Thông Thiên Đại Thánh

Chương 661: Chương 661: Lập trình kế hoạch. (4)




- Chủ ý này cũng không phải tệ, ta trở về sẽ xây một tòa biệt viện ở chỗ này, đối ngoại nói rằng trong đó có đại mạch sát khí, thích hợp cho ta tu luyện, như vậy, không người nào có thể hoài nghi cả.

- Ân, vì tu luyện, buông tha cho một mở tinh thiết mỏ, đối với người luyện võ như chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện gì lớn!

Thanh lão gật đầu nói ra.

- Người của Tiên Cung, ngươi quen thuộc với Ngọc Tuyền nhất, chuyện này, ta sẽ cho Ngọc Tuyền giúp ngươi, sau khi trở về, ta sẽ phái người qua, mở cửa ra vào đó ra, ngươi yên tâm, mục đích của chúng ta chỉ là cửa ra vào, sẽ không có ảnh hưởng gì tới lãnh địa của ngươi cả!

- Thanh lão nói quá lời, ta còn ước ngài sẽ phái nhiều người tới đó thật nhiều a, tuy là lãnh địa của ta, nhưng nơi đó quá lớn, ta không thể chú ý hết, hơn nữa cũng có rất nhiều người chú ý tới lãnh địa của ta, cho nên, ngươi phái càng nhiều người, ta lại càng vui vẻ!

- Ngươi nói chuyện không cần che che lấp lấp, dấu diếm sắc bén như vậy, trước kia thì ta không biết, nhưng hiện tại, ở trên lãnh địa của ngươi có cửa vào Bích Lạc bí cảnh, như vậy, đương nhiên chúng ta sẽ không để người nào đánh chủ ý lên lãnh địa của ngươi, nhưng mà, ngươi cũng phải hiểu, tác phong làm việc của Tiên Cung chúng ta, chúng ta sẽ không công khai ủng hộ ngươi, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, người của Tiên Cung sẽ không hiện thân, nhưng mà, chúng ta sẽ ủng hộ ngươi theo cách khác, dù là trên tình báo, hay là tiền tài, dù là dạng nào, ta cam đoan, lãnh địa của ngươi sẽ rất kiên cố.

- Vậy làm phiền Thanh lão quan tâm!

Tốc độ của pháp khí phi hành cực nhanh, giống như một đạo kim sắc xuyên qua biển mây, nhưng bởi vì Dao Trì cách đại lục Trung Nguyên quá mức xa xôi, tuy tốc độ của pháp khí phi hành cực nhanh, nhưng cũng phải mất tới hai ngày mới bay trở về lãnh địa của Tiểu Báo Tử.

- Tốt, Ngọc Tuyền, mấy ngày này, ngươi ở lại bên cạnh Tiểu Báo Tử đi, thay hắn nhìn một chút, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, kịp thời liên lạc, hiểu chưa?

- Vâng!

Kim Ngọc Tuyền cúi đầu nói ra.

- Ách, chuyện này...

Nghe nói Kim Ngọc Tuyền sẽ ở lại bên cạnh, thần sắc Tiểu Báo Tử hơi động một chút.

- Như thế nào, có vấn đề gì sao? Không muốn cho lão Kim kê ở bên cạnh ngươi sao?

- Đương nhiên không phải, ta chỉ muốn hỏi, sau khi lão Kim kê lưu lại, có đi hay không, nếu như không đi, ta cần an bài cho hắn một thân phận, miễn cho người khác hoài nghi, ngài cũng biết, tuy hiện giờ ta co đầu rụt cổ ở tây bắc, nhưng trong thiên hạ có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào ta đây này. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cường giả Bát phẩm, sẽ làm cho người ta chú ý, hơn nữa mỗi lần Kim kê này hành động, hắn không mang mặt nạ a, người nhận ra hắn không ít, cho nên nếu cho người hữu tâm chú ý, sẽ nhanh chóng sinh ra liên tưởng!

- Ý của ngươi là gì?

Lão Kim kê ở bên cạnh không hài lòng.

- Ý của ta là, lão Kim kê ngươi tốt nhất là nên trang điểm, hoặc là mang mặt nạ da người, đừng để cho người ta liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của ngươi, như vậy đi, còn nữa, ngươi còn phải ẩn dấu thực lực, không nên vừa xuất hiện đã bày ra cái giá của cường giả, ta thấy nên tiến lên từng bước thì tốt hơn!

- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?

