Khang Đằng:
Lại một tháng, em vẫn chưa nhận được thư hồi âm của anh.
Tháng này 《 thiếu niên sáng tác》 không có bài viết của anh, mấy năm qua đây là lần đầu.
Anh không biết đâu, khi em mua được tạp chí việc đầu tiên làm chính là nhìn mục lục, bởi vì gần đây mất đi liên hệ với anh, cho nên em chỉ có thể sử dụng phương thức này để cảm nhận anh vẫn ở bên cạnh em.
Nhưng mà, em liên tục nhìn đi nhìn lại nhiều lần tra đi tra lại mục lục vẫn không tìm thấy tên của anh.
Em đưa tạp chí cho mẹ em, hai mẹ con cùng đọc, mẹ cũng không nhìn thấy bài viết của anh.
Khang Đằng, có phải anh đã xảy ra chuyện gì không?
Anh nhất định sẽ không vô duyên vô cớ sẽ không để ý đến em, rõ ràng lúc trước anh nói em là người bạn duy nhất của em, anh sẽ không cố ý không quan tâm em không hồi âm cho em!
Anh cũng sẽ tuyệt đối không ngừng viết văn, anh đã nói, sáng tác đối với anh mà nói chính là cuộc sống, nó đã thẩm thấu vào trong tính mạng của anh, anh sẽ không bỏ qua việc sáng tác.
Cho nên, không phải là anh thật gặp phải rắc rối gì chứ?
Van cầu anh, liên lạc với em một chút được không? Em thật sự vô cùng vô cùng lo lắng cho anh.
Khang Đằng, em muốn nói là bởi vì em lo lắng cho anh căng thẳng vì anh nên khóc, anh có thấy em không có tiền đồ còn rất ẻo lả hay không?
Mặc kệ đi, chính là em đã khóc rồi.
Bây giờ em đang vừa viết thư cho anh vừa khóc, em nhớ anh, muốn có được tin tức của anh.
xxx-xxxxxxxx đây là số điện thoại nhà em, nếu như anh ngại phiền phức hoặc là không muốn nói chuyện với em, thì hãy gọi đến vào 8 giờ tối ngày 22, vang ba tiếng sau đó cắt đứt, như vậy em sẽ biết anh vẫn bình an, không có việc gì xảy ra với anh.
Được không? Cầu xin anh, cho em một chút tin tức của anh có được không?
Khang Đằng, em rất muốn biết đến cùng anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao một người dịu dàng như anh lại đột nhiên đối xử lạnh lùng với em? Anh không cố ý đúng không?
Em biết em rất vô dụng, thế nhưng, em có thể nghĩ biện pháp, nếu như anh thật sự gặp chuyện gì, liên hệ với em được không? Nếu em không làm được, em có thể cầu viện cha mẹ em, cha mẹ em rất tốt, nhất định sẽ giúp anh.
Chúng ta mặc dù cách rất xa, nhưng sẽ nỗ lực quan tâm, đừng xa cách em như bây giờ nữa được không?
Van cầu anh, đừng ném em ra khỏi thế giới của anh.
Khang Đằng, anh còn nhớ lần đầu anh hồi âm cho em không?
Lúc đó nhận được thư anh gửi, em thực sự không thể tin đó là sự thật, một người xa xôi không thể với tới như vậy, giống như hoàng tử bé cao cao tại thượng sống trong truyện, lại thực sự hồi âm cho em.
Khi đó em cảm thấy anh chính là thiên chi kiều tử ngồi trên đám mây ngắm nhìn thế giới, còn em chính là thằng nhóc ngốc nghếch đứng ở trên thảo nguyên ngửa đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu xuống, trên mặt đất nhiều người đều đang ngước nhìn anh như vậy, anh căn bản cũng không có khả năng nhìn thấy em nhỏ bé.
Thế nhưng anh vẫn hướng ánh mắt về em, trong nháy mắt em được hào quang của anh bao quanh.
Khang Đằng, anh nhất định không biết sự xuất hiện của anh có ý nghĩa như thế nào đối với em, anh khiến em càng hiểu rõ nhận thức của mình hơn.
Cạnh nhà em có một anh trai lớp 11 đã tham gia thi đại học, hơn nữa thi rất tốt, em quyết định bắt đầu từ bây giờ nỗ lực học tập, nếu như có thể lớp 11 em cũng sẽ tham gia thi đại học, em muốn nhanh chóng đến gặp anh.
Tuy rằng, bây giờ em cũng không biết anh ở đâu.
Anh nhất định sẽ cho em biết tin tức đúng không?
Thời gian còn sớm, em còn có thời gian ba năm chờ tin tức của anh, nhưng van cầu anh, buổi tối ngày gọi điện thoại đến đây được không? Anh không muốn nói chuyện với em thì điện thoại vang ba tiếng cắt đứt, nhưng nếu như vang đến tiếng thứ tư, em sẽ nghe.
Có được hay không?
Khang Đằng, em thật sự rất muốn biết cuộc sống của anh bây giờ có tốt hay không.
Tề Nhạc Tư lo lắng cho anh.
Ngày 11 tháng 9 năm 2004
______________________
Xuyên qua Tề Nhạc Tư hình như Hạ Xưa cũng nhìn thấy được mính đâu đó của những ngày xưa.