩnh.
Ai cũng thật không ngờ, vừa đến Võ Dương Lĩnh, liền rơi vào trong đại trận thần diệu như vậy, Ngọc Côn Phật cùng năm tên cửu phẩm cường giả liên thủ vậy mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng không được. Ngọc Côn Phật mới chân chính tin tưởng, Tống Tử Phật thật thua bởi Võ Dương Lĩnh.
Phá trận không được, Ngọc Côn Phật chỉ đành buông giá xuống cùng Vương Xà đàm phán, nghĩ không ra Vương Xà mềm cứng đều không được, dĩ nhiên một mực chắc chắn Chu Báo đang bế quan, còn lại đều không biết. Có chuyện gì chỉ có thể chờ Chu Báo xuất quan lại nói, để hắn phiền toái không ngớt.
Bất quá nhưng cũng không thể tránh được, chỉ đành vừa chống đỡ trận pháp, vừa hao tổn miệng lưỡi, tìm hiểu động tĩnh, muốn thuyết phục Vương Xà, mà hiện tại, Chu Báo xuất quan.
- Ngươi chính là Vân Châu Chu Báo? Quả nhiên giống như trong truyền thuyết a. Tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn a!
Thấy rõ khuôn mặt cùng khí thế của Chu Báo, Ngọc Côn Phật hai mắt lóe sáng, cũng nhịn không được khẽ thở dài. Chu Báo này như lời của Hoan Hỉ Phật. Tuổi còn trẻ quá mức a, thực lực cũng mạnh hơn.
Lấy bản thân Chân Tiên cảnh, tu vi nhảy ra ngoài tam giới, dĩ nhiên cũng vô pháp hoàn toàn nhìn thấu nội khí của hắn. Chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra tu vi của hắn tại cửu phẩm đỉnh phong. Thế nhưng từng tầng khí tức thần diệu xung quanh thân thể hắn khiến hắn căn bản là thấy không rõ lắm.
- Không dám nhận, đại sư quá khen rồi!
Chu Báo liền ôm quyền, liếc mắt nhìn Ngọc Côn Phật. Sau đó, lại nhìn năm tên hòa thượng tu vi cửu phẩm phía sau hắn, mỉm cười:
- Đại Luân Tự mười ba vị Hoạt Phật quả nhiên danh bất hư truyền a. Dĩ nhiên có thể trong đại trận bảo vệ năm tên đệ tử. Đại sư so với Tống Tử Phật kia mạnh hơn nhiều,
- A Di Đà Phật!
Ngọc Côn Phật hai tay hợp thành chữ thập, nói một tiếng Phật hiệu:
- Nói như thế, thí chủ thật đã gặp tên sư đệ không ra gì kia của ta?
- Đương nhiên, hắn tới tìm ta phiền phức, ta tự nhiên sẽ không để hắn có ngày lành!
Chu Báo lạnh lùng cười, một cổ sát ý khốc liệt phóng nhanh ra, dĩ nhiên cùng sát khí trong tử môn dung hợp với nhau, trùng kích. Ngọc Côn Phật thần sắc biến đổi. Kim Luân sau đầu cũng là một trận run rẩy.
Hít sâu một hơi, ổn định Kim Luân sau đầu, Ngọc Côn Phật ngẩng đầu lên, nhìn Chu Báo:
Nghĩ đến, vừa rồi bần tăng và Vương Tọa nói chuyện, thí chủ cũng đã nghe được. Hành vi của sư đệ ta lần này thực không đúng, trái với thiên điều, Đại Luân Tự ta tự sẽ cho các hạ một kết quả. Bất quá hắn dù sao cũng là Hoạt Phật của Đại Luân Tự ta, cũng không thể để hắn chết ở bên ngoài!
- Không thể để hắn chết ở bên ngoài?
Chu Báo ánh mắt lạnh lùng:
- Không sai, thật là không thể để hắn chết ở bên ngoài, Ngọc Côn Phật, ngươi vừa nói sẽ cho ta một kết quả. Không biết là kết quả gì đây?
- Chỉ cần các hạ đem chỗ sư đệ ta hạ lạc nói ra, Đại Luân Tự sẽ để các hạ thỏa mãn!
- Được!
Chu Báo mỉm cười, đưa tay một trảo, lôi kéo, dĩ nhiên từ trong hư không đem thân thể Tống Tử Phật kéo ra. Lúc này Tống Tử Phật, hoặc giả Thanh Linh, hai mắt nhắm nghiền, thịt béo toàn thân đang run rẩy, nét mặt lộ vẻ sợ hãi cực độ, phảng phất như gặp phải sự tình gì đáng sợ.
- Sư đệ!
Ngọc Côn Phật chính là đắc đạo cao tăng, tu vi Chân Tiên, tự nhiên sẽ không nhìn lầm. Chu Báo trong hư không kéo ra chính là sư đệ hắn, chân thân Tống Tử Phật.
- Tên hòa thượng béo này mấy tháng trước đến Võ Dương Lĩnh quấy rối, khiến Võ Dương Lĩnh không được an bình. May mà ta có trận pháp bảo vệ, đưa hắn rơi vào trong ảo cảnh, mãi cho đến bây giờ đại sư tới, ta giữ hắn lại cũng vô dụng. Trả hắn cho các ngươi cũng không phải là không thể được. Thế nhưng Võ Dương Lĩnh của ta lần này đã bị tổn thất, ta tự nhiên muốn cùng Đại Luân Tự phân trần một phen!
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai!
Ngọc Côn Phật nghĩ không ra Chu Báo thẳng thắn như vậy, trực tiếp đem Tống Tử Phật đưa ra, thấy sư đệ của mình một bộ sợ hãi, dù là Ngọc Côn Phật tu vi cao thâm, cũng nhịn không được nóng vội. Càng không nói tới đồ đệ của Tống Tử Phật, Hoan Hỉ Hòa Thượng. Hắn hận không tìm một cái lỗ để chui vào.
- Các hạ khoan dung đại lượng, phần nhân tình này, Đại Luân Tự ta ghi nhớ, tương lai tất báo!
Ngọc Côn Phật hai tay hợp thành chữ thập, ánh mắt nhìn Chu Báo, Chu Báo trong tay dẫn theo Tống Tử Phật, phảng phất như muốn dùng ánh mắt của mình đem Tống Tử Phật hấp qua.
- Đừng nói những lời vô ích ấy nữa. Cũng đừng chơi chữ với ta. Nhân tình của Đại Luân Tự các ngươi ta còn không cần. Tống Tử Phật này vô luận như thế nào cũng là một Tán Tiên đỉnh phong cường giả. Cũng là chiến lực cực mạnh của Đại Luân Tự các ngươi, ta yêu cầu không cao, ba kiện Thuần Dương pháp khí, thế nào?
- Ba kiện Thuần Dương pháp khí?
Ngọc Côn Phật mạnh mẽ giật mình. Nét mặt già nua cũng là một trận run run. Thuần Dương pháp khí a!
Đại Luân Tự tuy rằng là đại phái mấy vạn năm, nội tình thâm hậu. Thế nhưng Thuần Dương pháp khí này thật đúng là không nhiều lắm. Trong tự mười ba vị Hoạt Phật, trên tay cũng không phải đều có Thuần Dương pháp khí, trong tự có vài món Thuần Dương pháp khí dùng để áp khí vận.