- Không biết, không biết các hạ có, có gì phân phó? !
- Lần này ta đến Việt Châu, là vì truy tung một người, không hề có liên quan với Việt Châu Nguyễn gia các ngươi, không thể tưởng được tiến vào Kim Biên quận thành, liền phát hiện trong thành này khắp nơi tràn ngập độc trùng độc khí cổ quái, trên người lại vừa vặn mang theo Bích Linh Vạn Độc Châu, cho nên mới xảy ra chuyện thế này!
Tiểu Báo Tử vốn muốn nói "Tích Độc Châu", nhưng trong đầu vừa nghĩ lại, nghĩ tới lời nói của lão giả, tạm thời đổi Tích Độc Châu thành Bích Linh Vạn Độc Châu.
- Ta biết, ta biết!
Lời của Tiểu Báo Tử khiến Nguyễn Tu Văn yên tâm rất nhiều, dũng khí cũng quay lại, vừa rồi hắn là bị sợ hãi, hiện giờ đầu óc cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Trong khẩu khí của Tiểu Báo Tử, hắn cũng đã hiểu, người này tu vị cực cao, bất quá đối với Nguyễn gia bọn hắn lại có chỗ cố kỵ, cũng không muốn kết xuống oán thù không hóa giải được, cho nên mới dùng ngữ khí hòa hoãn như vậy để nói chuyện với mình, đương nhiên, mặc dù ngữ khí của đối phương hòa hoãn, cũng không có nghĩa là mình được an toàn. Đối phương có thể có chỗ cố kỵ đối với thế lực của Nguyễn gia, nhưng hiển nhiên cũng không phải là người sợ phiền phức, nếu quả thật sợ phiền phức thì cũng đã không giết chết Cao Ngọc Lâu rồi, hiện giờ hắn đã cho rằng, quái nhân hắc y trước mặt này chính là cao thủ thần bí Hiểu sau khi làm một trận ở Tần Lăng quận thành liền giảm âm thanh biệt tích.
Cho nên, hắn cẩn thận từng li từng tí nói
- Đương nhiên. Đương nhiên, đây là hiểu lầm, một cái hiểu lầm!
- Là hiểu lầm, bất quá trong hiểu lầm kia, ta còn có mấy vấn đề nhỏ, hi vọng ngươi có thể trả lời thành thật, trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ thả ngươi, nếu như ngươi muốn mánh khóe thì...!
- Không có, ta sẽ không làm trò gì đâu, tuyệt đối sẽ không, xin ngài hỏi đi!
Nguyễn Tu Văn vội la lên, bộ dáng vô cùng thành khẩn.
- Tốt, ta hỏi ngươi, độc thành trong thành này là chuyện gì? Là vẫn một mực tồn tại, hay là mới xuất hiện gần đây? !
- Cái này, đây là chúng ta nuôi thả.
Nguyễn Tu Văn không dám giấu diếm thành thành thật thật nói
- Đúng, đúng là do sư phụ bảo chúng ta nuôi thả!
- Nuôi thả?
Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu nói.
- Các ngươi nuôi thả nhiều độc trùng như vậy trong Kim Biên quận thành?
- Cũng không hoàn toàn như vây, là thánh trùng của Nam Man Bách Độc môn!
Nguyễn Tu Văn một năm một mười nói.
Bản thể Vô Hình Chung so với tro bụi còn nhỏ hơn, độc tính cũng không lớn, cho nên, được nuôi ở Kim Biên thành cũng không gây chết người, chỉ cần mười ngày là Vô Hình Chung liền có thể hấp thủ đủ máu huyết rồi!
- Hấp đủ máu huyết?
Ánh mắt Tiểu Báo Tử phát lạnh, ngươi nói là Vô Hình Chung hấp máu huyết người? !
- Việc này cũng không đả thương đến người khác đâu!
Cảm giác được hàn khí phát ra từ trên người Tiểu Báo Tử
- Vô Hình Chung ở trong giai đoạn này sẽ không đả thương người thường, độc khí cũng chỉ liễm mà không phát, chỉ khi nào hấp thu đủ máu huyết người, lại tranh đấu lẫn nhau, tập trung vô số Vô Hình Chung vào một thân, mới có thể thành tựu Vô Hình Chung Vương chính thức.
- Nói cách khác, người dùng toàn bộ người ở Kim Biên quận thành để làm chất dinh dưỡng nuôi chung đúng không? ? !