- Gần đây trên lãnh thổ của ta có rất nhiều lưu dân, tất cả mọi người đều bị bọn buôn bán người mang đến, cho nên ngay từ đầu tất cả mọi người chưa quen thuộc, trước tiên ngươi lăn lộn với bọn họ, vào thời điểm thích hợp, bộc lộ tài năng, làm cho người ta chú ý, mà ta, lãnh địa mới thành lập, tất cả đều không có gì, cần phải đào móc nhân tài, đem ngươi chiêu dụ tới bên người, cũng là chuyện đương nhiên, bởi như vậy, sẽ không làm cho người ta hoài nghi, đương nhiên, ngươi bộc lộ tài năng thì bộc lộ tài năng, bày ra một chút thực lực là đủ ồi.

- Chủ ý này không tệ, Ngọc Tuyền a, xem ra ngươi phải chịu ủy khuất một đoạn thời gian rồi!

Nghe Tiểu Báo Tử nói, Thanh lão gật gật đầu, có chút áy này nhìn lão Kim kê nói ra.

- Đại nhân, biệt viện đã chuẩn bị xong, người cũng đã chiêu mộ tốt rồi!

Giang Hiểu lẳng lặng đứng ở trước mặt Tiểu Báo Tử, cung kính nói ra.

- Nhưng mà, đại nhân, chỗ đó là một mở tinh thiết mạch khoáng a, ngài thật sự muốn tu kiến biệt viện ở đó sao?

- Chỗ đó địa sát khí nồng hậu dày đặc, dù là tinh thiết mạch khoáng, công nhân bình thường cũng không thể khai thác được, không cách nào khai thác, thì chẳng khác nào phế vật, đúng vào lúc ta cần sát khí để tu luyện, cho nên mới tu kiến một biệt viện ở đó.

Tiểu Báo Tử nói ra.

- Dù là nói thế, nhưng mà đại nhân, chuyện này quá mức đột nhiên, ngươi xem, nhân thủ trong lãnh địa vốn không đủ dùng, đột nhiên ngài muốn kiến thiết biệt viện, tất nhiên cần phải điều rất nhiều người tới, đại nhân, tuy lãnh địa này là của ngài, ngài muốn làm gì là tự do của ngài, nhưng mà, vào lúc này, thật sự không nên xây dựng rầm rộ a.

- Ngươi đang dạy ta làm thế nào sao?

Âm thanh của Tiểu Báo Tử trầm xuống.

- Thuộc hạ không dám, nhưng thuộc hạ...

Nghe được giọng nói của Tiểu Báo Tử không vui, Giang Hiểu vội váng nói ra.

- Tốt rồi, không nên nói nữa, ta biết rõ làm thế nào là thỏa đáng, nhưng mà, biệt viện này nhất định phải xây, nếu ngươi không nguyện ý, ta tìm người khác tới làm!

Tiểu Báo Tử khoát tay nói ra.

- Tốt rồi, ta mệt mỏi. Ngươi đi xuống đi!

- Vâng!

Giang Hiểu lên tiếng.

- Ta nói lão Giang, đầu óc của ngươi bị hỏng rồi à!

Vừa ra khỏi cửa, đã gặp phải Chu sẹo, oán giận nói ra.

- Đại nhân muốn ngươi làm thì làm đi, ngươi tranh luận với hắn làm gì, ta thấy tâm tình của đại nhân lúc này rất không tốt a.

- Tiểu tử này của ngươi không tệ, nhưng mà, có một số việc, hiện tại không nên nói với hắn.

Tiểu Báo Tử lắc đầu nói ra.

- Đúng rồi, chỗ kia ngươi đã đi qua, thấy thế nào.

- Địa phương này đúng là không tệ!

Lão Kim kê nói ra.

- Chỗ đó đúng là tốt, hiện giờ ngươi đảm đương chức đốc công, chuyện ở nơi đó, do ngươi tới xử lý.

- Như vậy không được tốt a, quá mức khiến người ta để ý.

- Ta là lãnh chúa, đề bạt một người làm đốc công là quá mức bình thường.

Tiểu Báo Tử nói ra.

- Không có người nào để ý chuyện nhỏ như vậy, hơn nữa, ta muốn kiến thiết biệt viện, nói không chừng, còn có người cảm thấy ta là một lãnh chúa ham mê hưởng lạc và xem thường ta đó nha.

- Không có người ngu như vậy.

Lão Kim kê cười lạnh, liếc hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.