Ngày 21 tháng 6 năm 2006
Đôi khi tôi cảm thấy cuộc đời thật giống như một vở kịch.
Ngày đó tôi ở dưới lầu nhà Tề Nhạc Tư nhìn thấy em đi xuông, dẫm chân lên bàn đạp vội vàng hấp tấp đi học.
Có khoảng một hai giây, chúng tôi đứng đối diện nhìn nhau.
Sau đó trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một câu nói: Dù cho từ đây không có duyên gặp lại, hôm nay trong mắt em từng có anh như vậy cũng đủ rồi.
Khi đến chỗ rẽ em bỗng quay đầu lại, nhưng chúng tôi cùng trầm mặc, ai cũng không tiến lên một bước.
Chắc chắn, em không biết đó là tôi.
Nhưng nếu như biết thì sao? Có lẽ kết quả vẫn giống nhau.
Mọi người đều là động vật xu lợi tránh hại, nhưng tôi ở đáy vực sâu, nào có ai nguyện ý cùng người như tôi làm bạn.
Sau khi rời Tề Nhạc Tư đi, tôi liền đến một chỗ.
Nói thật, thành phố này so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, không khí, môi trường còn có con người.
Tôi đi bộ trong sân trường đại học kia, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mấy tháng sau, tôi sẽ đến đây học, vậy cũng xem như là tôi cho Tề Nhạc Tư một câu trả lời thỏa đáng.
Với thứ tình cảm không nói được cũng không tả được, việc tôi có thể làm cũng chỉ có thứ này.
Sau khi gặp mặt em, cuối cùng tôi cũng tin lời người thuê chung nói, trên thế giới này quả thật có người từ đầu tới cuối đều thuần khiết thiện lương, cũng không phải những người xa xôi các núi cách sông đều là kẻ lừa dối.
Tề Nhạc Tư chân thành, nhưng tôi không xứng với phần chân thành này.
Ý người thuê chung muốn nói đến tột cùng là gì, đến bây giờ tôi còn chưa thông suốt, có lẽ cần nhiều thời gian cân nhắc hơn, nhưng có thể khẳng định là, em quá trong sáng, quá tích cực, trong đoạn thời gian tôi đau đớn nhất đó nhắc nhở tôi cuộc sống bên ngoài còn có nhiều điều tốt đẹp.
Sau khi trở lại, tôi hiếm khi chủ động tâm sự với người thuê chung, tôi nói ra băn khoăn của bản thân, cũng ra sự nói sợ hãi của mình.
Băn khoăn là tình cảm của tôi với Tề Nhạc Tư đến tột cùng nên định nghĩa là gì, tôi chưa từng yêu, từ trước tới nay cũng không tin cái gọi là ái tình, nhưng khi đối mặt với Tề Nhạc Tư, tôi muốn đến gần em.
Sự sợ hãi của tôi cũng có liên quan đến Tề Nhạc Tư, tôi sợ bị em nhìn thấy con người thật của tôi, sợ bị em vạch trần mặt nạ làm lộ ra mặt xấu xí của tôi.
Người thuê chung chỉ hỏi tôi một vấn đề: "Tại sao em đến gặp người đó?"
Hắn nói, chờ tôi nghĩ thông suốt vấn đề này, như vậy băn khoăn và sợ hãi của tôi cũng đều sẽ được đến giải đáp.
Tại sao đến gặp em?
Tôi nói không biết nữa.
Một mặt do tính cách tôi thúc đẩy, muốn đi thì đi, mặt khác, tôi ôm một trái tim đùa cợt, nghĩ nếu như em cũng là một tên lừa gạt, vậy thì rôi có cười nhạo em không chút lưu tình không.
Đây chính là đáp án sao?
Hiển nhiên không phải.
Vì vậy, tôi lại lâm vào trong câu đố mới.
Sáng sớm hôm nay, tôi đi một chuyến tới trường học.
Sở dĩ nói đời người như một vở kịch vì ở phòng để thư không người nhận, lẫn trong những phong thư khác tôi lại tìm được mấy chục bức thư Tề Nhạc Tư gửi.
Không ai có thể hiểu được cảm giác lúc đó của tôi, tất cả từ hình dung đều là trắng xóa vô lực.
Những bức thư đó, phong thư được tỉ mỉ chọn lựa trên phong thư dán hai tem bị dấu bưu kiện tôi quen thuộc che kín.
Những bức thư đó, bởi vì không ghi rõ tên lớp mà bị bỏ sang một bên, những chữ Tề Nhạc Tư viết, sự quan tâm và nhớ nhung đều bị chôn trong góc căn phòng chứa những bức thư không người nhận, trở thành một thành viên trong số đó.
Nhứng bức thư đó, làm bạn với nhau, vẫn cô đơn như cũ.
Bởi vì tôi ích kỉ nhu nhược, bởi vì đối chọi không nổi sự mờ mịt và sợ hãi, bỏ lỡ chúng nó suốt hai năm, cũng bỏ lỡ em hai năm.
Cuộc đời của tôi chung quy vẫn là thất bại.
____________________________
Ý nghĩa hoa bách hợp: Lily trắng: Thanh khiết, trinh nguyên, ngọt ngào, chân thành.
Thông điệp: Thật tuyệt vời khi bên em (It""s heavenly to be with you)
Nếu biết đã bỏ lỡ một người chân thành như vậy, có tiếc nuối không?
Từ những bức thư đã bước ra đời thật rồi.
Trước đây Hạ Xưa có một người bạn. Hạ Xưa rất yêu quý người đó. Sau đó cách trường, cách lớp, cách những con đường cách cả núi non rồi dần dần mất liên lạc. Khoảng thời gian sau đó, à không suốt 5 năm mình cứ day dứt cùng những băn khoăn trăn trở mãi. Có những đêm mình nằm mơ khóc từ trong mơ đến lúc tỉnh... sau đó cuối cùng mình gặp lại người bạn đó rồi. Đi chơi với nhau rất vui. Sau lần ấy cũng không thân thiết lại như ngày ấy. Nhưng mình đã thanh thản hơn nhiều rồi. Có lẽ ngày ấy còn quá trẻ, chia ly đến bất ngờ một phần là không chấp nhận nổi một phần là không hiểu. Nhưng cuối cùng cũng xem như đã có một kết thúc. Có một kết thúc rõ ràng sẽ không băn khoăn nữa. Chủ vậy thôi.