Ngày 19 tháng 8 năm 2004
Ngày hôm nay vẫn không nhận được thư của Khang Đằng.
Đã hơn hai tháng, không biết nguyên nhân là gì.
Vì sao lại biến thành như vậy chứ? Đến cùng tôi đã làm chuyện gì chọc giận anh ấy chán ghét cơ chứ?
Bản thân tôi cũng thật đáng ghét, lo được lo mất, hoảng hoảng hốt hốt, mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi sẽ nghĩ đến anh ấy, nghĩ đến đau cả đầu.
Tôi đã gửi mấy phong thư cho anh ấy, nhưng, có thể càng như vậy lại càng làm cho anh ấy phản cảm không?
Tôi biết tôi cần phải khống chế bản thân một chút, không nên nghĩ đến anh ấy nữa, cũng không nên lại quấy rầy anh ấy, thế nhưng hết cách rồi, nếu khống chế được bản thân bây giờ tôi đã không mất ngủ suy nghĩ thế này.
Tôi nghĩ, tôi thật sự thích anh ấy.
Không phải loại thích trước đây.
Là kiểu muốn yêu đương.
Là cảm giác ái mộ ngưỡng mộ của Aschenbach đối với Tadzio, một loại cảm giác chạm không khát vọng hoàn mỹ.
Ôi, nói như vậy, giống như tôi lại dát vàng trên mặt của mình.
Nhưng tôi, có lẽ là thật sự thích anh ấy?
Lẽ nào tôi cũng là người đồng tính luyến ái sao?
Sẽ không phải là Khang Đằng phát hiện tình cảm của tôi với anh ấy khác biệt với tất cả mọi người, cho nên anh ấy bỗng dưng mới ghét tôi như vậy chứ?
Tôi là dị loại, nhưng anh ấy không muốn làm dị loại, cho nên mới muốn tránh xa tôi, để không bị tôi làm hư theo.
Hẳn là như vậy...
Nhưng tôi không thích chàng trai nào khác, tôi chỉ thích anh ấy!
Thích một người, là sai sao?
Yêu sớm là sai, nhưng chờ chúng tôi đều lớn rồi, tôi có thể làm càn thích anh ấy sao?
Rất hỗn loạn, tôi lại bắt đầu đầu mơ màng không nghĩ ra. Tất cả mọi chuyện tôi đều không nghĩ ra, chỉ có một điều có thể nghĩ rõ ràng chính là tôi thích Khang Đằng, tôi hi vọng nhận được thư người ấy gửi.
Thế nhưng, tại sao anh ấy không thèm để ý đến tôi nữa?
Sắp đi học rồi, thời điểm đó Khang Đằng chính là học sinh lớp 11, không biết anh ấy sẽ chọn lớp văn học hay là nguyên lý, có kẽ là là văn học, anh ấy sẽ viết văn mà, thật hy vọng nhìn thấy sách của anh ấy trong nhà sách.
Cuộc thi viết kia đã hết hạn nộp bài vòng loại, không biết Khang Đằng có tham gia không, đối với anh ấy tôi vô cùng tin tưởng, đến ngay cả mẹ tôi cũng nói tương lai anh ấy nhất định sẽ là một tác gia rất ưu tú.
Vẫn rất nhớ anh ấy.
Vẫn rất muốn nhận được thư hồi âm của anh ấy.
Vẫn rất muốn rất muốn có cơ hội gặp mặt anh ấy một lần.
Vẫn hi vọng anh ấy sẽ không quên tôi.
Khang Đằng, anh bây giờ đang làm gì đấy?
Em đang viết thư cho anh, sắp mười hai giờ tối, trước giờ em chưa từng thức đêm để học tập bình thường giờ này em đã ngủ từ lâu rồi, nhưng hôm nay em không ngủ được, em nhớ anh.
Em thích anh, mười mấy năm qua lần đầu tiên em thích một người.
Em không dám cho anh biết em đối với anh là loại thích này, sợ chọc giận làm anh chán ghét.
Nếu có một cỗ máy thời gian thì tốt rồi, em không muốn trở lại quá khứ, chỉ muốn kéo anh cùng đến tương lai.
Vượt thời gian đến năm em 18 tuổi, năm ấy em cũng đã lên đại học, sau đó em đi tìm anh, gõ cửa nhà anh, nói với anh chào anh em là Tề Nhạc Tư.
Sau đó em lén lút quan sát anh, lén lút yêu, cuối cùng khi không thể không rời đi lén lút để lại một tờ giấy nhỏ nói cho anh biết em thích anh nhiều đến thế nào.
Đột nhiên tôi nhận ra thích một người thứ tình cảm này thực sự vô cùng kì lạ, rõ ràng một lần cũng chưa từng gặp, nhưng không cách nào tự kiềm chế được bản thân mà cứ thích.
Là tôi quá tùy tiện sao? Tùy tiện thích một người?
Tôi cảm thấy cũng không hẳn là vậy, là bởi vì Khang Đằng quá ưu tú, anh ấy tươi sáng dịu dàng lại có tài năng rực rỡ, người như vậy làm sao không khiến người ta thích được đây?
Tôi thích Khang Đằng.
Tề Nhạc Tư thích Khang Đằng.
Tề Nhạc Tư muốn luôn thích Khang Đằng.
Tề Nhạc Tư cũng hi vọng Khang Đằng có thể thích cậu ấy, tuy rằng không thể được.