- Vâng!
Nguyễn Tu Văn trì hoãn một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, ngay sau đó lại nói.
- Chung độc của Vô Hình Chung ngày từ đầu đối với người vô hại, không, là có lợi đấy, bọn hắn sẽ hấp thu dơ bẩn chi khí trong nhân thể máu huyết, dung nhập vào trong độc tố của bản thân, chỉ có hấp thủ đủ nhân thể máu huyết, độc tố của chúng mới có thể chùyển hóa!
- Sau đó lại chém giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ lưu lại một con, là được Vô Hình Chung Vương, đúng không!
- Đúng vậy!
- Các ngươi làm như vậy, không sợ người khác phát hiện sao?
- Sẽ không phát hiện đâu, những Vô Hình Chung này mặc dù nhiều nhưng chúng không khác gì tro bụi cả. Ngươi có tu vị nội khí dưới thất phẩm căn bản không thấy được, về phần cường giả trên thất phẩm, trong khoảng thời gian này sẽ không đến Kim Biên quận thành đâu. Coi như là đến, cũng sẽ không quá nhiều, Vô Hình Chung chỉ cần thời gian mười ngày liền có thể hấp thủ đủ máu huyết rồi, cho nên, chúng ta cũng không lo lắng!
- Dưới thất phẩm liền không cảm giác được sao !
Tiểu Báo Tử trong nội tâm khẽ động, tu vị của mình cũng không đến thất phẩm, nhưng còn chưa vào thành đã cảm thấy được, chẳng lẽ là do con mắt cổ quái của mình sao?
Vứt suy nghĩ này đến sau đầu, Tiểu Báo Tử lại hỏi
- Vô Hình Chung Vương này rất lợi hại phải không?
- Vô Hình Chung là thánh trùng của Nam Man Bách Độc môn, tập hợp vô số độc tố của Vô Hình Chung, độc tính cao đến kinh người, cao thủ dưới thất phẩm hơi dính một chút liền chết ngay lập tức. Cường giả trên thất phẩm thậm chí bát phẩm, sau khi dính vào cũng chỉ có một con đường chết không thuốc nào chữa được!
- Lợi hại vậy sao?
Tiểu Báo Tử có chút không tin, dưới thất phẩm không tính làm gì, nhưng cường giả trên thất phẩm cường độ thân thể nói đã đến một tình trạng khủng bố, không chỉ là thể hiện về mặt lực lượng, còn thể hiện ở những phương diện khác, kháng độc là một trong số đó, mà tu vị một khi đến bát phẩm, thậm chí còn có thể ăn độc dược như ăn cơm mà không có việc gì, Vô Hình Chung Vương này lại có thể hạ độc chết cường giả bát phẩm, cái này không khỏi có chút khoa trương a?
- Nếu quả thật như như lời ngươi nói, độc này có thể hạ độc chết cường giả bát phẩm, Nam Man Bách Độc môn này chẳng phải đã sớm vang danh khắp giang hồ sao, vì sao ta lại chưa từng nghe nói qua? !
- Bởi vì Vô Hình Chung Vương tuy rằng kịch độc vô cùng, nhưng bắt đầu bồi dưỡng cũng thập phần khó khăn, sau khi Vô Hình Chung Vương xuất hiện, cần phải qua năm mươi năm mới có thể sinh ra một lần trứng, mà những trứng này muốn ấp ra Vô Hình Chung, ít nhất cũng cần mười năm, hơn nữa, trong lúc Vô Hình Chung Vương còn sống, trong vòng ngàn dặm không cho phép tồn tại bất kì dị loại nào, cho nên, một khi Vô Hình Chung Vương sinh ra đời, như vậy, ít nhất trong vòng sáu mươi năm, sẽ không tồn tại con khác. trứng của Vô Hình Chung trùng cho dù ấp ra, cũng không nhất định có thể sống được, cho dù sống được, cũng không phải mỗi Vô Hình Chung Vương đều có sản xuất ra đủ số lượng trứng, mà nếu như số lượng không đủ, cũng không thể sinh ra Vô Hình Chung Vương, cho nên ...!
Nói đến đây, trên mặt Nguyễn Tu Văn hiện lên một nụ cười khổ.
- Trên đời đã có hơn năm trăm năm không có xuất hiện qua Vô Hình Chung Vương rồi.