Ngày 22 tháng 9 năm 2004
Chẳng qua là tôi cảm thấy không có sức lực.
Tất cả đối với tôi mà nói cũng không có sức hấp dẫn, bao gồm cả Tề Nhạc Tư kia.
Rất nhiều người sống sót cũng là bởi vì có một sợi dây thừng kéo bạn, bức bách bạn, số mệnh của bạn chịu ảnh hưởng của dây thừng, bạn không tự do, bạn bị trói buộc.
Bạn nghĩ, một ngày nào đó bạn muốn cắt đứt sợi dây thừng này.
Vì vậy, bạn dốc hết toàn lực tìm kiếm cây kéo, chỉ vì để tự tay giải quyết sợi dây khống chế vận mệnh của mình.
Nhưng mà có một ngày, dây thừng đột nhiên bị cắt đứt.
Bạn biết đây chỉ là một hồi bất ngờ, cũng biết kết quả này và mong muốn của bạn không quá sai biệt, nhưng mà, bạn vẫn tiếc nuối vẫn căm hận, bởi vì rõ ràng dây thừng nên do chính bản thân bạn mở ra.
Bạn mờ mịt, bạn bắt đầu không ngừng sản sinh nghi vấn.
Bạn không biết mục đích tiếp tục sống sót là gì.
Thế nhưng, lại không thể chết.
Con người là một loài động vật quá mâu thuẫn, bản thân tự mâu thuẫn với nhau, bất cứ lúc nào tinh thần cũng có thể sụp đổ.
Ba tháng, loại mâu thuẫn thống khổ này bám lấy tôi, ngày không được an bình, đêm không thể yên giấc.
Ở trường học, thầy cô và bạn học đều biết nhà tôi xảy ra chuyện, xuất phát từ lòng tốt, mỗi người đều biểu thị đồng cảm với tôi.
Tôi không hiếm lạ sự đồng cảm của bọn họ, bởi tôi cũng không vì cái chết của người kia mà cảm thấy bi thương, thứ tôi căm hận chính là không thể tự tay giết hắn, thống khổ chính là lão ta đã chết quá thoải mái rồi.
Trong suy nghĩ của tôi, lão ta phải bị ngàn dao băm thây, hoặc là tìm đến một tầng hầm, để cho lão ta nếm thử thập đại hình phạt tàn khốc thời cổ đại, lão ta không phải thích kích thích sao, tôi phải chu toàn giấc mộng của hắn.
Không thể tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Khoảng thời gian này chỉ cần tôi nhắm mắt lại liền có thể nghe thấy những ô ngôn uế ngữ lão ta nói với tôi, có thể nghe thấy giọng mẹ tôi bà ta ở bên cạnh trợ giúp lão ta.
Nói cho cùng, vào địa ngục vẫn chỉ có mình tôi.
Con người là loại động vật kinh tởm nhất, cũng loại động vật ngây thơ nhất.
Dường như tôi đã trở thành xác chết di động vượt qua ba tháng, thư Tề Nhạc Tư gửi đến chất đầy bàn của tôi.
Một phong tôi cũng không vứt đi.
Đối với nó tôi cũng không hề hứng thú, thậm chí ngay cả tính dục cũng không có.
Ngày hôm qua người thuê chung gõ cửa phòng tôi, nói ở phòng vệ sinh nhặt được một tấm hình, không biết có phải là của tôi không.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra, là ảnh sticker của Tề Nhạc Tư.
Tôi đã quên mất tôi cầm ảnh vào phòng vệ sinh lúc nào, khi tắm rửa tay chân ướt, đặt bức ảnh của nó lên bồn rửa mặt rồi quên cầm về.
Tôi nói không phải là của tôi.
Trên mặt hắn có nghi vấn, nhưng không dây dưa nhiều lời.
Nếu như hỏi ba tháng qua còn có cái gì có thể làm cho tôi cảm nhận được "Nhân khí", đó chính là người thuê chung và bạn trai hắn.
Có lúc nhìn bọn họ, cảm thấy rất đố kị.
Chúng tôi đều là cùng một loại người, tại sao bọn họ có thể hưởng thụ sự bình an yên ổn sống, có thể gặp được một tình yêu bình thường vững chắc, tôi lại không được như vậy?
Nhưng tôi cũng biết, người như tôi, nào xứng đáng với tình yêu.
Tình yêu – hai chữ này sẽ vĩnh viễn không có trong từ điển của tôi, không nói đến thứ tình cảm kia cao quý bao nhiêu, nhưng ít nhất tôi sẽ không có.
Tôi không may mắn như vậy.
Tôi như một đứa trẻ bị bỏ rơi trong luyện ngục*, bị vô số ác quỷ quấn lấy.
*Địa ngục
Không có ai cần tôi.
Không có ai muốn cứu vớt tôi.
Vẫn là muốn hủy diệt thế giới này, tôi phải chết, kéo theo thế giới này chôn cùng thống khoái biết bao nhiêu
Nhưng tôi không làm được, tôi không thể phá hủy thế giới này, cho nên tôi không thể chết.
Tôi không chết, nhưng cũng không có cách nào sống tốt.
Tôi đã không cầu giải thoát, sẽ chờ ngày nào đó thực sự phát điên, dùng một đôi mắt của người điên ngắm nhìn thế giới, thế giới có thể trở nên đáng yêu hơn một chút không?